Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1184 : Không cùng chí hướng thì không thể cùng mưu sự nghiệp được
Sau khi ho ra mủ đờm, đứa bé mở mắt, nó yếu ớt nói:
- Nước... nước....
- Mau lấy chén nước ấm lại đây.
Cổ Nguyệt Hồ căn dặn nói. Sau đó, cô vui mừng nói với đứa bé:
- Tiểu Tam Tử, cuối cùng em cũng tỉnh lại, còn nhớ chị là ai không?
Tiểu Tam Tử mệt mỏi gật đầu. Đỗ Long nói:
- Tôi đang vận công đỡ cho nó, đừng nói nhiều, có vấn đề gì quan trọng muốn hỏi không?
Cổ Nguyệt Hồ lập từng sát khí đằng đằng hỏi:
- Tiểu Tam tử, là kẻ nào đả thương em? Mau nói cho chị biết, chị sẽ báo thù cho em.
Tiểu Tam Tử vẫn không có sức để nói. Nó liếc mắt nhìn Đỗ Long, sau đó miệng khẽ động đậy. Tuy không nói ra tiếng, nhưng Cổ Nguyệt Hồ lại đọc hiểu ý của nó, nghi ngờ hỏi:
- Có dính líu tới hắn?
Tiểu Tam Tử khẽ gật đầu, Đỗ Long nói thay cậu bé:
- Lẽ nào là đám người năm đó ép em đi ăn trộm?
Tiểu Tam Tử lại khẽ gật đầu, Cổ Nguyệt Hồ tức giận nói:
- Shit! Mấy thằng côn đồ đó không muốn sống nữa rồi! Dám đánh người của Tịnh Thủ Môn chúng ta ra nông nỗi này. Để xem ta trừng trị chúng nó thế nào.
Đỗ Long nói:
-Sự việc không đơn giản thế đâu. Tiểu Tam Tử đã bị bắn trọng thương như thế, sao các cô không lập tức đưa nó đi bệnh viện?
Cổ Nguyệt Hồ nói úp mở:
- Cái này... Tình hình có chút phức tạp, tạm thời anh đừng hỏi nhiều.... Không ngờ anh lại biết y thuật? Xem ra tôi đúng là tìm đúng người rồi. Anh có thể chữa khỏi cho Tiểu Tam Tử không?
Tuy Tiểu Tam Tử không cách nào mở miệng nói, nhưng những thứ cậu bé nghĩ trong đầu đều bị Đỗ Long thu nhận toàn bộ. Sở dĩ Tiểu Tam Tử bị bắn là vì cậu bé nhớ người thân, nên trốn ra ngoài tìm gặp đám người năm đó. Cậu bé muốn hỏi đám người đó quê quán cuả mình ở đâu. Nhưng đám người đó lại thừa cơ bắt, uy hiếp cậu bé gia nhập lại vào nhóm của chúng.
Mặc dù cuối cùng Tiểu Tam Tử trốn được ra ngoài, nhưng lại bị hành hạ mình đầy thương tích. Trong quá trình trốn chạy còn bị bắn trúng. Còn việc tại sao người của Tịnh Thủ Môn không báo cảnh sát, Tiểu Tam Tử cũng không biết.
Đỗ Long khẽ nhíu mày, trả lời câu hỏi của Cổ Nguyệt Hồ:
- Vết thương của thằng bé không có vấn đề gì, chỉ cần không bị nhiễm trùng, nó sẽ dần khỏe lại.
- Thế thì tốt. Tiểu Tam Tử, em nghỉ ngơi cho tốt, sẽ nhanh khỏi thôi.
Cổ Nguyệt Hồ an ủi Tiểu Tam Tử. Sau đó, cô ngoảnh đầu nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, cảm ơn anh. Ra bên ngoài tôi sẽ nói cho anh biết rốt cục là chuyện gì.
