Cánh Cổng

Chương 64

Vito bình thản quan sát quá trình tiếp nhận tinh thể X của Sương. Nói cho đúng thì là một viên tinh thể X mới, do người của lão gia công từ quặng X khai thác được. Cô gái ít nhiều từng bị năng lực của Vito tác động, nhưng không hoàn toàn. Chà, Vito rất giỏi nhìn người, vẻ mặt Sương khi lão hỏi về chìa khóa cánh cổng không hề đờ đẫn hay ngu ngốc, mà là cảm thông. Thật thế, dị năng của Vito thất bại, nhưng dầu sao kế lấy lòng vẫn cứ thành công. Vito đã suy nghĩ, và lão cảm thấy Sương đặc biệt. Ngoài ra, Vito cũng tin là, năng lực của người tiếp nhận tinh thể X phụ thuộc khá nhiều vào tính cách, hoặc nghề nghiệp của người đó. Lão cảm thấy Sương rất "phù hợp", cho nên, lão quyết định thử xem. Chẳng mất gì cả, và nếu cô gái chỉ đạt được một loại năng lực vớ vẩn nào đó kiểu như cái khả năng làm nước ngọt hơn, lão có lẽ sẽ để cho cô ta đi. Ngược lại thì sao? Chẳng phải ngay cả Victor là người thân tín mà lão còn lạnh lùng bắn chết đó sao. Những suy nghĩ đầy lý trí lạnh lùng của Vito được lão ẩn sau vẻ mặt ấm áp như bất kì một người đàn ông ở tuổi 50 nào sẽ có khi ngắm nhìn những đứa con của mình chơi đùa bên nhau. Lão tỏ ra cực kì kiên nhẫn, cực kì hiền lành. Vito đợi thêm vài phút sau khi Sương đã khôi phục hẳn sau cú sốc khai mở năng lực mới hỏi nhẹ nhàng: "Thế nào? Năng lực của cô là gì?" Sương không biết chính xác bằng cách nào cô biết, nhưng cô biết, và có thể dễ dàng trả lời câu hỏi của Vito. Trừ một việc là cô không dám trả lời. Năng lực của Sương là chữa trị, và cô có thể dùng nó, cộng với tính mạng của mình, cứu lấy một người bất chấp người đó bị thương tổn hay bệnh tật nghiêm trọng đến mức nào. Ánh mắt của Vito không hề dữ tợn, lão sở hữu một cặp mắt xanh nhạt dịu dàng, nhưng đôi mắt xanh ấy khiến Sương bối rối. Cô cúi đầu, và nghĩ tới Riko. Vito đã nói gì, lão đã nói, hoặc có lẽ chính xác nên nói là đã ám chỉ, rằng, tất cả những gì lão làm, bất chấp mọi hậu quả, là vì Riko. Nghĩ tới đây, Sương giật mình. "Lẽ nào là như vậy? Nếu thế thì người đang ngồi trước mặt mình là một kẻ thực sự điên rồ. - Ý nghĩ này như sợi dây điện hở bất ngờ chạm lên người Sương, khiến cơ thể cô gái giật khẽ. Biểu hiện kì lạ của Sương không thoát khỏi mắt của Vito. Lão âm thầm nhíu mày, giả vờ cầm tách cà phê lên hớp một ngụm. Cà phê nóng hổi Hart vừa mới pha, hơi nước vẫn còn bốc lên từ miệng cốc. "Sao thế? Có gì không ổn với món quà tôi tặng cô sao?" Vito lại hỏi khi đặt tách cà phê xuống. Lão chắc chắn là cô gái vội vã quay đầu lảng tránh ánh mắt của mình khi lão ngẩng đầu lên. Thứ đầu tiên rơi vào đầu Vito lúc đấy là, phải chăng cô gái là một Victor thứ hai, với khả năng đọc suy nghĩ được tinh thể X ban tặng. Rồi lão gạt cái ý nghĩ đó đi trong khi ngắm nhìn một bên mặt của Sương, bởi đầu cô vẫn quay sang một bên. Khi Vito tính hỏi thêm lần thứ ba thì, Sương, dĩ nhiên cũng cảm thấy cứ làm thinh không trả lời là cực kì không ổn, bèn nói nhỏ: "Siêu năng lực của tôi..., nó..., nó khá là tế nhị..., tôi..." Sương vẫn không hề nhìn thẳng Vito khi nói nên lão cũng không chắc liệu cô gái có đang bịa chuyện hay