Cận vệ của người đẹp
Chương 36 : Lĩnh hội sâu sắc
Tôn mập mải suy nghĩ, không ngờ Triệu Dương chẳng thèm nhìn mà anh ta nhanh chóng ném thẻ ngân hàng về phía đám người.
"Cầm tiền trừ họa thay người khác. Nếu mọi người xong việc rồi, chỗ tiền vặt này không cần khách khí với ông chủ Ngụy. Tiền các anh cầm, nếu có người nào dám tính sổ, thì bảo người đó đến tìm tôi!"
Đám bảo vệ sững sờ, không ngờ Triệu Dương lấy ơn báo oán. Nhưng tác dụng của việc đập một trăm ngàn tệ ra rất rõ ràng, ánh mắt ai nấy nhìn anh đều lập tức thay đổi một cách thần kì.
Sắc mặt Tôn mập tái nhợt, cuối cùng chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Tiền do anh ta nhận, vậy mà chuyện không thành, thì coi như chuyện tính toán, người đầu tiên cần tìm đến sẽ là anh ta.
Mấu chốt ở đây là khoản tiền này anh ta không nhận được một đồng nào, toàn người cấp dưới cầm cả, họ coi đó là lòng tốt của Triệu Dương.
Tôn mập buồn bã đến hộc máu, như thể anh ta khiêng tám cái kiệu lớn để rước người đẹp về, nhưng tay còn chưa chạm thì đã bị Triệu Dương giành quyền động phòng.
Lúc này Triệu Dương mới nghiêng đầu hỏi anh ta: "Đội trưởng Tôn, anh có ý kiến gì à?"
"Không... không có...", Tôn mập nào dám có ý kiến, thật sự sợ hãi Triệu Dương.
Triệu Dương nhíu mày: "Tôi nghỉ làm hai ngày rồi, lương tháng này tính sao?"
Nghe vậy, Tôn mập dù không hiểu nhưng vẫn vội nói: "Tính công sai rồi, dựa theo số giờ làm thêm, tháng này chuyển sang biên chế, chuyển cậu về làm ca sáng, lúc về tôi sẽ báo cáo lại ngay!"
Triệu Dương gẩy tàn thuốc, tương đối hài lòng với kết quả này. Bây giờ anh mới đứng dậy nói: "Được, vậy lát nữa tôi sẽ đi làm".
"Không vội, không vội", Tôn mập từ dưới đất bò dậy, vẻ mặt xấu hổ biến mất, ánh mắt ngập tràn sự thù địch.
Triệu Dương định đi, nhưng bị Mạnh Kiều kéo về nhà.
Cô nhanh chóng lấy một hộp thuốc trong ngăn kéo ra.
"Cởi áo ra!", cô ra lệnh.
Triệu Dương bừng tỉnh, giờ mới phát hiện ra sau lưng bị người khác làm xước một vết. Vết thương không sâu, nhưng hơi đau rát.
Không đánh được cũng không sao, đều là đồng nghiệp cả, họ đều bị Tôn mập cưỡng ép đe doạ nên mới phản bội.
Vừa nãy anh không ra tay, nên cũng không phòng bị gì.
Nghĩ một lát, anh từ chối: "Về nhà trọ rồi tôi tự làm cũng được".
Lúc anh đang xấu hổ, Mạnh Kiều đã cởi ngay áo sơ mi của anh ra.
"Toàn đàn ông ở chỗ nhà trọ của anh, tôi không tin!"
"Hơn nữa, anh vừa đánh bọn họ một trận, cẩn thận bọn họ trả thù anh, mà anh đang bị thương, cứ để tôi làm".
Triệu Dương vội đưa tay ngăn cản: "Không cần thật mà".
"Sao thế, sợ tôi ăn thịt anh à?", Mạnh Kiều tức giận nói.
Triệu Dương thấy không bắt bẻ cô được, đành phải nói: "Vậy để tôi tự làm".
Mạnh Kiều xoay người đi lấy bông gòn và cồn khử trùng, vừa quay đầu lại thì cô sững sờ tại chỗ.
Cơ bắp sau lưng Triệu Dương rất cân đối, nhưng mấy vết thương đạn bắn, vết đao chém ở trên lưng anh nhìn hơi đáng sợ.
Không cần nói cô cũng hiểu, đây là người đàn ông có quá khứ.
Dù biết Triệu Dương từng đi lính, nhưng Mạnh Kiều vẫn rất tò mò, bây giờ là hòa bình, anh đi đâu mà để cơ thể chịu những vết sẹo kinh khủng như vậy.