Đỗ Long và Cổ Nguyệt Hồ ra gian nhà ngoài. Cổ Nguyệt Hồ nói với Đỗ Long:
- Sự việc là thế này, mấy ngày trước đã không thấy Tiểu Tam Tử đâu cả. Vì trước đây thằng bé đã từng trốn đi, sau đó lại tự quay về, nên mọi người cũng không chú ý tới. Không ngờ lần này nó lại xảy ra chuyện…. Sáng sớm hôm nay có người phát hiện ám hiệu Tiểu Tam Tử để lại. Lúc tìm thấy nó thì phát hiện nó nằm trong khu cây xanh, đã hôn mê bất tỉnh. Vốn dĩ chúng tôi định báo cảnh sát, nhưng lại có tin nói cảnh sát đang truy bắt một tội phạm đột nhập bị súng bắn thương. Chúng tôi không dám hành động bừa.
Đỗ Long nói:
- Cho dù bị bắt cũng tốt hơn là bị bệnh chết ở đây. Mạng người quan trọng nhất đại tỷ ạ.
- Đúng vậy, mạng người quan trọng nhất.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặt mày tuấn tú, vẻ mặt hưng phấn bước từ ngoài vào. Anh ta nói với Cổ Nguyệt Hồ:
- Sư muội, nên đưa Tiểu Tam Tử đến bệnh viện đi. Anh đã lo liệu xong cả rồi, nó sẽ không có chuyệt gì đâu.
Cổ Nguyệt Hồ ngẫm nghĩ, nói:
- Thôi được, vậy thì đưa nó đến bệnh viện đi. Đỗ Long, cảm ơn anh. Vị này là sư huynh của tôi Khương Đỉnh Thiên. Sư huynh, anh ta chính là Đỗ Long, người mà em thường nhắc tới.
- Đỉnh Thiên?
Đỗ Long có chút nghi hoặc nhìn vị Khương sư huynh đang ở trước mặt. Khương Đỉnh Thiên mỉm cười, nói:
- Bỉ nhân là Đỉnh Thiên, thiếu chủ của phòng bán đấu giá Đỉnh Thiên, chiều nay đã gặp mặt cục trưởng Đỗ rồi.
Đỗ Long chợt nhận ra, nói:
- Thì ra là anh. Chả trách thấy quen như vậy, hân hạnh hân hạnh. Tôi đã nghe đại danh Khương sư huynh từ lâu, hôm nay được gặp, quả nhiên là rồng phượng trong loài người.
Người tên Khương Đỉnh Thiên này chiều nay đúng là đã xuất hiện tại nhà Vương Đạt Đào, nhưng Đỗ Long không hề chú ý tới, chẳng qua là có chút ấn tượng. Không ngờ anh ta lại là ông chủ của Dương Tử Hiên. Nhưng lúc ấy tại sao anh ta không trực tiếp đến gặp và đưa danh thiếp?
Khương Đỉnh Thiên cười nói:
- Cục trưởng Đỗ quá khen rồi, cục trưởng Đỗ mới là rồng phượng trong loài người, học thức uyên bác, nhãn lực tinh tường. Nhiều chuyên gia giám định trong công ty bán đấu giá của chúng tôi cũng không sánh bằng
Đỗ Long và Khương Đỉnh Thiên khẽ bắt tay, Cổ Nguyệt Hồ nói:
- Thôi được rồi, đừng có tâng bốc lẫn nhau nữa. Khương sư huynh, nếu anh đã sắp xếp xong rồi thì đưa Tiểu Tam Tử tới bệnh viện thôi. Đỗ Long, cảm ơn anh nhé. Vụ này anh đừng quản nữa. Nếu là người trong giới làm thì phải dùng cách thức trong giới đáp lễ lại đối phương. Chúng tôi sẽ tự xử lý.
Đỗ Long nói:
- Đối phương đả thương người lại còn dám báo án, chứng tỏ chúng có chỗ dựa. Các anh đừng quá chủ quan.
Khương Đỉnh Thiên cười nói:
- Cảm ơn cục trưởng Đỗ nhắc nhở, tôi sẽ lưu ý. Cục trưởng Đỗ, để tôi tiễn anh.
