Cận vệ của người đẹp
Chương 116 : Sức hút của đàn ông
Một lát sau, A Quân bị đánh bại.
Ông ta lùi về phía sau hai bước, hai cánh tay bầm tím vì bị Triệu Dương siết chặt, bàn tay cũng trở nên run rẩy vì dùng quá sức.
Dì Mai kinh ngạc trợn tròn hai mắt, bà ta hiểu rõ bản lĩnh của A Quân, ông ta có thể dễ dàng đối phó với năm sáu người, nhưng bây giờ lại bị chịu thiệt trong tay của Triệu Dương.
Bà ta khinh thường, vậy thì sao chứ, cũng chỉ là một tên côn đồ mà thôi!
Viên cảnh sát ở cách đó không xa cũng ngây ngốc, nhìn chiếc còng tay trên ghế: "Cậu... cậu..."
Triệu Dương không để ý, anh ngửi hương thơm từ mái tóc mềm mượt ở phía trước, trầm giọng nói: "Lát nữa ở phía sau tôi đừng động đậy, chuyện của đàn ông thì để đàn ông giải quyết!"
Khuôn mặt Tô Linh đỏ ửng, vành tai bị Triệu Dương chạm vào cũng hơi nóng.
Từ trước đến nay cô và Triệu Dương chưa từng có hành động nào thân mật như vậy, lại còn ở trước mặt nhiều người, vừa nãy cô còn trong dáng vẻ quát tháo của nữ giám đốc bá đạo, nhưng ở trước mặt Triệu Dương lại ngoan ngoãn gật đầu.
Dì Mai nhìn thấy vậy, giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, Tô Linh nhìn có vẻ ngoan hiền nhưng trong xương tủy lại là một con ngựa hung hãn không ai có thể thuần phục được.
Suốt hai mươi năm nay bà ta không làm gì được cô, vậy mà hôm nay lại cô có thể ngoan ngoãn nằm trong tay của Triệu Dương.
Lẽ nào thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao?
Chỉ trong tích tắc cảnh sát đã nhanh chóng có phản ứng.
Bốn người ở tư thế truy bắt, dần dần vây lấy dồn Triệu Dương và Tô Linh vào giữa.
Triệu Dương không nhúc nhích, một tay anh bảo vệ phía trước người Tô Linh, tay còn lại từ từ nâng lên.
Một động tác nhỏ đơn giản cũng khiến cho tất cả mọi người ở đây căng thẳng.
Có người quát mắng: "Tôi khuyên cậu đừng ngoan cố phản kháng!"
Dì Mai nhìn thấy chiều hướng sự việc đang tiến triển theo hướng mà bà ta không mong muốn nhất nên nhíu mày tiến lên phía trước: "Đồng chí cảnh sát, chuyện này vẫn còn có thể thương lượng được, tôi sẵn sàng đứng ra bảo đảm với các anh, có thể đừng bắt người trước được không?"
Luật sư cũng tiến lên phía trước thương lượng.
Đối phương nhất quyết không chịu nhân nhượng, cứng rắn nói: "Tôi không quan tâm bà là ai, trước pháp luật ai cũng đều bình đẳng".
Dì Mai sững sờ, vừa rồi bà ta còn cho rằng ít nhất những người này cũng sẽ kiêng nể mình một chút, kết quả không ngờ rằng người ta lại hoàn toàn không coi mình ra gì.
Trước mắt nên làm thế nào, giương mắt nhìn Tô Linh bị cảnh sát đưa đi sao?
Triệu Dương nhìn đồng hồ sau đó ánh mắt lại nhìn về phía cửa của câu lạc bộ.
Đúng như anh dự đoán, ở ngoài cửa lại có đèn xe lóa mắt chiếu vào.
Dì Mai đưa tay len chắn ánh sáng lại, chờ đến khi chiếc xe dừng ở phía trước bà ta mới nhìn lại lần nữa.
Một chiếc xe Jeep BJ quân đội màu xanh, mặc dù chỉ là nhãn hiệu phổ thông nhưng bà ta biết ý nghĩa của loại xe này.
Đặc biệt là A Quân, ánh mắt của ông ta khẽ nheo lại.
Trên xe có một hình vẽ dễ nhận thấy, đó chắc hẳn là một mẫu huy hiệu.
Tình cờ ông ta cũng đã từng nhìn thấy chiếc huy hiệu này.
Nếu như là thật, vậy thì cho dù ông chủ của câu lạc bộ De-Royale có lai lịch như thế nào thì chuyện hôm nay chắc chắn sẽ được đảo lộn.
Trong ánh mắt sững sờ của mọi người, cửa xe mở ra, một người đàn ông trưởng thành thân hình cao lớn bước xuống xe.
Tô Linh vừa nhìn liền nhận ra đó là Hùng Thần.
Sau khi xuống xe anh ta liền hỏi: "Ở đây lời nói của ai có trọng lượng nhất?"
Viên cảnh sát dẫn đầu bước lên trước, chưa kịp mở miệng đã bị anh ta khoác vai.
Hai người khoác vai nhau bước đi ra chỗ xa, chờ đến khi bọn họ quay lại, sự việc đã xảy ra sự chuyển biến bất ngờ.
Người cảnh sát dẫn đầu không nói một lời đã dẫn người rời đi, cả quá trình diễn ra trong im lặng.
Dì Mai ngây ngốc giương mắt nhìn, gương mặt bà ta ngạc nhiên nhìn Hùng Thần, trong lòng âm thầm phán đoán thân phận của đối phương.
Theo như phán đoán của bà ta, người đàn ông này chắc chắn có lai lịch kinh người, bằng không tuyệt đối không thể chỉ dùng vài câu nói liền xử lý xong được người của cục cảnh sát thành phố Thiên Châu.
