Cánh Cổng

Chương 29

Hạm Varan, phòng nghỉ tạm của đội lính đánh thuê Michael. Kế hoạch đối phó ông chủ, hay hạm trưởng hạm Varan - Maxim thực ra rất đơn giản. Richard nhét một quả bom điều khiển từ xa cộng với một thiết bị nghe trộm vào trong người Tường. Khi Tường và Maxim tiếp xúc, Michael sẽ nhấn nút kích hoạt quả bom, và thế là bùm. Maxim vừa chết, Michael sẽ cùng đồng bọn khống chế hạm, bao gồm thủy thủ đoàn cùng với đội phi cơ Varan. Maxim có bốn tay cận vệ, tên nào cũng giỏi võ nghệ cũng như thông thạo sử dụng súng ống, tuy nhiên trong mắt Michael, thậm chí là Dick, bọn kia chỉ giống như lũ khỉ ăn mặc kệch cỡm mà thôi. Nếu trước đây chúng đã nghĩ như thế, thì giờ đây với dị năng trong người, chúng càng không để đám cận vệ vào mắt. Chiếm được tàu rồi thì làm gì nữa? Chiếc Varan bản thân nó là một căn cứ di động khổng lồ, với mạng lưới thông tin kết nối toàn cầu. Cho dù đám lính đánh thuê chỉ ngồi chơi xơi nước và cho thuê các dịch vụ vận chuyển đường không thì cũng thừa sức kiếm được bộn tiền. Về tổng thể, kế hoạch của Richard đủ độc cũng như đủ bí ẩn, ít ra thì đám Michael, Dick và Mr.Tran nghĩ thế. Có một điều Richard biết, và chỉ mình gã biết, ấy là thân phận thực sự của ông chủ, cũng như của cô nàng Haibara. Gã lấy một lon nước giải khát từ trong tủ lạnh, bật nắp uống ừng ực, đuôi mắt nhìn xéo Michael đang ngồi trước cái lap của gã, đeo cái tai nghe của gã, và chờ đợi cái điều sẽ không bao giờ đến. "Thế nào rồi?" Dick ngồi cạnh Michael, giỏng tai lắng nghe dù gã chẳng đeo cái tai nghe nào. Hộp thoại dạng sóng trên màn hình laptop bắt đầu nhảy nhót, biểu thị đang có người nói chuyện. "Gặp nhau rồi!" Michael mỉm cười. "Tất cả sẵn sàng!" Gã hét, lôi cái điều khiển từ xa ra và bấm nút. Chẳng có gì xảy ra, giọng nói của Maxim vẫn vang lên đều đều trong tai nghe của Michael. "Khốn kiếp!" Michael gầm lên, đứng bật dậy. Gã ngồi thì không nhận ra, nhưng vừa đứng lên lập tức cảm thấy choáng váng. Sức lực toàn thân đang dần rời bỏ gã. "Mày sao thế?" Dick hỏi, rồi đột ngột xụi lơ, đầu cắm thẳng xuống mặt bàn. Mr.Tran, kẻ ít hoạt động nhất từ khi vào phòng, cũng trở thành kẻ ít chịu ảnh hưởng nhất của thứ chất độc đang tràn ngập trong phòng. Mắt Tran lấp lóe tàn độc, gã đã biết, và gã muốn lôi vài đứa theo cùng. Tran nhìn về phía Richard, rút con dao găm bên hông ra, thứ vũ khí duy nhất chưa bị tịch thu. "Tao khuyên mày không nên cử động nhiều." Richard cười khẽ, lơ đễnh, đầu óc gã cũng đã bắt đầu lâng lâng. Tran chỉ đi được vài bước rồi cũng ngã chúi xuống sàn nằm bất động, ánh mắt gã hằn học nhìn Richard lần cuối cùng trước khi khép hẳn. Haibara, người vẫn ngồi im trên ghế lúc này mới quay nhìn Richard, sau đó biến mất. -0- Trong phòng hạm trưởng. Maxim bắt đầu hỏi Tường về những điều mà lão đã biết, chỉ để cho chắc ăn mà thôi. Chỉ sau vài câu hỏi, Maxim đã nhận ra thằng nhóc trước mặt không phải loại dễ dàng cạy miệng. Nếu nó vẫn còn giấu gì đó, thì lão sẽ không thể moi được từ miệng nó, ít ra lúc này thì không. Maxim lịch sự mời Tường ra ngoài, giao lại cho hai tên thuộc hạ ngoài cửa, không quên cười thân thiện với con tin của lão. Chà, Maxim đã học được nhiều điều, và một trong số đó là lịch sự thì không bao giờ là thừa cả. Quay trở lại bàn làm việc, Maxim đánh máy gọi cho "ông chủ" - ông chủ thực sự, người đã trao quyền điều khiển hạm Varan cho lão cũng như việc liên lạc với các đội lính đánh thuê trên thế giới. "Ông chủ, mọi việc đã dàn xếp ổn thỏa. Chúng ta đã có số tinh thể, 92 viên. Ba kẻ phản bội đã được xử lí." Maxim dừng lại, lắng nghe phản hồi từ ông chủ, sau một lát, lão giật mình. "Ông định làm gì, ông chủ?" Vừa hỏi xong Maxim lập tức nhận ra mình đã thất thố, vội rối rít xin lỗi. Sau cùng, Maxim lại hỏi: "Cô ả Haibara thì không sao, nhưng tên Richard không phải kẻ dễ điều khiển. Năng lực mới của hắn..." "Vâng tôi hiểu rồi. Tôi sẽ để bọn họ tự do. Tôi hiểu." Maxim gác máy. Lão vừa trò chuyện bằng tiếng Ý nên không sợ bị bốn gã cận vệ nghe thấy. Thở dài, lão bắt tay vào việc được ông chủ giao phó, ấy là lập tức liên lạc với tất cả các đội lính đánh thuê dưới quyền của lão.