Cận vệ của người đẹp
Chương 173 : Nói thì dễ lắm
Triệu Dương giải thích: "Xin lỗi, mấy ngày nay tôi rất bận."
Anh không nghĩ mình là người đàn ông ưu tú như vậy, nhưng từ khi gặp Tô Linh, vận đào hoa dường như vô cùng phát triển.
Nhất là với Mạnh Kiều, trong lòng anh luôn có cảm giác khác lạ, trước khi nói rõ mối quan hệ này với Tô Linh, anh thật sự không biết phải đối mặt như thế nào, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, nhưng lại bị Mạnh Kiều phát hiện.
Mạnh Kiều không ngại ngùng gì, chỉ lắc đầu: "Không sao, đàn ông đã kết hôn mà, tôi hiểu!"
Triệu Dương lúng túng, không biết đó là khen hay chê, chỉ im lặng tiếp nhận.
Mạnh Kiều nghiêng đầu: "Tối nay có đi đâu không? Có muốn... đi đến chỗ tôi chơi một lát không?"
Triệu Dương hơi chột dạ: "Hay là thôi".
Mạnh Kiều nửa cười nửa không: "Kết hôn rồi cũng không cần nhát gan vậy đâu? Nữ thần họ Tô kia suốt đêm uống rượu với bạn trai cũ được, anh đến nhà bạn ngồi một lúc thì không được sao?"
Triệu Dương không biết trả lời thế nào, nói thì nói thế nhưng mỗi lần ở riêng với Mạnh Kiều, anh đều thấy thấp thỏm trong lòng.
Có lẽ đó là do sự quyến rũ độc đáo của người phụ nữ này, hoặc là do tính cách nồng nhiệt của cô ta.
Dù cả hai đã nói rõ ràng, nhưng mối quan hệ vẫn luôn ở giữa bạn bè và người yêu, cũng giống một người bạn tâm giao, nhưng ai có thể nói chính xác về tình cảm?
Mạnh Kiều nghiêng đầu: "Tôi không sợ thì anh sợ gì? Sao, chẳng lẽ đúng là anh có ý kiến với tôi à?”
Triệu Dương vội lắc đầu: "Không... không!"
Mạnh Kiều lái xe, vui vẻ nói: "Không thì đừng nói nhảm nữa! Tôi không ăn anh đâu, anh nghĩ anh ngon vậy ư?"
Triệu Dương không từ chối nữa, chỉ im lặng.
Xe đi không lâu lắm thì dừng lại.
Mạnh Kiều mở cửa trước, Triệu Dương theo sau.
Cô ta là một người phụ nữ chu đáo, trước khi vào cửa còn đặt giày cho Triệu Dương ở cửa, tư thế gần giống ngồi xổm, cổ áo trễ ra, lộ ra đường cong mảnh mai vô cùng thu hút.
Triệu Dương nhìn một cái thì vội đổi tầm nhìn.
Mạnh Kiều phát hiện động tác của Triệu Dương, khóe miệng cô ta nhếch lên, đi về phía quầy bar: "Uống rượu vang được không?"
Triệu Dương áy náy đáp: "Được".
Anh phát hiện ra một điều kỳ lạ, cũng không biết tại sao, trước những phụ nữ khác anh giữ được phong thái điềm tĩnh và phong độ, còn trước Mạnh Kiều thì tim cứ thấp thỏm không ngừng.
Mạnh Kiều rót ly rượu, tự mình uống một ngụm. Đôi môi đỏ tươi của cô ta để lại một dấu son quyến rũ trên mép cốc.
Cô ta khẽ hé đôi môi đỏ mọng: "Kể chuyện cho tôi nghe đi".
Triệu Dương vẫn ngơ ngác nhìn dấu son môi, một lúc sau mới đáp: "Chị đang nói gì vậy?"
Mạnh Kiều cắn khóe miệng, hơi tức giận nói: "Có kẻ có tội, không dám mở miệng, lại muốn trêu chọc tôi!"
Triệu Dương hốt hoảng: "Tôi đâu có!"
"Đừng tưởng tôi không hiểu đàn ông các anh, cãi nhau với vợ xong thì muốn buông thả bản thân, nhưng sợ để lại hậu quả đúng không?"
Triệu Dương nghiêm túc: "Không hề có chuyện này!"
Mạnh Kiều bật cười: "Nhìn anh sợ trông buồn cười quá!"
Vừa nói, cô ta vừa đẩy ly rượu đỏ đang uống dở ra trước mặt Triệu Dương.
Triệu Dương mơ màng: "Làm gì vậy?"
Mạnh Kiều liếm khóe miệng: "Rượu chữa thương đó, nể tình bạn bè nên miễn phí cho anh!"
Cô ta lại rót một ly rượu, vừa uống cạn vừa nhìn Triệu Dương một cách thích thú.
Triệu Dương bị nhìn đến toát mồ hôi, nhắm mắt nâng ly rượu vang lên đến miệng, nếm thử một ngụm. Ba phần là mùi rượu, còn bảy phần còn lại thì khó mà diễn tả nổi thành lời.