Bên kia Vương Hằng Thăng cũng vừa định thần lại, ngây ngô hỏi theo một câu: "Đồng chí cảnh sát, mấy anh sao lại đi rồi? Chỗ này..."
Chưa nói hết câu ông ta đã bị đá từ sau một cái.
Không chỉ bị ngã sấp mặt mà vết thương ở trên má lại nứt toác ra.
Vương Hằng Thăng tức giận, văng tục chửi bậy muốn ra tay: "Mẹ nó, đứa nào..."
Người đàn ông kia nắm lấy cổ áo của ông ta, giơ tay ra tát hai cái: "Nói mẹ nó với ai đấy? Ông dám nói nửa chữ tục tĩu, có tin ông đây đập nát câu lạc bộ rác rưởi của ông không?"
Ông ta còn đang muốn mở miệng, kết quả lại bị mấy câu nói của Hùng Thần làm cho im miệng: "Nói với tên ngốc Hạ Như Đông kia, nếu hắn không phục thì bảo hắn đến tìm tôi đấu đơn, còn nếu dám chơi xấu như này thì tôi sẽ bắt luôn cả em gái của hắn!"
Vương Hằng Thăng gật đầu, bị dọa cho câm như hến.
Mặc dù ông ta không biết thân phận của đối phương nhưng người ta vừa mở miệng liền có thể nói ra được tên ông chủ thực sự phía sau của câu lạc bộ, có thể thấy anh ta không phải là người chọc vào được.
Dì Mai cũng là người thông minh, sự việc như thế nào bà ta cũng có thể nghe ra được, người đàn ông ở trước mặt vừa có quyền vừa có thế, không chỉ là cục cảnh sát Thiên Châu phải nể mặt cậu ta, mà ngay cả ông chủ ở phía sau câu lạc bộ De-Royale cũng phải kiêng nể cậu ta vài phần.
Chỉ có điều bà ta không hiểu được nhân vật như vậy tại sao lại tới nơi này, tại sao lại giúp nhà họ Tô?
Thật ra ở trong lòng của bà ta đã mơ hồ đoán ra được nhưng trực giác lại không muốn tin.
Trong lòng nghĩ vậy, bà ta liền chủ động đưa danh thiếp ra: "Vị này, cảm ơn cậu đã giải vây, tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị..."
Hùng Thần liếc nhìn một lát, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường và không nhận lấy tấm danh thiếp, càng không chờ bà ta nói xong đã bước chân đi về phía Tô Linh.
Ánh mắt của anh ta nhìn vào mặt Tô Linh, mang theo sự trêu chọc, càng không che giấu được sự quyết liệt ở trong đôi mắt đó, cho dù là người từng trải như Tô Linh cũng không thể chịu được.
Dì Mai dường như đã đoán ra được điều gì đó, bà ta nghĩ rằng không lẽ là bạn của Tô Linh?
Nhưng Tô Linh vừa mới về nước không lâu, tiếp quản công việc của công ty cũng chưa đầy nửa năm, từ khi nào mà con bé quen được người như vậy, sao chưa bao giờ nghe nhắc tới?
Lúc này dì Mai nghĩ rất nhiều nhưng khi ánh mắt nhìn về phía Triệu Dương lại lãnh đạm hơn một chút.
Bạn bè của Tô Linh ai cũng vô cùng tài giỏi, còn cậu thì sao? Để một người phụ nữ bảo vệ, cậu cũng không thấy ngại à?
Không chờ bà ta hỏi câu này, Hùng Thần đã nói trước.
Anh ta nghiêm túc hỏi: "Chị dâu, chị như này là không đúng rồi, anh Dương rất trọng thể diện không muốn làm phiền tôi, nhưng chị thì hay rồi, gọi điện thoại một vòng cũng nhất quyết không tìm tới tôi".
"Sao nào, chị nghĩ tôi không giải quyết được chuyện này sao?"
"Hay là sợ tôi làm chị mất mặt?"
Tô Linh vội vàng giải thích: "Đại Hùng, cậu đừng hiểu nhầm, tôi chỉ không muốn gây thêm phiền phức cho cậu thôi".
Cô cũng không biết nên giải thích thế nào, khi Triệu Dương xảy ra chuyện, cô đã nghĩ ngay tới người đàn ông này.
Nhưng chuyện này chung quy lại cũng vì cô mà ra, cô muốn dựa vào năng lực của bản thân để giải quyết.
Kết quả thật không ngờ được.
Nhà họ Tô không còn như trước, cô không thể cầu xin được sự giúp đỡ của những người bạn năm đó của bố cô.
Trong lòng vừa cảm thấy nguội lạnh lại càng cảm thấy khâm phục cách làm người của Triệu Dương.
Cho dù cô có nói bao nhiêu lời hay, thậm chí còn chi tiền để móc nối quan hệ cũng không có chút tác dụng nào.
Ngược lại Triệu Dương thậm chí còn không cần gọi cuộc điện thoại nào, người ta vừa nghe thấy tin tức liền lập tức tới đây.
Hùng Thần là nhân vật có tiền cũng không cầu đến được, anh ta rất có thể diện ở cục cảnh sát Thiên Châu.
Một nhân vật như vậy nhưng lại không chút kiêu ngạo khi đứng trước mặt Triệu Dương.
Ánh mắt cô sáng rực lên nhìn chằm chằm vào Triệu Dương, người đàn ông này có sức hút gì vậy chứ?
Truyện khác cùng thể loại
168 chương
87 chương
65 chương
12 chương
7 chương
120 chương
11 chương