Cận vệ của người đẹp
Chương 60 : Tôi kết hôn rồi
Da đầu Triệu Dương tê dại nói: “Cái đó… chị Như Nguyệt, chẳng phải chị muốn tôi giúp chị một việc sao?”
Vương Như Nguyệt chủ động dựa lại gần, tươi cười nói: “Đúng vậy, lên giường với tôi một lần thì tôi sẽ đồng ý giúp cậu!”
Triệu Dương sững sờ, nói không động lòng là giả dối, nhất là đối với kiểu phụ nữ như Vương Như Nguyệt.
Mặc dù ngoại hình của cô ta không đẹp bằng những người phụ nữ khác mà Triệu Dương tiếp xúc gần đây, nhưng cô ta có khí chất độc đáo, khác hẳn với vẻ kiều diễm của Mạnh Kiều, nét đẹp của Vương Như Nguyệt tựa như kẹo bông mềm mại, như có thể bao dung mọi thứ của bạn, bất kỳ ai cũng không thể kiên định chống lại.
Nhưng anh vẫn cảm thấy, người phụ nữ này cố ý làm bậy, bởi vì ánh mắt của cô ta không hề có chút tình cảm nam nữ nào, trái lại nhiều hơn mấy phần đắc ý trêu ghẹo con mồi.
Triệu Dương đã có suy đoán trong lòng, đương nhiên sẽ không dễ dàng tuân theo.
Anh khẽ cười, cố gắng nghĩ ra một lý do: “Chị Như Nguyệt đừng dọa tôi, chuyện này mà để chú Vương biết được, chú ấy không đánh gãy chân tôi mới là lạ. Lá gan tôi nhỏ lắm”.
Vương Như Nguyệt đâu dễ dàng buông tha cho anh, cô ta duỗi ngón tay trỏ trắng mịn nâng cằm Triệu Dương lên, hỏi: “Vậy cậu không biết giấu ông ấy à?”
Triệu Dương như bị sét đánh, tuy lời ngoài miệng của cô ta nghe không rõ thật giả, nhưng xúc cảm từ đầu ngón tay trắng nõn lại là thật.
Thời khắc quan trọng, cái tên Tô Linh hiện lên trong tâm trí anh.
Anh hít một hơi sâu, mới lặp lại: “Chị Như Nguyệt, thật sự không được, tôi kết hôn rồi”.
Trong mắt Vương Như Nguyệt thoáng hiện chút thất vọng, mặc dù cố ý bày trò, nhưng bị người khác cự tuyệt quả thật rất khó chịu.
May thay cảm giác này chỉ thoáng qua, cô ta đã tung hoành trên thương trường nhiều năm, loại đàn ông nào mà chưa từng gặp? Trong tiềm thức, cô ta coi việc cự tuyệt của Triệu Dương thành thủ đoạn lạt mềm buộc chặt.
Thủ đoạn bị vạch trần, cảm giác mới mẻ và tò mò ban đầu cũng biến mất.
Càng huống hồ, trong mắt cô ta Triệu Dương vốn chỉ là kẻ tầm thường, nếu không phải vì lợi dụng anh thì đâu cần phí nhiều tâm tư đến vậy?
Nghĩ đến mục đích ban đầu khi đưa anh đến đây, tâm tư Vương Như Nguyệt dần trở nên nguội lạnh, cô ta khẽ thu ngón tay lại, tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, sao tôi không gặp được người đàn ông tốt như cậu nhỉ?”
Triệu Dương kinh ngạc, mặc dù câu này nghe có vẻ là khen ngợi, nhưng lại không che giấu ý giễu cợt? Lẽ nào mình đoán đúng rồi, cô ta còn có âm mưu khác?
Đang suy nghĩ miên man, Vương Như Nguyệt chỉ ra bên ngoài, giọng điệu tàn nhẫn: “Nhìn thấy người đàn ông kia không, giúp tôi dạy dỗ anh ta một trận, có thể đánh tàn phế càng tốt!”
Triệu Dương vô thức khẽ rùng mình, lòng dạ phụ nữ là thứ tàn độc nhất, xem ra không có chuyện gì thì bớt chọc vào người này.
Tò mò ngẩng đầu nhìn, anh thấy một nam một nữ đi ra khỏi căn biệt thự đối diện, người đàn ông thân hình hơi mập mạp, người phụ nữ thì cao gầy, hai người ôm ấp, thân mật không coi ai ra gì.
Triệu Dương vô tình đổi xưng hô: “Tổng giám đốc Vương, hai người có thù oán à?”
Vương Như Nguyệt cười nói: “Hỏi nhiều thế làm gì? Bảo cậu làm gì thì cứ thế mà làm, chỉ cần xong việc này, tôi nói lời giữ lời”.
Triệu Dương không trả lời, vừa lên tiếng đã muốn đánh người đến tàn phế? Thật sự coi tôi là thằng oắt con, chỉ cần ngoắc tay là biến thành đồ cho người khác lợi dụng sao?
Tuy anh uống rượu, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.
Nếu việc này đơn giản đến vậy, Vương Như Nguyệt tìm anh làm gì, chỉ cần chi tiền còn lo không kiếm được côn đồ ư?
Hơn nữa, anh luôn cảm thấy người đàn ông này khá quen, hình như từng gặp ở đâu đó, nhưng trong đầu đang mơ hồ, căn bản không nhớ ra nổi.