"Đau không?", Mạnh Kiều dùng ngón tay chạm nhẹ lên đó, khóe miệng cũng cắn chặt lại.
"Không sao đâu", Triệu Dương lắc đầu cười. Đau thì không đau, chỉ là ngón tay của Mạnh Kiều lành lạnh, nhẵn nhụi, sờ lên có cảm giác ngưa ngứa, nhưng rất dễ chịu.
Mạnh Kiều nhẹ nhàng băng bó vết thương, nhưng ngoài miệng thì bâng quơ hỏi: "Một trăm nghìn tệ vừa nãy, thật sự lấy từ Ngụy Đông Minh à?"
Triệu Dương châm điếu thuốc, tùy tiện đáp: "Chắc thế, Tôn mập không dám nói dối đâu".
Mạnh Kiều hỏi: "Tôi chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua cho anh. Anh ra tay tàn bạo, đánh gãy hai chân anh ta? Vì Tô Linh nên anh không cần cái mạng này nữa à?"
Triệu Dương mỉa mai: "Không cần cường điệu như vậy, chỉ là trả thù thôi! Ngụy Đông Minh muốn giết tôi, phải xem hắn có cái gan đó không đã".
Mạnh Kiều đột nhiên hỏi lại: "Anh muốn chèn ép Tôn mập?"
Cô bôn ba trong xã hội nhiều năm như vậy, thủ đoạn mua chuộc lòng người của Triệu Dương chắc chắn không qua nổi mắt cô.
Nên không chờ Triệu Dương trả lời, cô bổ sung: "Chẳng lẽ anh thật sự cho rằng, lên làm đội trưởng đội bảo vệ của công ty tài sản sẽ khiến cô ấy nhìn anh với ánh mắt khác sao?"
Cô đang ám chỉ Tô Linh. Triệu Dương hiểu, nhưng không lên tiếng.
Anh không ngây thơ như vậy, cái gì cũng phải từng bước, ăn cơm cũng phải xới từng thìa.
Huống chi, Tô Linh vừa để lại một tờ giấy, nói là tháng sau mỗi người mỗi ngả.
Anh chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Mạnh Kiều còn muốn nói thêm, nhưng tiếng gõ cửa vang lên.
Cô buộc chặt băng gạc, lúc quay lại thì nói nhỏ: "Có người ở ngoài tìm anh, anh chờ một chút, quần áo anh mặc tôi sẽ giặt giúp, anh đợi tôi tìm quần áo cho anh thay!"
Triệu Dương thay quần áo rất nhanh, lúc ra cửa thì thấy người đã ngồi trên bậc cầu thang chính là gã bảo vệ đen gầy ra tay đầu tiên lúc nãy.
"Anh Dương!", hắn nhìn thấy Triệu Dương thì vội đứng ngay dậy.
"Là cậu?", Triệu Dương hơi bất ngờ.
Người này anh chưa từng gặp, chỉ là hai ngày nay mới tới. Võ thuật không hề tệ, vừa nãy đánh nhau Triệu Dương cũng cảm nhận được.
Lối đánh ngang tàng, có tính sát thương cao, có vẻ quanh năm ẩu đả nơi đầu đường xó chợ mà luyện được.
Khóe miệng Triệu Dương và vết thương sau lưng là do người này gây ra, nhưng giờ mặt mũi đối phương cũng sưng vù, bộ dạng không lành lặn gì.
"Tôn mập nói đánh gục anh sẽ cho em năm nghìn tệ", cậu ta gãi đầu cười lúng túng.
"Không sao, không đánh thì không quen", Triệu Dương thấy người này khá thú vị, anh châm cho điếu thuốc.
Trò chuyện một lúc mới biết, người này tên là Từ Tam, vì đánh lộn nên bị giam mấy tháng, mới được thả ra từ mấy ngày trước.
Yêu cầu tuyển dụng của Đế Uyển vốn rất cao, theo lí mà nói không bao giờ cần loại người này.
Nhưng Triệu Dương nhanh chóng hiểu ra, chắc chắn là Tôn mập nhận ra bãn lĩnh của người này, nên mới cố tình giữ lại.
Mục đích chính là để đối phó với anh, vì nếu xảy ra phiền toái gì, tạm thời đuổi một người là được.
Từ Tam đột nhiên nói: "Anh Dương, em muốn sát cánh bên anh!"
"Công việc của tôi cũng chỉ là tạm thời, không khá hơn cậu là bao, không chừng Tôn mập còn lột da tôi ra! Lại còn sát cánh bên tôi? Cậu nghĩ mình là ai?", ánh mắt Triệu Dương đầy ý dò xét.
