Cánh Cửa

Chương 28 : Đừng bao giờ giả ma

Có người con gái thật tình, trái tim cô tan vỡ, mái tóc dài rụng dần cho đến khi không còn gì. Cô căm hận kẻ đã tranh giành tình ái kia. Đêm ấy, cô đi mua một mái tóc dài màu nâu đậm uốn lọn to bồng bềnh toan giả ma hù dọa tình địch… Vê đến nhà, vừa đặt mình lên giường, cô liền nghe thấy một giọng nói thì thào kê sát bên tai: “Ai cho ngươi đội tóc của ta!” Cô giật bắn cả người, nhìn quanh quất bốn phía xung quanh mà chẳng thấy một ai. Cô nhỏm dậy chạy tới đứng trước gương, nhìn vào mái tóc giả trên đâu mình, cảm giác rờn rợn lâm râm trong người… Biết đâu nó đúng là được làm tử tóc thật. Chủ nhân của nó đang ở nời ngàn dặm xa xôi nào đó, cũng có thể đă yên giấc ngàn thu… Cô gỡ nó xuống nhưng mãi không được. Cô giật mình nhận ra, mái tóc của người này đã đâm chân vào đầu cô. Cô loạng quạng chạy tới một tiệm thẩm mỹ, khẩn cầu thợ cắt tóc cạo trọc toàn bộ. Nhưng chỉ vài hôm sau, vẫn màu nâu đậm ấy, vẫn những lọn cong bồng bềnh ấy, mái tóc dài đã lại chơm chớm ngang vai! Tiếng nói nọ lại một lần nữa văng vẳng bên tai cô: “Ai cho ngươi đội tóc của ta!”. Từ sau hôm giết người, ngày nào Du Huy cũng sống trong sợ hãi. Mỗi khi đi ngủ, cậu luôn mơ thấy những tường cao, lưới sắt, chó săn, xiềng xích… Cậu không biết đến ngày nào cảnh sát sẽ tống cậu vào giữa bốn bức tường kín mít. Bỗng nhiên, cậu nhớ cha mẹ biết mấy. Cậu biết, nếu mình phải vào trong đó thì suốt đời chẳng thể dễ dàng gặp lại họ được nữa. Cậu trích một phần tiền kiếm được từ vụ ám sát gửi về nhà cho cha mẹ làm lộ phí lên Tây Kinh thăm thú một chuyến. Cậu nói ở trên này cậu vừa kiếm được một công việc rất tốt, lương tháng rất cao. Còn lại, Du Huy đưa hết cho chị gái. Cha mẹ cậu từ xưa đến nay chưa bao giờ bước chân khỏi khu huyện làng quê. Nay nghe tin hai đứa con đều tiền đồ rạng rỡ, hai ông bà mừng vui phấn khởi bắt ngay chuyến tàu lên Tây Kinh. Cố Phán Phán đưa bố mẹ đi thăm thú mấy danh lam thắng cảnh trong thành phố. Dọc đường, hai ông bà cứ trách móc tiêu pha quá trớn nên hôm ấy quyết ngồi trong nhà không đi đâu nữa. Buổi sáng sớm, sau khi thu xếp cho cha mẹ, Du Huy nói phải đi làm và rời khỏi nhà. Cậu vẫn cứ lang thang khắp nơi rồi cuối cùng ghé chân vào một quán Internet nhỏ. Trong quán, tiếng gõ bàn phím cứ lạch cạch, lạch cạch vang lên thành từng chập. Du Huy trả tiền cho một giờ đồng hồ, cậu mở trang “Diễn đàn Nửa Đêm” để xem những tin có liên quan tới gã nhà văn. Cột thông báo đăng: “Tiết mục nửa đêm kỳ tới sẽ thay đổi địa điểm quay. Tối nay, cả tác giả lẫn đạo diễn cùng nhóm quay sẽ tới kho đạo cụ xưởng phim âm u để kể chuyện…”. Mắt cậu căng ra nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, đôi mắt ánh lên những tia đỏ li ti. Trong suốt một tiếng đồng hồ, cậu chẳng làm bất cứ việc gì ngoài ngồi nhìn mẩu thông báo này. Thế rồi Du Huy đứng phắt dậy, rời khỏi quán Internet. Cậu chạy đôn chạy đáo