Mạnh Kiều cúi người xuống quầy bar, ngón tay cong cong, hỏi: "Vị thế nào?"
Triệu Dương khen ngợi: "Ngon lắm!"
Mạnh Kiều hỏi lại: "Vậy thì nói đi".
Triệu Dương biết cô ta muốn nghe điều gì, nhưng trước khi nói vẫn hơi bối rối: "Sao chị lại quan tâm đến chuyện tình cảm của người khác như vậy?"
"Tôi chưa từng yêu đương nên rất tò mò!"
Mạnh Kiều chống tay vào cằm. Cổ tay trắng như tuyết siết chặt, nửa ngón tay cong cong thành hình bông lan, cử chỉ của cô ta toát lên vẻ quyến rũ riêng của một người phụ nữ trưởng thành.
Triệu Dương không nhìn Mạnh Kiều nữa. Khó có người đàn ông nào giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy một người phụ nữ như Mạnh Kiều, làm sao cô ta có thể chưa từng yêu?
Mạnh Kiều dãi bày: "Thật ra tôi từng khinh thường mọi đàn ông, và coi tất cả những người đàn ông xung quanh tôi như đồ chơi".
Đồ chơi?
Triệu Dương cười gượng, với thủ đoạn của mình thì Mạnh Kiều hoàn toàn có thể đùa bỡn với đàn ông.
Anh tò mò: "Sau đó thì sao?"
Mạnh Kiều nâng ly rượu lên: "Sau đó? Sau đó thì tôi muốn yêu chứ sao! Nhưng những người đàn ông gặp tôi nếu không quá ngây thơ thì cũng chỉ muốn nuốt chửng tôi thôi, tôi không dám làm vậy".
Triệu Dương không đáp lại, liệu có bao nhiêu sự chua xót trong câu "không dám" đó?
Mạnh Kiều lại nhấp một ngụm rượu, tự nhủ: "Sau này, tôi cũng gặp được một chàng trai khá vừa mắt, nhưng lại ra tay chậm nửa bước!"
Triệu Dương không dám nói gì, cũng nhấp rượu, sau đó mới kể lại chuyện tối nay.
Mạnh Kiều tập trung nghe, sau đó thở dài: "Anh ngốc lắm, anh đúng là ngu ngốc lắm!"
"Sao thế?"
"Chuyện tối nay chính là cái bẫy của Từ Hoa Dương, bao nhiêu lần rồi, đầu óc anh không ghi nhớ được à?"
"Bẫy?"
"Tôi là người ngoài, nên nhìn rõ hơn anh, giữa anh và Tô Linh chẳng có gì đáng quan ngại cả".
"Thật á?"
Mạnh Kiều nhanh nhẹn nói: "Lừa anh làm gì? Dù tôi không thích nữ thần họ Tô nhà anh, nhưng tôi cần gì phải làm chuyện lừa gạt anh như vậy?"
Đúng là vừa nãy cô ta đã chứng kiến hết, nhưng còn chuyện sao lại nói vấn đề này cho Triệu Dương, thì cô ta không tìm được lý do.
Nếu để hiểu lầm tối nay thêm sâu sắc, thì nhất định sẽ hình thành một vết thương không xóa nhòa nổi trong lòng mỗi người.
Dù cô ta thích Triệu Dương, nhưng cô ta sẽ không dùng thủ đoạn này để đạt được mục đích.
Nếu như vậy, thì có khác gì tên chó sói đội lốt cừu Từ Hoa Dương kia chứ?
Nghĩ vậy, Mạnh Kiều nhận ra, đây có phải là tình yêu? Có thể hành hạ khiến người ta chết đi sống lại, nhưng lại chẳng dễ dàng thoát ra được.
Thấy Triệu Dương bất động, Mạnh Kiều thúc giục: "Còn ngây ra đó làm gì?"
"Vậy tôi nên làm gì?"
Mạnh Kiều liếc mắt: "Đi tìm nữ thần họ Tô, giải thích rõ hiểu lầm tối nay ra! Chẳng lẽ anh muốn bị tên khốn Từ Hoa Dương đó đá bay như vậy sao?"
Triệu Dương do dự. Hai người họ vừa cãi nhau to, Tô Linh cũng nói muốn yên tĩnh một mình, giờ anh chủ động tìm đến thì còn thể diện gì nữa?
Mạnh Kiều nhìn ra sự lo lắng của anh: "Không phải bảo anh nhận sai gì, chỉ là nói rõ mọi chuyện ra thôi. Chuyện tình cảm không phải là cứ nhẫn nhịn nhau, mà là thấu hiểu nhau. Nếu cô ta không làm được chuyện này, thì cuộc hôn nhân giữa hai người không cần phải tiếp tục nữa".
Triệu Dương cười gượng, nói thì dễ lắm, nhưng với tính cách của cô Tô đây, liệu có cho anh vào cửa không thì chưa biết được!
Truyện khác cùng thể loại
168 chương
87 chương
65 chương
12 chương
7 chương
120 chương
11 chương