Cận vệ của người đẹp

Chương 57 : Nhóm người kỳ quái

Triệu Dương gọi Từ Tam tới dặn dò, sau đó thay đồng phục bảo vệ rồi đi thẳng đến công trường kỳ ba. Thời gian đã hẹn lúc chín giờ, lúc này vẫn còn khá sớm, vì vậy bọn họ cũng không vội vàng, khi đến nơi đã thấy ông Vương đang ngồi uống rượu. Triệu Dương đưa một điếu thuốc cho ông ta: "Chú Vương, để bụng đi, lát nữa chúng ta uống tiếp". Ông Vương chậm rãi uống ngụm rượu cuối cùng, không chút hứng thú, lau cằm nói: "Đi thôi". Ba người bắt một chiếc taxi, ông Vương dẫn đường, nửa tiếng sau đã có mặt ở một thôn trong thành phố. Bên đường toàn là cửa hàng gội đầu, ánh đèn hồng sáng chói khiến người ta rối mắt, sau khi Từ Tam xuống xe luôn nhếch mép cười, con ngươi cũng sắp bay ra ngoài. Triệu Dương quan sát cảnh vật xung quanh, đường phố đều là xe không hợp lệ đỗ lung tung, trong đó có một chiếc Land Rover đặc biệt bắt mắt, biển số là ba con số giống nhau có gốc gác ở Thiên Châu. Anh quay đầu nhìn lại một lần nữa, bên cạnh chiếc xe là một quán Karaoke tên "Huy Hoàng". Cách âm của tòa nhà này không được tốt lắm, còn chưa đến gần, tiếng nhạc chói tai kèm theo tiếng hát khó nghe đã phả vào mặt. Trong lòng Triệu Dương có suy đoán, anh nhìn ông Vương và xác định lại: "Chú Vương, là nơi này sao?" Ông lão Vương lắc đầu nói: "Đi thôi, tôi chỉ có trách nhiệm đưa hai người tới đây, những chuyện khác tôi lực bất tòng tâm, đừng trông chờ vào tôi". Có rất nhiều cô gái đứng hai bên lối vào quán Karaoke, tuy bọn họ không phải quá xinh đẹp nhưng dáng người thì khỏi phải nói, đôi chân dài khiêu gợi, toàn bộ đều mặc đồng phục của tiếp viên, đi đôi tất đen cao cổ, dáng vẻ này đủ để mê hoặc ánh mắt của bất kỳ người đàn ông bình thường nào. Ngay cả Triệu Dương cũng không ngoại lệ, tầm mắt cũng nhìn vào một cô gái mấy lần. Tuy không phải quá xinh đẹp nhưng dáng vẻ đơn thuần của cô ta, nhìn thế nào cũng không giống những cô gái lẳng lơ ở đây. Từ Tam ở bên cạnh trêu đùa: "Anh Dương, anh thích cô nào rồi?" Triệu Dương ngượng ngùng, chửi một câu: "Cút đi". Mãi đến khi hàng người kia đi xa, các cô gái vẫn còn đang bàn tán: "Tiểu Ngọc, tên vừa rồi cứ nhìn cô, nhìn cũng khá nam tính, thật đáng tiếc anh ta không đến đây để tiêu tiền". "Ây da, cô đừng nói lung tung", Tiểu Ngọc xấu hổ. Nghĩ một lát, cô ta lại hỏi: "Đúng rồi, sao cô biết anh ta không phải đến đây để tiêu tiền?" Cô gái kia khinh thường nói: "Cô nghĩ xem, đồ trên người anh ta, lương tháng chắc chắn không quá ba nghìn tệ, người như vậy sẽ đến chỗ chúng ta tiêu tiền sao? Trừ khi tháng sau anh ta muốn hít không khí để sống!" Tiểu Ngọc tò mò hỏi: "Vậy anh ta đến đây làm gì?" Cô gái kia thản nhiên nói: "Xin việc! Phục vụ, bảo vệ, lễ tân, làm gì không được chứ? Nhưng tôi cảm thấy có vẻ anh ta đến đây để làm ‘cậu chủ’ thì đúng hơn". Tiểu Ngọc che miệng: "Không phải chứ?" Thấy Tiểu Ngọc không tin, cô ta càng chắc chắn: "Cô không biết sao, bây giờ khẩu vị của mấy người phụ nữ giàu có thay đổi rồi, không còn thích những cậu nhóc mặt búng ra sữa nữa, bọn họ thích kiểu đàn ông gai góc, từng trải". Khi các cô gái kia đang bàn tán xôn xao, mấy người Triệu Dương đã được dẫn lên tầng ba. Quản lý là người phụ nữ ngoài ba mươi, với hình ảnh phản chiếu qua cửa thang máy, cô ta hứng thú đánh giá người ở phía sau. Ông già thì không cần phải nói, ánh mắt dung tục, từ đầu đến cuối đôi mắt đều không rời khỏi cô ta, hơn nữa còn què một chân, lúc đi đường bị khập khiễng. Người trẻ tuổi kia rõ ràng là lần đầu tiên đến nơi này, ánh mắt căng thẳng, không biết nhìn vào đâu. Điều khiến cô ta tò mò nhất là người đàn ông ở giữa, râu quai nón mờ nhạt, tuổi tác không lớn, cho dù đối mặt với cô ta cũng rất bình tĩnh, đặc biệt là đôi mắt khiến cho người ta cảm thấy rất từng trải. Cô ta làm việc ở Huy Hoàng đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tổ hợp kỳ lạ như vậy, nếu như không phải ông lão kia cho biết tên, cô ta cũng không dám dẫn ba người này lên tầng. Trong đầu suy nghĩ lung tung, thang máy đã mở ra, cô ta giơ tay ra nói: "Đến rồi, mời các vị!" Từ Tam vừa đi ra khỏi thang máy liền kinh ngạc không ngậm miệng lại được. Mặc dù cậu ta từng đến quán Karaoke nhưng đều là những nơi chi tiêu đại trà, cảnh tượng trước mắt lại không hề giống như vậy, trên hành lang được trải thảm lông cừu dày dặn, vách tường được bọc gỗ mềm, nhất là hành lang và tranh vẽ tường, bất kể là điều gì cũng đều làm nổi bật lên phong cách và sự sang trọng ở nơi này. Cậu ta cảm thấy hơi thiếu tự tin, chân mềm nhũn, lúc đi cũng khom lưng lại, khí thế cũng thấp hơn. Ông Vương không cảm thấy bất ngờ, đang muốn dặn dò vài câu, kết quả khi quay đầu lại nhìn Triệu Dương, trên gương mặt thoáng qua sự khác thường. Chỉ thấy vẻ mặt của Triệu Dương vẫn bình thản, bước đi không nhanh không chậm, mặc dù quần áo trên người rẻ tiền nhưng khí chất lại bình tĩnh nhàn nhã trông rất hòa hợp với bức tranh trước mắt. Ông Vương gật đầu, một người giống như cậu ta, nếu như không phải từng nhìn thấy cảnh tượng lớn vậy thì chính là do có ý chí tốt, bất kể là cái nào cũng đều chứng minh đây không đơn giản chỉ là một bảo vệ nhỏ. "Chính là ở đây, mời vào", quản lý nói một câu cắt đứt tâm trạng của mọi người. "Đi thôi", nói xong ông Vương đi vào trong căn phòng trước. Triệu Dương nhìn tên trên cửa, sau đó cũng vào theo. Bên trong căn phòng khá âm u, khi ánh mắt anh nhìn vào ghế sofa, cả người liền sững sờ ngây dại. Trên sofa có không ít người đang ngồi, cẩn thận quan sát, toàn bộ đều là những anh chàng đẹp trai, hơn nữa đều trang điểm nhẹ, kẻ lông mày và tô son, nhìn vô cùng ẻo lả. Ngoài ra trong căn phòng này chỉ có một người phụ nữ đang ngồi ở chính giữa ghế sofa, hai anh chàng đẹp trai bên cạnh phụ trách rót rượu cho cô ta, một người ở bên cạnh thì thầm tán gẫu với cô ta. Người phụ nữ này dường như bị chọc cười, trong miệng phát ra tiếng cười giống như tiếng chuông bạc. Triệu Dương sững sờ, lẽ nào người này chính là quản lý dự án kỳ ba sao? Nhưng nhìn thế nào cũng không thấy giống! Người phụ nữ này khoảng tầm hơn ba mươi, nhưng do chăm sóc tốt nên da dẻ trắng hồng, nhìn giống như những cô gái hai bảy hai tám. Hơn nữa thân hình đầy đặn, khí chất đặc biệt, mỗi một cử chỉ đều lộ ra khí chất, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, Triệu Dương không thể nào liên tưởng với mấy chủ thầu cao lớn kệch cỡm kia. Người phụ nữ uống ly rượu vang, lúc này mới phát hiện những vị khách không mời mà đến trước mặt. "Đến rồi sao?", cô ta bắt chéo chân, váy bị tuột xuống, hai chiếc đùi trắng nõn lộ ra bên ngoài. Từ Tam vừa nhìn thấy liền đỏ mặt, vội vàng quay đầu đi, máu trong cơ thể cuồn cuộn trào dâng. Mấy ngày nay Triệu Dương đã từng gặp không ít người đẹp, sức kháng cự cũng tốt hơn một chút, anh không động lòng, liếc nhìn ông Vương, muốn hỏi thăm. Kết quả không ngờ rằng ông Vương vốn háo sắc, bây giờ biểu cảm lại trở nên kỳ quái, lông mày cau lại giống như vừa ăn phải phân chuột, vô cùng khó coi. Ông Vương tức giận mắng chửi: "Cút hết ra ngoài cho tôi!" Cả đám ‘cậu chủ’ kia nhìn nhau, chưa kịp tức giận thì người phụ nữ kia đã lên tiếng: "Được rồi, các cục cưng, lần sau chúng ta lại chơi tiếp, mọi người ra ngoài trước đi". Đám người kia dường như không cam lòng, mặc dù đã cầm không ít tiền, nhưng khách hàng cao cấp như cô ta khá hiếm hoi, bỏ lỡ mất cơ hội kết giao với cô ta, đương nhiên bọn họ sẽ cảm thấy tức giận. Chờ đến khi trong căn phòng yên tĩnh trở lại, người phụ nữ kia mới nói: "Có cần tôi gọi mấy công chúa đến đây phục vụ mấy người không?" Triệu Dương không biết nghĩ gì, đột nhiên nhớ tới cô gái đơn thuần anh gặp ở cửa, tim đập thình thịch.