Cận vệ của người đẹp
Chương 113 : Chó điên cắn người
Nghe thấy bốn chữ "giao dịch tiền, sắc", sắc mặt của dì Mai lại càng trở nên khó coi hơn, những người này lại dám làm nhục nhà họ Tô như vậy!
Bà ta cố gắng kiềm chế cơn giận và nói: "Vương Hằng Thăng, ông dám ngậm máu phun người sao? Ông đổi trắng thay đen, hất bát nước bẩn vào nhà họ Tô chúng tôi như vậy thì chắc chắn ông sẽ phải trả giá!"
Không cần ông ta lên tiếng, cảnh sát ở bên cạnh đã lạnh lùng nói: "Bà này, đây là lần thứ hai tôi cảnh cáo bà, nếu bà lại dám cản trở việc thi hành công vụ của chúng tôi thì đừng trách tôi không khách khí!"
A Quân lo lắng họa từ miệng mà ra, để tránh việc khiến cho tình hình nhà họ Tô trở nên tồi tệ hơn, ông ta liền vội vàng tiến lên trước giải thích.
Dì Mai sững sờ đứng một bên, trong lòng quặn thắt.
Trước nay bà ta không sợ những mưu mô chốn thương trường, chỉ là những chiêu trò thâm độc ném đá giấu tay này khiến bà ta nhất thời không thể ứng phó được.
Suy cho cùng bà ta cũng chỉ là một người phụ nữ, những chuyện này vốn dĩ sẽ phải chịu thiệt, hơn nữa đối phương đã chuẩn bị kĩ càng, hoàn toàn không cho bà ta bất cứ cơ hội giải thích nào.
Cảm giác bất lực sâu sắc tràn ngập trong lồng ngực, đây là lần đầu tiên dì Mai cảm nhận đợc sự tuyệt vọng và hoảng sợ, khí thế chống đỡ của bà ta đã bị xé nát hoàn toàn sau những lần bấu víu cắn xé vô liêm sỉ của đối phương.
Sắc mặt bà ta tái nhợt, cơ thể cũng chao đảo như sắp đổ gục.
Trong lúc hoảng loạn, dường như bà ta nhìn thấy cả căn nhà của nhà họ Tô bị sụp đổ, không còn khả năng chăm sóc tốt cho Tô Linh, cho nhà họ Tô nữa, tương lai bà ta còn mặt mũi đâu mà đi gặp chị gái ở dưới suối vàng nữa đây?
Khi A Quân phát hiện ra có điều gì đó không ổn cũng đã muộn, nói chính xác hơn là động tác của ông ta đã chậm mất nửa nhịp, cơ thể yếu ớt của dì Mai đã bị một bóng dáng cao lớn ôm vào lòng.
Đột nhiên bị hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông tấn công, dì Mai muốn giãy giụa theo bản năng nhưng đối phương lại không chịu buông ra, hành động không chút lịch sự này càng khiến cho bà ta tức giận.
Bên này dì Mai phản ứng mạnh mẽ, Triệu Dương cũng như vậy.
Mùi hương cay nồng xộc vào trong mũi, anh cũng không dám nghĩ ngợi gì khác mà lịch sự giao bà ta cho A Quân ở phía sau, một lần nữa quay người ngăn ở trước mặt của dì Mai.
Cảnh sát ở cách đó không xa sững sờ, anh ta thậm chí còn chưa hiểu được, Triệu Dương đã thoát khỏi tay anh ta từ lúc nào.
Dì Mai bình tĩnh lại một lúc, khi ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy cái bóng cao lớn trước mặt càng lúc càng kéo dài hơn.
Đột nhiên Triệu Dương mang lại cho bà ta cảm giác an toàn vô cùng mạnh mẽ, giống như chỉ cần có anh ở đây thì bất cứ ai cũng không thể ức hiếp nhà họ Tô.
Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng bị bà ta gạt bỏ ra khỏi đầu, chỉ là một bảo vệ nhỏ mà thôi, ngay cả bản thân còn lo không xong, còn mong chờ cậu ta kéo nhà họ Tô ra khỏi vực thẳm sao? Đùa gì vậy chứ?
Dì Mai lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày và ra hiệu với A Quân rằng mình vẫn ổn.
Bà ta ổn định lại tâm trạng một lần nữa, đang chuẩn bị nói gì đó nhưng không ngờ rằng bên kia Triệu Dương đã lên tiếng.
"Vương Hằng Thăng, ông muốn chơi ác đúng không?"
Lời nói của Triệu Dương nồng nặc mùi thuốc súng, dì Mai muốn ngăn cũng không ngăn lại được.
Vương Hằng Thăng dùng mắt ra hiệu người bên cạnh không cần chen vào, một mình ông ta bước từng bước tiến lên phía trước: “Không sai, hôm nay tôi muốn chơi chết cậu, cậu làm được gì tôi nào?”
Triệu Dương bình tĩnh nói: “Tôi có thể giết chết ông, ông tin không?”
Vương Hằng Thăng như thể nghe thấy một câu chuyện cười: “Giết chết tôi? Chỉ dựa vào cậu sao?”
Từ cuộc điện thoại vừa rồi, ông ta đã nắm rõ hết tất cả những thông tin chi tiết về Triệu Dương.
Trước đó ông ta còn hơi kiêng dè Triệu Dương, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không sợ gì nữa.
Một người lính giải ngũ biết chút võ thuật, còn có một bà mẹ đang mắc bệnh nặng, cả nhà sống trong một khu dân cư tồi tàn, bây giờ đang làm bảo vệ cho một biệt thự của Đế Uyển.
