Cận vệ của người đẹp
Chương 175 : Không cần dùng lực vẫn thắng
Xác định người ngoài cửa là Triệu Dương, Mạnh Kiều hoảng hốt.
Dù nói thế nào, Triệu Dương cũng là người đàn ông có gia đình, cô ta làm như vậy chẳng khác gì kẻ thứ ba xen vào phá hoại gia đình người khác.
Mạnh Kiều bắt đầu hối hận, tình cảm cô ta dành cho Triệu Dương là thật nhưng lại chen ngang vào lúc giữa hai người họ có hiểu lầm thì dù có đánh bại được nữ thần họ Tô, e rằng cũng không có gì gọi là vinh quang cả.
Nhưng bây giờ thấy Triệu Dương đang ở ngoài cửa, cô ta cũng không thể giả vờ không nghe thấy.
Do dự một lúc cô ta mới mở cửa: “Sao quay lại nhanh thế, nói chuyện với nữ thần họ Tô thất bại rồi à?”
Triệu Dương giải thích: “Không phải, tôi vẫn chưa kịp nói với cô ấy”.
Lòng dạ Mạnh Kiều rối bời: “Vẫn chưa nói? Vậy là vì anh thấy tin nhắn đó?”
Triệu Dương gãi đầu: “Tin nhắn gì cơ?”
Lần này đến lượt Mạnh Kiều ngạc nhiên: “Vậy anh quay lại đây làm gì?”
“Tôi muốn mượn xe của cô, tôi phải ra ngoài giải quyết chút chuyện gấp, giờ này không bắt xe được!”
Mạnh Kiều không hỏi gì mà lấy chìa khóa xe ném cho anh: “Đi cẩn thận”.
“Ừ!”
Nhìn đèn xe đi càng xa, phản ứng đầu tiên của Mạnh Kiều là cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó lại hơi mất mát như một cái bình ngũ vị trong lòng bị hất đổ, cũng không biết cụ thể là vị gì.
…
Tin nhắn là do Liễu Nhiên gửi đến, nội dung chỉ có một câu: “Anh Dương, hình như tôi giết người rồi…”
Triệu Dương không kịp hỏi cụ thể thế nào, hỏi địa chỉ xong rồi vội vàng chạy đến.
Anh nhấn mạnh chân ga lao đi nhanh hết cỡ, hơn nữa buổi tối không nhiều xe nên chỉ cần hai mươi phút là đến nơi.
Kết quả lúc anh gõ cửa, căn nhà lại cực kỳ yên tĩnh.
“Liễu Nhiên? Cô có ở nhà không? Là tôi đây, mau mở cửa đi!”
Anh đập mạnh vào cửa nhưng không gọi được Liễu Nhiên, ngược lại còn đánh thức nhà hàng xóm.
Người đàn ông mặc đồ ngủ, giọng khó chịu hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt mà nhà cậu có chuyện gì thế, giằng co cả một đêm, không cho người ta ngủ à?”
Triệu Dương nghe được có gì đó không ổn từ giọng điệu của anh ta, anh vội xin lỗi rồi lại bực mình không biết làm sao để mở cửa, vừa lúc Khổng Nguyệt vội chạy đến.
Khổng Nguyệt mồ hôi nhễ nhại vội hỏi: “Anh Dương, sao anh cũng ở đây?”
“Liễu Nhiên gửi tin nhắn cho anh, còn em?”
Khổng Nguyệt vừa rút chìa khóa vừa giải thích: “Đừng nhắc đến nữa, cậu ấy khóc bù lu bù loa trong điện thoại, em không nghe rõ cậu ấy nói gì”.
Cửa chống trộm mở ra, Triệu Dương ra hiệu để anh vào trước.
Vừa bước vào nhà, anh lập tức nhận ra có gì đó không ổn, trong không khí có mùi máu.
Ngay lúc này, cả người anh đều căng thẳng!
Khổng Nguyệt đã hét lên thất thanh: “A, anh Dương… có… có… máu!”
Triệu Dương nhìn theo hướng Khổng Nguyệt chỉ, quả nhiên trên lưng ghế sofa có một vũng máu, diện tích không nhỏ.
Cùng lúc đó, tiếng kêu cứu khẽ vang lên từ hướng phòng ngủ. Tiếng kêu cứu không lớn không nhỏ nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng khi đứng trong căn nhà trống trải.
Khổng Nguyệt vô thức nấp ra đằng sau Triệu Dương, gương mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Triệu Dương cầm lấy bình hoa trong tay, nhấc chân bước đi phía phòng ngủ.
Anh gọi: “Liễu Nhiên, cô ở bên trong đó à?”
Không ai đáp lời.
Triệu Dương thử mở cửa nhưng cửa đã bị khóa trái.
Trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, không nghe thấy bất kì tiếng giãy dụa nào.
Triệu Dương ra hiệu cho Khổng Nguyệt sau đó nhấc chân đạp cửa phòng ngủ.
Rầm!
Cửa phòng ngủ bị anh đạp mở toang ra, trước mặt là một khoảng tối đen như mực, khoảnh khắc vừa mở cửa thì một bóng đen vọt đến!