Khương Đỉnh Thiên và Cổ Nguyệt Hồ cùng tiễn Đỗ Long ra ngoài. Khương Đỉnh Thiên nói với Đỗ Long:
- Cục trưởng Đỗ, anh đúng là đa tài đa nghệ. Chẳng những phá án như thần, mà giám định và thưởng thức cổ vật cũng rất sâu sắc. Nghe nói cục trưởng Đỗ còn thường xuyên tự giải phẫu thi thể… Thật lợi hại.
Đỗ Long cười nói:
- Chỉ cần có quyết tâm, nắm được vài kĩ nghệ cũng chưa thấm tháp gì.... Khương sư huynh chiều nay chắc không phải là đi khảo sát chứ?
Khương Đỉnh Thiên ngẩn người, ngay sau đó bật cười ha hả, anh ta nói:
- Chúng tôi có mối quan hệ làm ăn qua lại với Vương Đạt Đào. Hôm nay nhận lời mời tham gia buổi họp mặt của ông ta, cục trưởng Đỗ đừng hiểu lầm. Trên thực tế, Vương Đạt Đào có vài thứ mua từ chỗ chúng tôi. Hơn nữa, chúng tôi còn bán giúp ông ta không ít đồ. Chúng tôi làm ăn nghiêm túc, Vương Đạt Đào cũng không phải tham quan ô lại hay thương nhân hút mồ hôi nước mắt của người dân. Chúng tôi sẽ không xuống tay với ông ta đâu.
Đỗ Long cười nói:
- Thế thì tôi yên tâm rồi, hai người dừng bước đi. Bạn gái tôi gọi rồi.
Nói xong, điện thoại trong túi Đỗ Long quả nhiên vang lên. Kết nối được điện thoại, Bạch Nhạc Tiên nói:
- Anh Long, anh tới đây đi, em không muốn đi ra ngoài nữa. Em muốn ở nhà với bố mẹ, hơn nữa còn phải thu xếp đồ đạc nữa.
Đỗ Long nói:
- Ừ, anh tới ngay đây.
Đỗ Long áy náy cáo từ Khương Đỉnh Thiên và Cổ Nguyệt Hồ, sau đó vội vàng rời đi.
Khương Đỉnh Thiên trông theo bóng của Đỗ Long, có chút bần thần. Bỗng nhiên, anh ta quay lại nói với Cổ Nguyệt Hồ:
- Sư muội, sau này em không nên qua lại với Đỗ Long thì tốt hơn. Dù gì hắn cũng là cảnh sát. Nói thế nào đi nữa thì chúng ta cũng đứng ở phía đối lập với hắn. Để hắn biết quá nhiều chuyện của chúng ta sẽ không tốt.
Cổ Nguyệt Hồ nói:
- Không có chuyện gìđâu. Tôn chỉ của Đỗ Long đối với chúng ta vẫn là đồng tình. Hơn nữa là ông nội bảo em giữ mối liên hệ nhất định với hắn, thực ra em cũng không có nói gì với hắn.
Khương Đỉnh Thiên nói:
- Hắn rất giỏi đoán sắc mặt người khác, hơi không chú ý một chút sẽ làm lộ bí mật của chúng ta. Lần này em đưa hắn tới đây là một sai lầm. Nơi này sau này không thể dùng được nữa.
Cổ Nguyệt Hồ nói:
- Sư huynh, anh cẩn thận quá rồi đấy? Đỗ Long cũng chẳng có quan hệ lợi hại gì với chúng ta, anh ta sẽ không tiết lộ bí mật của chúng ta đâu.
- Lòng người khó đoán....
Khương Đỉnh Thiên nói:
- Thế này đi, sau này em gặp anh ta, thì gọi cả anh đi cùng nữa.
Cổ Nguyệt Hồ có chút không vui, nhưng cô vẫn khẽ gật đầu, nói:
- Thôi được.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
116 chương
125 chương
14 chương
90 chương