Nhân vật nhỏ như vậy, thậm chí không cần đến ông ta ra tay cũng có thể hoàn toàn bị nghiền chết.
Nhưng dì Mai đang đứng từ xa quan sát, ông ta cũng không ngại giẫm chân thêm vài cái nữa, ông ta muốn nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự tức giận kia.
Người phụ nữ này thật đặc biệt, ngay cả khi tức giận cũng quyến rũ như vậy, nếu có thể trải qua một khắc đêm xuân cùng với bà ta thì phải mất đi mười năm tuổi thọ ông ta cũng bằng lòng.
Suy nghĩ này vừa dấy lên trong đầu, miệng của ông ta lại nói lời cay độc: "Không sai, cậu cũng khá giỏi đấy, một tên bảo vệ nhỏ nhoi mà cũng dám trèo lên giường của cô chủ nhà họ Tô! Nhưng những chiêu này của cậu chỉ dùng được với phụ nữ thôi, cậu có thể làm gì tôi chứ?"
Những lời nói tục tĩu lại khiến cho sắc mặt của dì Mai thêm u ám, bà ta giỏi thương lượng nhưng lại không có khả năng công kích người khác như vậy.
Huống hồ lời nói của Vương Hằng Thăng khiến bà ta không tìm được lý do để phản bác.
Cho đến bây giờ bà ta vẫn không thể hiểu được với tính cách và mắt nhìn của Tô Linh làm sao có thể chấp nhận tên Triệu Dương này ở lại bên cạnh mình. Bất kể là về gia cảnh hay tính cách thì có điểm nào xứng với nhà họ Tô?
Triệu Dương cũng không phí lời, anh nắm lấy cổ áo của Vương Hằng Thăng.
Động tác đột ngột này khiến tất cả mọi người có mặt đều bị dọa sợ, ngay cả Vương Hằng Thăng cũng cảm thấy lo lắng, nhưng khi phát hiện Triệu Dương không ra tay nữa, ông ta vội vàng xua tay, ra hiệu cho người khác đừng chen vào.
"Sao nào, vẫn muốn đánh tôi sao?"
"Ông cho rằng tôi không dám sao?"
"Không phải tôi coi thường cậu, cậu dám thử đánh tôi một lần nữa xem nào?"
Triệu Dương ngoáy lỗ tai: "Ông nói gì cơ?"
Vương Hằng Thăng lặp lại lần nữa: "Tôi nói cậu đánh tôi lần nữa..."
Không chờ ông ta nói xong Triệu Dương đã đấm trúng vào mặt ông ta.
Cú đấm này không hề nhẹ, chỉ nghe thấy tiếng sống mũi bị gãy, gò má của ông ta cũng sưng tấy.
Không chờ ông ta hét lên, Triệu Dương lại bổ sung thêm một cú đá, cú đá này trúng vào bụng của đối phương, chờ mọi người phản ứng lại, Vương Hằng Thăng đã bị đánh bay về phía mấy người kia.
Tất cả những chuyện này xảy ra trong chớp nhoáng, không ai có thể ngờ Triệu Dương lại dám ra tay trước mặt cảnh sát.
Dì Mai xúc động, xuất phát từ cảm giác ghê tởm với Vương Hằng Thăng khiến bà ta có một cảm giác vui vẻ chưa từng có, nếu không phải vì quan tâm đến hình tượng thì bà ta đã vỗ tay và tán thưởng!
Sau niềm vui lúc đầu lại là sự hoảng sợ sâu sắc, vui thì vui đấy nhưng sau đó thế nào?
Mặc dù biết rằng Triệu Dương vì bảo vệ danh dự của nhà họ Tô mới có hành động như vậy, nhưng ngoài việc tăng thêm mâu thuẫn và khiến sự việc càng trở nên khó giải quyết hơn thì hoàn toàn không có chút lợi ích gì.
Nếu nói trước đó dì Mai vẫn còn tự tin có thể xoa dịu được tình hình.
Vậy thì trước mắt đã hoàn toàn không thể cứu vãn được nữa, chuyện ngày hôm nay bất kể là người phía sau muốn đạt được mục đích gì thì Vương Hằng Thăng cũng sẽ là người đầu tiên không chịu bỏ qua.
So với con hồ ly tinh âm mưu thâm độc phía sau, bà ta càng không muốn đối mặt với con chó điên cắn người không dứt này.
Nghĩ đến đây chút thiện cảm đối với Triệu Dương vừa dâng lên trong lòng của bà ta lập tức tan biến.
Tên này thành công thì ít thất bại thì nhiều này, bất kể chuyện hôm nay có thể giải quyết được hay không, cả đời này nếu để cậu ta vào nhà họ Tô thì hai chữ "Ngô Mai" của bà ta sẽ viết ngược!
Triệu Dương biết suy nghĩ của dì Mai nhưng anh cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Chuyện hôm nay đối phương hoàn toàn không có ý định bỏ qua cho nhà họ Tô, cũng không định bỏ qua cho anh, thà cứng rắn đến cùng còn hơn bằng mặt mà không bằng lòng.
Anh muốn nói cho những người có ý định muốn đánh vào nhà họ Tô, chỉ cần bọn chúng dám giơ tay ra thì nhất định sẽ bị đánh!
Truyện khác cùng thể loại
168 chương
87 chương
65 chương
12 chương
7 chương
120 chương
11 chương