Dần dần, Triệu Dương hiểu ra một chuyện, trước tiên Vương Như Nguyệt mượn cớ chuốc say anh, sau đó lại bày thủ đoạn mê hoặc, 90% là vì việc này.
Anh càng không muốn tiếp chiêu, mà ân cần hỏi: “Tổng giám đốc Vương, tôi thấy có chuyện thì nên từ từ nói tốt hơn, đánh đánh giết giết không giải quyết được vấn đề”.
Thấy Triệu Dương nhìn ra thủ đoạn của mình, Vương Như Nguyệt cũng không diễn nữa: “Đàn ông đúng là không thể dựa dẫm được, biến đi cho tôi, sau này đừng để tôi gặp lại cậu!”
Nói xong, cô ta xuống xe, đóng cửa một cách nặng nề.
Triệu Dương hơi buồn cười khi thấy dáng vẻ đi đứng lắc lư của cô ta, ban nãy còn nói không say mà?
Tuy rằng bước chân của Vương Như Nguyệt xiêu vẹo, nhưng đi rất nhanh, hai người đối diện chưa kịp phản ứng đã bị cô ta tát một cái.
Miệng mắng chửi: “Đồ đàn bà đê tiện, đến tận nhà tôi ngủ với đàn ông!”
Âm thanh lanh lảnh của cái tát vang lên như tiếng còi thổi bắt đầu trận chiến.
Người phụ nữ bị đánh ban đầu sững sờ, sau đó khóc lóc ầm ĩ ra vẻ oan ức, rõ ràng là thủ đoạn của hồ ly tinh.
“Mẹ kiếp, đúng là phản rồi, để xem hôm nay ông có đánh chết mày không!”, người đàn ông mất hết thể diện, lên tiếng chửi bới, giơ tay tát lại một cái.
Vương Như Nguyệt kêu lên một tiếng, ngồi sụp xuống đất, cô ta lấy tay che má, đầu tóc rối bời, dáng vẻ thảm hại.
Triệu Dương khẽ cau mày, dù là ai ra tay trước, nhưng đàn ông đánh phụ nữ là chuyện đáng khinh.
Anh do dự một hồi, cuối cùng vẫn xuống xe, bị gió lạnh thổi qua, cả người tỉnh táo không ít.
Chuyện này quá rõ ràng rồi, hai người phụ nữ ghen tuông vì tranh giành một người đàn ông, rốt cuộc có nên can thiệp hay không?
Trong lúc lưỡng lự, người phụ nữ bị đánh cũng không chịu thua thiệt, vừa cào cấu lọan xạ vừa la hét mắng mỏ: “Đồ gái già xấu xí, chết đi cho tao!”
Hai tay Vương Như Nguyệt không chống lại nổi bốn tay, chẳng mấy chốc đã không chịu nổi.
Triệu Dương thở dài, vẫn mềm lòng!
Anh hét lên từ xa: “Dừng tay!”
Gã đàn ông mập mạp thấy có người đi đến, lại mắng chửi: “Mẹ mày, mày là đồ đê tiện, tao đang nghĩ sao hôm nay mày dám trở mặt với tao? Thì ra là tìm một thằng trai bao đến giúp!”
Triệu Dương nhắc nhở hắn: “Giữ mồm miệng sạch sẽ chút!”
“Sạch sẽ cái mẹ gì, hôm nay ông đây đánh chết mày!”, gã đàn ông lợi dụng sức nặng cơ thể, giơ nắm đấm đánh về phía Triệu Dương.
Nhưng chuyện đánh lộn thế này, không phải chỉ dựa vào sức nặng, một là xem ai ra đòn tàn nhẫn, hai là xem ai ra tay nhanh hơn.
Gã mập mới bước hai bước, còn chưa kịp đến gần đã ăn một cú đá vào bụng cả người lùi về sau mấy bước, đấy là Triệu Dương vẫn còn nhẹ tay.
Triệu Dương chưa lên tiếng, sau lưng xẹt qua một luồng gió, kèm theo âm thanh đồ vật gì đó đập vào sau gáy, vừa nhanh vừa tàn bạo!
Tín hiệu nguy hiểm vừa hiện lên trong đầu, cơ thể anh đã kịp phản ứng, nhanh chóng tránh qua một bên, một cái bóng xẹt qua tai.
Đối phương còn có người giúp đỡ, hơn nữa anh từ đầu đến cuối không phát hiện ra?
Trong lòng Triệu Dương kinh ngạc, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa.
Nhưng vẫn bị chậm nửa nhịp, thắt lưng đau nhói, kèm theo âm thanh rên rỉ, cả người anh bay ra ngoài!
Triệu Dương điều chỉnh lại tư thế trước khi tiếp đất, ngã xuống giảm bớt tổn thương, khí huyết ở bụng dưới cuộn trào, cổ họng thắt chặt.
Anh ngồi dậy liếc mắt nhìn, kẻ tập kích là một gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi, nước da ngăm đen, đầu đội mũ lưỡi trai, sắc mặt lạnh lùng khó tả.
Triệu Dương khá tự tin về tài nghệ võ thuật của mình, cho dù đã uống rượu cũng không để người khác dễ dàng tiếp cận, kẻ này không đơn giản, chắc chắn là người luyện võ.
Nghĩ tới đây cuối cùng cũng hiểu ra, có lẽ Vương Như Nguyệt đã sớm biết đối phương có trợ thủ, nên mới gọi mình đến?
Truyện khác cùng thể loại
168 chương
87 chương
65 chương
12 chương
7 chương
120 chương
11 chương