thực sự cảm thấy xấu hổ. Nếu là bịa đặt thì đó quả là một câu trả lời không tồi. Đổi là một gã choai choai râu chưa mọc đủ có lẽ sẽ thấy ngại thay cho cô gái mà không ép hỏi nữa. Vito thì không. Sương phải trả lời rõ hơn cái tế nhị đó là gì, và lão Vito sẽ không hề đỏ mặt mà kiểm tra rõ thực hư. Kể ra thì, Akade là nữ giới duy nhất trong đội quân Vito đem theo... Khi ông trùm chuẩn bị gặn hỏi, trên người Sương, hiện tượng lạ xảy ra. Sương đến gặp Vito sau khi đã cởi bỏ bộ đồ đầy bụi đất và mồ hôi, cô mặc cái áo ba lỗ của tay thiếu úy thay cho áo thun. Áo của đàn ông dĩ nhiên sẽ rộng thùng thình, nhưng việc đó chẳng phải chuyện gì to tát, bởi vóc người cô gái vốn, khá là "phẳng". Áo nịt của cô có màu trắng đồng màu với áo ngoài nên cũng không quá nổi bật. Tuy nhiên, đó là chuyện của quá khứ. Chậm rãi nhưng chắc chắn, ngực của Sương lớn dần. Ngay cả ông trùm cũng không kiềm được mà trợn mắt nhìn chằm chằm vào tòa núi đôi đang phình to sau làn áo mỏng. Áo ba lỗ mà, bạn biết đấy, không thể che giấu cái gì. Vito thì vẫn khá bình tĩnh, nhưng trong phòng còn có bốn người đàn ông. Tiếng nuốt nước bọt của bọn họ vang lên rõ ràng trong không gian lúc này tĩnh lặng. Sương cảm thấy lạ khi chỗ ngực càng lúc càng chật. Cô gái cúi xuống nhìn, sau đó, cô vội vã kéo cái áo khoác - vốn là áo đồng phục của thiếu úy Cát, thứ mà cô đã cởi xuống đặt trên đùi khi nói chuyện với Vito phủ lên người, gò má đỏ như gấc. Cái áo khoác có thể che cho Sương vài chỗ, nhưng vẫn còn những chỗ khác trên người cô đang thay đổi. Sương đã dùng một cái kẹp tóc để thắt mái tóc không lấy gì làm dài lắm, vừa đủ để phủ ngang vai của mình. Tóc cô vốn bù xù, và hơi bị cháy nắng, giờ đây càng lúc càng đen, càng lúc càng mượt, tới nỗi cái kẹp tóc không chịu được mà rơi xuống đất một cái cạch. Tóc Sương xõa ra, che phủ hai bên má. Tóc mai cũng được thể rũ xuống đâm vào mắt buộc Sương phải dùng tay vuốt lên, và cô kinh hoàng nhận ra làn da vốn hơi sậm màu của mình giờ trắng sáng như tuyết, mịn màng tới nỗi gần như bóng lên. Và Sương còn cảm thấy cái quần rin cũng trở nên chật chội chả khác gì nơi ngực áo, may mắn là, mặt bàn làm tốt nhiệm vụ che giấu nó. Thực ra thì, chỉ là che khỏi tầm mắt của Vito mà thôi. Còn hai gã áo đen đứng phía sau cô, hơi thở đã nặng nề hơn không ít. Chuyện gì xảy ra khi cô gái trẻ ngồi trước mặt mình, người vốn có thể nói là khá dễ nhìn, sau vài chục giây lột xác hoàn toàn, xinh đẹp khiến người ta phải bối rối. Vito nhìn vào đôi mắt đen láy của Sương, và ngay cả lão cũng thoáng ngượng ngùng. Tuy nhiên, đầu óc của ông trùm không đời nào để cái đẹp hoặc bất cứ cám dỗ nào mê hoặc mình quá lâu. Một tia hoài nghi thoáng qua trong đầu Vito, và lão bất ngờ chồm tới. Sương vẫn còn quẫn bách cố che giấu cơ thể bỗng dưng đầy đặn của mình một cách tuyệt vọng, bỗng cảm thấy rát nhẹ nơi gò má. Cô mở to mắt, ảnh phản xạ trong mắt Sương là màu thép xanh lạnh lẽo của lưỡi dao nhỏ cầm trên tay Vito. Một vệt máu đỏ chảy dọc thân dao. Cảm giác đau rát đến nhanh, đi còn nhanh hơn. Sương quệt máu trên mặt, vết thương Vito gây ra đã liền từ lúc nào.