Cẩn Thận Tổng Giám Bắt Người
Chương 11 : Tặng hoa
Editor: Tammie
Beta: Ocean
Lục Phi về đến nhà đầu óc vẫn còn choáng váng, hương vị bánh với mùi cacao ngọt lịm đọng lại trong cổ họng, không thể nói là khủng khiếp nhưng lại hoàn toàn không thích hợp với hắn.
So với cái chết tiệt gọi là tiramisu gì ấy, hắn càng thích vị mực nướng rưới sốt cay ven đường hơn, ba tệ một xâu, hàng ngon giá rẻ.
Kí ức trên đu quay tựa như một giấc mộng, người thanh niên kia cẩn trọng tặng quà tân niên bày tỏ với hắn, mà hắn đáp lễ lại món quà của người thanh niên cũng chỉ là mấy câu ấp úng mập mờ, hoảng sợ trốn tránh.
Chuyện này cũng không thể trách hắn, nếu như hôm ấy là mười năm trước, hắn chắc chắn sẽ sảng khoái vỗ ngực, nghiêm túc đáp ứng yêu cầu rồi ôm lấy người đẹp mà hưởng thụ nhân sinh.
Chính là nhìn thân ảnh trong gương kia, tuy rằng trên mặt không có nếp nhăn, mái tóc đen nhánh, thân người cao ngất, nhưng Lục Phi biết người phương Đông không dễ gì hiện lão, chi tiết duy nhất tiết lộ tuổi tác chân thật của hắn chính là ánh mắt bé nhỏ màu nâu sẫm này, bên trong lấp đầy ba mươi tám tuổi xuân. Cho dù có nhìn thế nào đi chăng nữa, đều là một nam tử trung niên bị cuộc sống giày vò đến vô tri vô giác. Lục Phi không tài nào tìm được lý do để Hạ Chí Anh yêu thích mình.
Một đêm này, hắn trằn trọc mất ngủ, cuối cùng đành ngồi dậy, sờ soạng lên tủ đầu giường lấy hộp thuốc lá, lặng im châm lửa, rồi cứ từng điếu từng điếu lặng lẽ hút đến khi ánh mặt trời hiện lên ngoài cửa sổ.
Đầu đau nhức vô cùng nhưng vẫn kiên trì đi làm. Tầng lớp lao động, ông chủ chính là thượng đế sống.
“Oh, tam bát (1), buổi sáng tốt lành.”
“Hôm nay sắc mặt chú không được tốt lắm nhỉ, tui có Thái Thái khẩu phục (2) nè, chú muốn uống hông?”
“Chú Lục, hôm nay làm phiền chú đi mua cơm dùm tui nha, cám ơn nha”
Cái này cũng hắn, cái kia cũng hắn… Bình thường không để ý nhưng bây giờ nghe cái biệt danh kia hắn cảm thấy hết sức chói tai, mẹ nó, không cần vì chế giễu ông đây ba mươi tám cái xuân xanh mà liền kêu ông đây là tam bát đi? Bọn hỗn đản.
Lục Phi đỡ trán, ấn nút khởi động máy tính. Sau đó ngồi trên ghế xoay chờ máy tính khởi động. Tiểu Vương bên cạnh dạt dào hứng thú mà bu lại, xán đến gần người Lục Phi, mặt dày mày dạn đùa giỡn: “Chú Lục, mắt chú thâm quầng nè. Đêm qua làm gì vậy?”
Lục Phi tức giận: “Ai cần cậu lo”
“Nè nè, tui là đang quan tâm tới chú đó, khó mà nhìn thấy chú mệt mỏi như vậy, chú đừng cự nhân vu thiên lý chi ngoại (3) mà”
Trán Lục Phi nổi đầy gân xanh, chính thức bùng nổ: “Cút!”
Tiểu Vương ủy khuẩt liếc hắn một cái, nói thầm một câu “Bạo quân ” sao đó yên lặng lui tới góc làm việc nhổ nấm.
Lục Phi thở dài, trầm mặc một lát rồi đột nhiên quay đầu lại hỏi Tiểu Vương: “Này, nhìn tôi già lắm sao?”
“A?” Tiểu Vương sửng sốt một chút, biểu tình vốn uể oải lập tức bừng bừng sức sống, quay vòng vòng xung quanh Lục Phi “Woa, Tam Bát, chú thế mà lại bắt đầu chú ý đến vẻ ngoài của mình ư? Không phải là….”
Lục Phi vẻ mặt hắc tuyến híp mắt nhìn cậu: “Là cái gì?”
“Thực nhàm chán, chú có biết người ta đang muốn nói tới cái gì không?” Tiểu Vương bắt đầu uốn éo vặn vẹo thắt lưng “ Chính là cái đó đó ”
Lục Phi tiếp tục lạnh lùng nhìn hắn: “Cái đó đó là cái gì?”
Tiểu Vương hạ giọng: “Bồ nhí a”
Lục Phi cuộn cuộn tờ báo bên tay gõ thật mạnh lên đầu cậu: “Cút, ông đây ngay cả vợ cũng không có thì lấy đếch gì mà có bồ nhí”
Tiểu Vương vô cùng kinh ngạc: “Chú sống độc thân! Chú sống độc thân!!!”
“…”
Cái thằng nhiều chuyện này thật không hổ là phụ trách biên tập ban giải trí.
Tiểu Vương cảm xúc dâng trào một lúc rồi sau đó ngứa ngáy tiến đến bên cạnh Lục Phi, hỏi nhỏ giọng: “Vậy chú gần đây có bạn gái rồi đúng không?”