khắp ba cửa hàng mới mua được mực đỏ, dây thừng, tóc giả và vải trắng. Sau đó, cậu lật đật đi về hướng xưởng phim. Tới cửa, thấy có bảo vệ, cậu liền vòng ra đằng sau xưởng phim. Tường không cao nên cậu leo vào được một cách dễ dàng. Lúc xuống cậu sảy chân ngã rách một mảng quần đau điếng. Lòng vòng quanh xưởng phim mấy hồi, cuối cùng cậu cũng tìm ra kho đạo cụ. Trên khoảnh đất trống dưới tòa nhà là những máy bay, xe tăng, đại bác bỏ hoang, trông cũ nát như là cổ vật. Sau khi đã lọt được vào tòa nhà, cậu ẩn nấp trong một nhà vệ sinh. Rất lâu sau, có hai người bước ra từ một căn phòng nào đó, bàn chân họ đạp lên bậc thang gỗ bước xuống lầu có vẻ như vừa tan ca. Tòa nhà lại thêm phần vắng lặng. Du Huy chậm rãi lẩn khỏi nhà vệ sinh, cậu leo lên leo xuống khắp tòa nhà toan tiện tay nhón lấy vài món đồ đáng tiền, nhưng toàn bộ cửa nẻo đều đã khóa chặt. Khi trời nhá nhem tối, có một đoàn người bê vác ghế sô pha và máy móc thiết bị quay tới. Họ luôn chân luôn tay một lúc rồi lại rời đi. Du Huy quỳ sau lưng chiếc sô pha và loay hoay một lúc. Chiếc ghế rất rộng, ba người nấp cũng không thành vấn đề. Cậu đứng dậy, ngồi lên chiếc sô pha và nhún mạnh, thật làP êm ái. Ngẩng lên, cậu thấy hai chiếc máy quay đang nhìn thẳng vào mình bằng ống kính đen sì. Cậu lấy ra một con dao gấp, nhìn vào mấy chiếc máy quay và làm động tác “giết” một cách hằn học. Du Huy không rõ trường quay có bao nhiêu người, và cũng không thể biết sau khi mình xuất hiện bất ngờ, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo… cậu mang theo dao để đề phòng bất trắc. Trời đã tối hẳn. Cậu rời khỏi sô pha rồi lại quỳ bất động ngay sau lưng nó. Màn đêm hắc ám, tòa nhà vắng tanh, Du Huy bắt đầu bôi mực đỏ lên mặt, quấn vải trắng lên người và từ từ trùm tóc giả lên che mặt… Ngay bản thân Du Huy cũng phải thấy rợn tóc gáy trước chính mình lúc này, cậu thậm chí còn muốn giật phăng mái tóc giả để chạy biến về nhà. Nhưng hễ nghĩ đến người chị gái tội nghiệp, nỗi hận thù liền đánh đổ mội sợ hãi. Bỗng có người bước vào kho đạo cụ, Du Huy nghe thấy tiếng họ chuyện trò. Có thêm người ở đây, nỗi sợ hãi trong cậu cũng vơi đi. Những người này lên thẳng trường quay trên tầng bốn, thợ quay phim thắp sáng đèn, chỉnh ống kính, gã nhà văn thì thầm đọc thuộc kịch bản, nữ đạo diễn chỉ đạo góc độ quay… Tim Du Huy nhảy bình bịch trong lồng ngực từng hồi. Kẻ ôm bụng hại chết chị gái đang ở gần cậu trong gang tấc, chỉ vỏn vẹn cách một lớp ghế sô pha mà thôi! Hơi thở, tiếng áo quần cọ sột soạt vào sô pha, tiếng ùng ục kêu trong bụng gã… tất cả đều có thể nghe thấy rõ mồn một. Du Huy vẫn lo lắng mình sẽ bị bắt vì cậu không ngờ rằng lại có sự xuất hiện của hai thợ quay nam giới. Không những thế, họ còn có vóc người cao to, chắc nịch, nhìn là biết từ nhỏ đã được lớn lên ở nơi đô thành, sinh hoạt dư dật, ăn uống đầy đủ. Còn Du Huy đến từ nơi núi đèo nghèo khổ, thể chất phát