Anh không có vốn liếng nào ở Đế Uyển, mà một trăm ngàn tệ kia là số tiền khổng lồ.
Nhưng tình huống trước mắt này, chỉ đổi lại là một cậu thanh niên vô danh tiểu tốt.
Triệu Dương dù ghi nhận sự can đảm và tính cách của đối phương, nhưng khó tránh khỏi việc hoài nghi.
Anh không lo chuyện Tôn mập giở trò gian trá gì với mình, mà lo Ngụy Đông Minh giở mánh khóe thủ đoạn.
Trải qua chuyện hai ngày nay, anh chỉ hận không mọc thêm con mắt nữa ở sau gáy.
Giường nữ thần họ Tô cũng không tốt lắm, cảnh ngộ mấy ngày nay đều để lại hậu quả, lơ là một chút là tan xương nát thịt.
Cẩn thận mới chèo thuyền được vạn năm, hôm nay anh đã lĩnh hội sâu sắc quan điểm này.
Từ Tam gãi đầu, sau đó nói: "Anh Dương, không giấu gì anh, em đang thiếu tiền!"
Triệu Dương hơi sững sờ, không ngờ mục đích tên nhóc này đến đây cũng giống mình, đều đi kiếm tiền.
Anh phân tích thật giả trong lòng, ngoài miệng hỏi: "Một trăm ngàn tệ vừa nãy, chắc cũng phải có gần hai chục ngàn trong tay chứ?"
Từ Tam gượng gạo: "Khoảng đấy, nhưng bọn họ trả tiền lại rồi. Em không muốn trả, nếu anh Dương không nhận em, hôm nay em sẽ không rời khỏi đây".
Triệu Dương giờ mới hiểu chuyện gì xảy ra, một trăm ngàn tệ khi nãy đã vô dụng. Trừ cậu thanh niên đang đứng trước mắt này, còn lại chẳng ai dám lấy.
Nhưng nghĩ lại thì, giờ anh cũng trắng tay, không còn chỗ dựa nào ở công ty quản lý tòa nhà.
Chỉ cần Tôn mập còn giữ chức một ngày, thì những người muốn ủng hộ anh cũng không dám lộ diện.
Nghĩ thông suốt điểm này, anh hơi tò mò hỏi: "Bọn họ cũng không tin tôi, sao cậu lại tin tôi?"
"Đương nhiên rồi. Vừa nãy bị anh đánh cho một trận, giờ răng em vẫn còn đau!", khuôn mặt Từ Tam đầy vẻ khâm phục.
Cậu ta thấy nếu vừa nãy Triệu Dương ra tay mạnh, thì giờ cậu ta đã không đứng nổi rồi.
Triệu Dương hỏi tiếp: "Vừa nãy anh Năm tìm tới cửa, mình cậu dám ra tay, không sợ bị trả thù à?"
Từ Tam thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm nghị gấp mấy lần: "Anh Dương, chuyện này có gì phải nói. Em tuy nghèo nhưng giàu ý chí. Mang tinh thần như vậy, sao có thể nhìn thứ khốn kiếp đó đe dọa chủ nhân tòa nhà nơi chúng ta làm việc được chứ?"
Triệu Dương vỗ vai cậu ta, ném cho điếu thuốc.
Từ Tam vội đỡ lấy, sau đó nói tiếp: "Đúng rồi, anh Dương, hai ngày qua nghe bọn họ nói, anh đã cướp mất người phụ nữ của Ngụy Đông Minh là thật hay giả vậy?"
Triệu Dương khiêm tốn cười: "Bọn họ bịa đặt đấy. Nếu tôi có bản lĩnh đó thì còn ở đây làm bảo vệ à?"
Từ Tam mỉa mai: "Vậy mối quan hệ giữa anh và cô Mạnh Kiều là không thể giả mạo được đúng không?"
Triệu Dương không đáp, anh biết mấy tin đồn lan truyền trong đội bảo vệ không tốt đẹp gì, nhưng quan hệ giữa anh và Mạnh Kiều chỉ là hai người bạn.
Người khác nghĩ gì anh cũng lười giải thích, mà giải thích cũng chẳng ai tin.
Hai người họ nhanh chóng trở về đội bảo vệ.
Từ Tam chủ động mở cửa, Triệu Dương đi theo sau, anh mơ hồ cảm nhận bầu không khí trong phòng không đúng lắm.
Quá yên tĩnh so với bình thường, sự dồn nén khiến người khác bức bối, như thể bầu trời yên lặng trước cơn bão!
Truyện khác cùng thể loại
168 chương
87 chương
65 chương
12 chương
7 chương
120 chương
11 chương