Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 417 : Một ngày du lịch kịch tính
Đỗ Long cười nói:
-Vừa rồi tôi đã nói, đã niên đại này rồi, giám đốc Khâu như thế nào mà lại còn dùng loại USB cũ kỹ lạc hậu này? Đúng vậy, loại kỹ thuật mã hóa này vào năm đó là không có cách gì hóa giải, nhưng tốc độ máy tính hiện nay đã nhanh gấp mấy chục lần máy tính năm đó, phần mềm phá giải cũng đổi mới mấy trăm lần. Tôi chỉ mất có ba phút, những bí mật bên trong thẻ nhớ này sẽ bị cởi sạch như quần áo nữ nhân, hiện rõ ràng trước mắt tôi...
Khâu Hải Xuyên như mắc bệnh tâm thần, lắc đầu nguầy nguậy nói:
-Tôi không tin, cậu lừa tôi, không thể có điều đó.
Đỗ Long nhún nhún vai, cầm di động tìm một file, nói:
-Tôi tiện đưa cho ông nhìn qua. Đây là một tỷ mà ba năm trước ông vi phạm quy định cho tập đoàn Thông Đạt vay. Tập đoàn Thông Đạt vốn nên trả cả vốn lẫn lãi trong vòng mười năm. Nhưng đến nay bọn họ đã khất nợ ít nhất 160 triệu, tập đoàn Thôn Đạt này cho ông một triệu tiền trà nước, nhưng ông lại làm tổn thất của quốc gia một tỷ, lại còn...
Thứ Đỗ Long nắm giữ đều là tư liệu tuyệt mật, nghe hắn đọc vanh vách từng con số, tâm lý Khâu Hải Xuyên hoảng loạn, nói:
-Không cần nói thêm, nói đi, cậu muốn tôi làm như thế nào mới đồng ý đưa cho tôi cái thẻ nhớ và xóa hết dữ liệu của nó?
Đỗ Long cười nói:
- Giám đốc Khâu thật thông minh, một lời đã trúng. Ba năm trước ông cho tập đoàn Thông Đạt vay một tỷ, nay tôi chỉ vay ông 500 triệu mà thôi. Đối với giám đốc Khâu mà nói, đây chỉ là một khoản nhỏ thôi, lẽ nào không cho vay được?
Khâu Hải Xuyên thất thanh la lớn:
-500 triệu? Cậu không bằng giết tôi đi. Hiện giờ khủng hoảng kinh tế, vòng quay tiền tệ rút ngắn. Hơn nữa, cấp trên đã bắt đầu để ý tôi rồi. Hiện giờ tôi chỉ cho các cậu vay được hơn quy định một ít thôi.
Đỗ Long nói:
-Vậy không có gì nói nữa, dù sao khoản tiền này chúng tôi cũng không cần kíp lắm, Giám đốc Khâu chờ ngồi tù nhé... Chúng tôi cho ông thời gian một ngày suy nghĩ, tư liệu chúng tôi thế chấp cho vay trong cặp da này. Giám đốc Khâu thấy có gì muốn nói hãy gọi điện thoại tho tôi. Nếu thật sự là không được, vậy thì cũng chỉ còn có cách kia thôi.
Đỗ Long nói xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc. Hắn ném một hòm văn kiện lên giường, cả các thiết bị quay trộm, còn có quần áo của Lâm Nhã Hân và hắn nữa. Đương nhiên không thể quên chiếc hòm may lớn kia và rời khỏi phòng 918.
Khâu Hải Xuyên căn bản không còn lối thoát. Gã lấy tài liệu trong cặp da mà Đỗ Long đưa cho, cẩn thận đứng dậy xem. Gã không còn lựa chọn nào khác, nhất định phải theo những tài liệu này mà tìm ra chỗ có thể cho vay, như vậy mới có thể lấy cớ công khai mà xuất tiền.
-Tôi trả phòng thay cô Lâm. Sáng mai cô ấy sẽ tự rời đi, xin các anh đừng quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi.
Đỗ Long đến quầy lễ tân khách sạn nói.
Sau khi thanh toán, Đỗ Long đem theo hai cái thùng rời khách sạn, mấy chiếc taxi lao đến, hy vọng kiếm được chút việc làm.
Đỗ Long đem thùng mây thả xuống đất, một tài xế taxi nhanh chóng cho vào cốp. Chấn động mạnh làm cho Lâm Nhã Hân đang chìm trong hôn mê giật mình tỉnh dậy. Cô phát hiện trước mặt mình một mảnh tối đen, đầu tiên cảm giác rất khó thở, miệng bị nhét cái gì đó, toàn thân bị trói buộc trong không gian chật hẹp. Cô giãy giụa cũng phí sức, chỉ cảm thấy thân thể mình đang di chuyển, xung quanh thỉnh thoảng truyền đến các loại âm thanh.
Không biết bao lâu sau xe dừng lại, có người xách thùng xuống xe, giọng người nói bên cạnh đột nhiên ồn ào hẳn. Lâm Nhã Hân cảm giác mình đang trong một phố xá sầm uất, loại cảm giác bất kỳ lúc nào cùng có thể bị phát hiện bị buộc chặt trong rương, khiến cô vừa sợ hãi vừa kích động.