triển không đầy đủ, thân hình thì ốm o còi cọc. Sức cậu cũng chỉ nhỉnh hơn Tiểu Nhụy một chút. Nhưng chỉ một thoáng sau, cậu không còn lo sợ nữa vì đêm nay, cậu không phải là người, mà là ma. Lúc bấm máy, ngoại trừ gã nhà văn đang chậm rãi kể chuyện từng câu thì xung quanh không còn một tiếng động nào khác. Du Huy biết rõ, từ phía đối diện đang có ba đôi mắt gán chặt vào chiếc sô pha này. Cậu tự nhủ: “Không được phép gây ra tiếng động…” Đột nhiên, gã nhà văn ngừng lại, cơ hồ đã cảm nhận thấy sự tồn tại của cậu. Lồng ngực Du Huy thót lại. Một lúc sau, gã lại tiếp tục kể chuyện. Vừa yên tâm Chưa được bao lâu thì Du Huy lại thấy gã nhà văn thình lình dừng lại lần nữa. Gã hỏi những người kia có nghe thấy tiếng gì không, ai cũng nói không nghe thấy gì. Du Huy cố gắng kiềm chế để chờ đợi đến giây phút không khí kinh dị dâng tới đỉnh điểm rồi mới đứng dậy… Cuối cùng câu chuyện cũng đí tới nút thắt, gã nhà văn đột ngột đặt câu hỏi: “Các bạn thử đoán xem, cô gái ấy tên là gì?” Thời cơ đã đến! Du Huy áp sát khuôn mặt vào thành sô pha và từ từ đứng dậy… Nơi ở của Du Huy cách xưởng phim không mấy xa. Cậu trèo qua tường, tháo bỏ mái tóc giả, vứt phăng tấm vải trắng, đi xuyên qua một con hẻm và chạy một mạch về nhà. Bố mẹ cậu đều đã đi ngủ từ sớm. Môi cậu khô khốc như sắp sửa nứt ra. Cậu bước vào nhà nhưng không bật đèn, cứ thế loạng quạng đi vào nhà bếp. Đi được một lúc, cậu dừng lại, chột dạ liếc nhìn chiếc ghế sô pha và rồi đôi mắt bỗng căng ra… Trên chiếc ghế sô pha đen ngòm hình như đang có một người ngồi ngay ngắn, hai tay lặng lẽ đặt lên tay vịn và nhìn cậu chăm chú. Cậu ra sức dụi mắt để chắc chắn rằng chiếc ghế trống không. Thấy mình bị hoa mắt, cậu, mới yên tâm. Uống đầy một bụng nước lạnh, cậu líu díu bước tới sô pha và thả mình xuống… Từ khi có bố mẹ lên ở cùng, cậu ngủ trên ghế sô pha, để bố mẹ nằm trong phòng ngủ. Cậu khép hai mi mắt, hồi tưởng lại từng cảnh tượng diễn ra trong tòa nhà đạo cụ. Cậu nhớ như in câu nói của nữ đạo diễn: “Tôi thấy buổi tối hôm nay cứ bất thường làm sao ấy…” Đúng thế, Du Huy cũng cảm thấy đêm nay có gì đó rất không bình thường. Nhưng rốt cuộc điều không bình thường ấy là gì? Đầu óc cậu quay cuồng một hồi, chợt cậu nhớ ra: Hai hôm trước, khi nằm trên chiếc ghế sô pha này, cậu vẫn duỗi được hai chân ra thoải mái, ấy vậy mà sao hôm nay mới duỗi có một chút đã đụng ngay vào chân bàn? Chi có một lời giải thích duy nhất, chiếc ghế sô pha này đã bị ai đó kê dịch lên phía trước. Nhưng tại sao lại phải dịch chuyển chiếc ghế sô pha? Cũng chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó là vì có người muốn nấp sau chiếc ghế này… Du Huy mở bừng mắt. Ngay lúc đó, cậu trông thấy một người con gái áo trắng, mái tóc rủ phất phơ, lừ lữ đứng lên từ đằng sau sô pha, tay cầm một sợi dây thừng to bản, giọng nói rầu rầu: “Hắn nấp sau lưng người khác, ngươi nấp sau lưng hắn, ta nấp sau lưng ngươi…”