Khổng Nguyệt nhận được ám hiệu của Triệu Dương nên đã trốn ở chỗ khá xa.
Còn Triệu Dương đã có phòng bị từ trước nên dễ dàng né đi.
Xoảng!
Là tiếng vật nặng va vào tường và tiếng thủy tinh vỡ.
Xét về tiếng động chắc hẳn là đèn đã vỡ.
Xét về tốc độ, chắc chắn không phải do Liễu Nhiên ném.
Trong phòng còn người khác hơn nữa là một người đàn ông!
Đã có suy đoán nên Triệu Dương không do dự giơ tay chạm vào công tắc cạnh cửa!
Cùng lúc đó, vang lên đến cảnh cáo của đối phương: “Mẹ kiếp, đừng qua đây, nếu không tao sẽ giết chết con đàn bà đê tiện này!”
Từ giọng nói, Triệu Dương đã biết đối phương là ai, ngay lúc đèn sáng lên, anh vứt bình hoa trong tay đi!
Bất ngờ bị ánh sáng kích thích, mắt người sẽ xuất hiện tình trạng tạm thời không nhìn rõ. Nhưng trong nhà Liễu Nhiên chỉ là đèn chùm bình thường, hiệu quả chói mắt đó xảy ra trong thời gian rất ngắn.
Nhưng đối với Triệu Dương chừng đó thời gian đã đủ rồi.
Ném bình hoa đi, đồng thời anh đã nhìn rõ tình hình trong phòng.
Liễu Nhiên bị đè trên giường, bộ đồ ngủ trên người đã bị xé toạc một nửa lộ ra cảnh xuân đẹp đẽ nhưng vẫn không nhìn rõ.
Ngoài ra còn một người đàn ông đè lên người cô ta, một tay kẹp cổ Liễu Nhiên, tay còn lại bịt miệng cô ta.
Mặt Liễu Nhiên đỏ bừng vì thiếu oxy và ngạt thở.
Dáng vẻ người đàn ông thô bỉ, mặt đầy máu nhưng từ ánh mắt của đối phương, Triệu Dương vẫn khẳng định người này là Trương Vũ!
Triệu Dương không có nhiều thời gian để phán đoán nhiều chi tiết, chỉ thấy Trương Vũ ngơ ngác quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào bình hoa đang dần phóng to trước mặt.
Đợi khi hắn phản ứng lại thì đã không kịp tránh.
Choang!
Tiếng bình hoa vỡ vang lên.
Trương Vũ bị bình hoa đập đến choáng váng, bàn tay giữ chặt Liễu Nhiên cũng buông lỏng!
Triệu Dương nhân cơ hội bay đến đạp hắn, cú đá này rất mạnh đạp trúng ngay vai của Trương Vũ.
Trương Vũ rên một tiếng và lăn xuống giường.
Triệu Dương lập tức lao đến: “Liễu Nhiên, cô không sao chứ?”
Liễu Nhiên ôm lấy Triệu Dương không chịu buông tay như sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, vùi đầu vào ngực anh.
Sau khi xác nhận an toàn, lúc này Khổng Nguyệt mới bước vào phòng, kết quả vừa xoay người đã thấy cảnh tượng trước mặt.
Quần áo Liễu Nhiên khá xộc xệch, tư thế vô cùng mập mờ nhào vào lòng Triệu Dương.
Còn Triệu Dương giơ hai tay lên, vẻ mặt xấu hổ, không dám động đậy.
Khổng Nguyệt nào có nghĩ nhiều, cũng chạy đến: “Nhiên Nhiên, cậu sao vậy, đừng dọa mình!”
Liễu Nhiên nghe giọng Khổng Nguyệt, lúc này mới định thần lại rồi nhào vào lòng cô, khóc thất thành: “Hu hu hu… Hai người đến rồi!”
Triệu Dương nhắc nhở: “Khổng Nguyệt, em dẫn cô ấy ra ngoài thay đồ trước đi, ở đây cứ giao cho anh”.
Anh khống chế Trương Vũ, đến lúc kéo được người ra ngoài, Liễu Nhiên đã mặc thêm áo khoác ngồi trên sofa.
Nhìn thấy Trương Vũ, cô ta không nói gì mà bước lên trước tát cho hắn một cái: “Tên khốn nạn, anh có phải con người không hả?”
Trương Vũ phun ra một ngụm máu và quay đầu lại hỏi: “Sao nào? Ông đây theo đuổi cô ba tháng, vừa mời cô ăn cơm vừa mua quà cho cô, chi không ít tiền đâu, giờ làm một chút cũng không được à?”
Liễu Nhiên kích động nói: “Chúng ta đã chia tay rồi!”
Trương Vũ cười khẩy: “Chia tay thì sao chứ? Giả vờ ngây thơ với ông cái gì? Cô đừng nghĩ tôi không biết, cô đã chuẩn bị hết rồi! Nếu không sao vừa chia tay với tôi mà đã quyến rũ tên họ Triệu này rồi?”
Nghe vậy, cả ba người đều biến sắc.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
8 chương
10 chương
5 chương
137 chương