Thanh âm huyên náo dần mất đi, Lâm Nhã Hân nghe được tiếng người kế toán của mình nói:
-Tiểu Đỗ, sao cậu lại đến đây? Bà chủ của chúng tôi đâu?
-Cô Hân đang ở trong rương nè...
Đỗ Long thầm nghĩ, hắn đưa rương cho cô kế toán tên Hồng Yến Linh kia, nói:
-Chị Hân lát nữa sẽ lên, đây là một rương đặc sản chị Hân mua, tương đối nặng, để một bên trước đi.
Hồng Yến Linh không ngờ trong rương chứa người, thiếu chút nữa lỡ tay ném xuống đất, vất vả lắm mới kéo được rương tới góc tường, cô nói:
-Lâm Tổng đi mua nhiều đặc sản đắt như vậy, mấy thứ này chắc là mua cho Tiểu Đỗ anh rồi, cô ấy đối với anh thật tốt.
Đỗ Long mỉm cười ứng phó vài câu, rồi nói:
-Tôi đi tắm cái đã, một ngày chạy đi chạy lại, thật bẩn quá.
Đỗ Long xách cái rương đến nhà tắm, mở ra, nhưng Lâm Nhã Hân vẫn không để ý gì đến xung quanh. Mãi đến lúc Đỗ Long cởi bỏ giây thừng, xé băng dính, trả tự do cho thân thể cô, xoa bóp bằng nước nóng lên thân thể cô cho máu lưu thông, hồi lâu cô mới trở lại bình thường.
-Lần này chơi thích nhỉ!
Đỗ Long khẽ cười nói bên tai Lâm Nhã Hân:
-Em ở bên vách, buổi tối lại đến trộm bà chủ về làm áp trại phu nhân...
Lâm Nhã Hân đột nhiên xuất hiện khiến Hồng Yến Linh thấy rất lạ, tuy nhiên cô chỉ cho rằng mình hoa mắt, không để ý Lâm Nhã Hân đi vào. Lâm Nhã Hân nghiêm trang dặn dò ngày mai cùng Đỗ Long đi thỏa thuận vay tiền chỗ Giám đốc Khâu. Hồng Yến Linh nghe rất cẩn thận, cuối cùng trong tai lại chỉ đọng lại mấy thanh âm rì rào, lại không chú ý đến vẻ mặt của bà chủ như đang chịu đựng điều gì, sắc mặt cũng càng lúc càng đỏ...
Sáng sớm tinh mơ, chuông di động hẹn giờ đánh thức trên giường nghỉ của Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân lại bị giây thừng quấn chặt, miệng bị nhét kín, cô phát ra âm thanh ô ô, nhích thân thể nhìn lên màn hình điện thoại, là Giám đốc Khâu gọi.
Đỗ Long từ phòng tắm đi ra, nắm một nhúm tóc của Lâm Nhã Hân rồi nhấc đầu cô lên, thần khí cao ngất thuận thế bịt kín chiếc miệng nhỏ của cô, khiến thanh âm ô ô kia càng trầm xuống.
Đỗ Long nghe điện thoại, Khâu Hải Xuyên yêu cầu gặp mặt đàm phán. Đỗ Long đáp ứng yêu cầu đó, tuy nhiên hắn không có dự định để Lâm Nhã Hân diệp điềm gặp Khâu Hải Xuyên. Sau khi hắn cùng Lâm Nhã Hân dùng bữa sáng lòng trắng trứng nhiều dinh dưỡng, hắn lại đem trói Lâm Nhã Hân lại, nhét cô vào trong rương, sau đó đưa rương đến vách cửa, nói:
-Chị Hồng, vừa rồi giám đốc Khâu gọi điện thoại nói có thể cho chúng ta vay tiền, chi tiết thế nào gặp mặt bàn bạc. Thời gian không còn sớm, chúng ta đi nhanh thôi.
Hồng Yến Linh vui vẻ nói:
-Để tôi đi gọi bà chủ.
Đỗ Long nói:
-Không cần, hai người chúng ta đi là được rồi. Vừa rồi chị Hân cũng nói chuyện điện thoại với tôi, chị ấy mệt quá, muốn nghỉ ngơi, chị cũng không nên làm ồn đến chị ấy.
Hồng Yến Linh không hiểu liếc nhìn cái rương mây trong tay Đỗ Long một cái, Đỗ Long nói:
-Trong rương mây này có gì đó rất quý, chị Hân bảo tôi phải luôn mang theo bên mình giữ gìn cẩn thận. Mặc dù hơi nặng, nhưng tôi cũng khỏe, cũng không sao.
Hồng Yến Linh không hề có cảm giác là cùng Đỗ Long đi gặp Khâu Hải Xuyên, mà Lâm Nhã Hân lại một lần nữa được hưởng một ngày du lịch kỳ lạ. Lần này Đỗ Long không che hoàn toàn hai mắt cô, mà đục một lỗ nhỏ trên rương mây. Cô hoảng hốt nhìn thấy nhiều người đang nhìn cô, cảm giác vừa kích thích vừa sợ hãi làm cho cô cực kỳ hưng phấn. Vô tình, nước mật đã chảy ra ngoài...
Truyện khác cùng thể loại
711 chương
12 chương
102 chương
92 chương
496 chương