Bạn gái không có, nhưng cực phẩm mỹ thanh niên thì có một.
Lục Phi vẻ mặt bất đắc dĩ trả lời lấy lệ: “Không có, tôi như vầy thì ai thèm để ý …”
“Làm gì có …” Tiểu Vương vẻ mặt nghiêm túc: “Hôm trước còn có một nữ nhân còn nhờ tui nghe ngóng tình huống của chú đấy”
Lục Phi đang uống trà vừa nghe thấy liền phun ra hết lên mặt Tiểu Vương không dư một giọt, ho khan nửa ngày: “Hỏi thăm tôi? Ai vậy?”
Không thể nào, chẳng lẽ hắn gặp vận đào hoa rồi?
Tiểu Vương nói: “Là thím Hoàng đó”
“…”
Thì ra… đó là bác gái năm mươi tuổi, mặt đầy tàn nhan phụ trách vệ sinh hành lang…
Lục Phi nhụt chí thở dài, thầm nghĩ đóa hoa đào này không nở vẫn hơn, cứ trực tiếp bóp chết nó trên cành.
Tiểu Vương hắc hắc nở nụ cười: “Lục Phi, đừng có mà gạt tui, chú nhất định là có bạn gái rồi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nếu kháng cự, tui liền đem hết số đo ba vòng của chú bán đại hạ giá cho thím thẩm, bà đó hình như đang muốn làm cho chú bộ quần áo len đó”
…Được, coi như mầy lợi hại.
Lục Phi trừng cậu, hoài nghi cậu có phải thiên sát tinh (4) đầu thai chuyển thế hay không, mà mẹ nó, cứ từng bước chèn ép, đâm thẳng vào tử huyệt của hắn.
Giữa lúc hai người đang giằng co dữ giội, cửa phòng làm việc đột ngột bị đẩy ra, bên ngoài có người nói to: “Có ai không? Ra nhận hàng đê!”
Cửa mở ra, khi nhìn thấy “hàng”, miệng của hơn mười nhân viên đang làm việc trong phòng nháy mắt biến thành hình chữ O, trong đó miệng của Lý bàn tử (mập mạp) còn đang ngậm nguyên một cái bánh bao chiên.
Trước mắt một màu phấn hồng a!
Một bó hoa hồng thật lớn, nụ nào nụ nấy đều thật to, kiều diễm ướt át, từng bông từng bông đều được gắn một mảnh ruy băng đỏ thắm, được bao bọc trong lớp giấy nhiều tầng. Cả người anh giai đưa hàng đều bị sắc đỏ của hoa hồng bao phủ chỉ lộ ra một đôi giày xấu xí đầy bụi bẩn. Cửa phòng làm việc không đủ rộng, anh giai đưa hàng đành phải nghiêng người lách qua.
Tiểu Vương bị hoa hồng kích thích, lập tức tạm dừng màn tra tấn Lục Phi, giống như con ong mật nhanh chóng chạy lại bên cạnh bó hoa, mắt trừng lớn còn hơn bóng đền: “Trời! Hoa hồng Damasscus! Tường vi Thổ Nhĩ Kỳ! A! Nhìn đóa hoa mềm mại như tơ lụa này! Thiếu nữ này thật mịn màng xúc cảm! A, darling! Hoa hồng thơm ngát giữa bóng đem quỷ quái! Mùi hương Pandora nguy hiểm mà hấp dẫn này đã bắt đi trái tim ta!!!
Cậu kích động quay đầu lại, ánh mắt đảo quanh bốn cô nương đang làm việc trong phòng: “Liệu vị công chúa nào sẽ có được đóa hoa này? Hương thơm tình yêu này là của ai đây? Đến, nàng công chúa ngại ngùng, xin hãy dũng cảm mà đứng ra, nhận lấy bảo vật của hoàng tử trong lâu đài cổ kính đưa tới với một tình yêu lãng mạn.!”
Bốn cô gái lập tức đỏ mặt, khách khách khí khí đưa đẩy: “Haha, chắc hổng phải của tui đâu, tụi tui mới yêu nhau đây mà.”
“Cũng không phải tui, bồ tui keo kiệt như gì ý, giấy đi vệ sinh mà cũng chỉ lấy có một tờ.”
“Kia càng không phải của tui…”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt không hẹn mà cùng hướng tới đóa hoa đắt tiền kia. Tiểu Vương long lanh đảo mắt, rồi dừng trên vẻ mặt táo bón của anh giai đưa hàng, thâm tình nói: “A, ta đã bị cái ái luyến này làm cho say đắm rồi, sứ giả của hoàng tử, ngươi vì sao lại không đem tên công chúa báo ra, để cho nàng đến trước mặt ngươi nhận lấy đóa hồng chúc phúc đầy ma mãnh (?) này?
Anh giai giao hàng bất đắc dĩ nói: “Đại ca, bộ ông không thấy tay tui không lấy được đơn hả?”
“Không sao, sứ giả!” Tiểu Vương nhanh chóng lấy đơn hàng từ trong túi anh giai giao hàng, hít sâu một hơi, biểu tình kích động nôn nóng chuẩn bị tuyên bố tên công chúa: “A! Cô gái bí ẩn kia, xin thứ lỗi cho ta mạo muội, hãy để cho ta vén tấm khăn che mặt bí ẩn của nàng, đóa hồng đầy tình yêu mãnh liệt này là tặng cho …..….. HỞ?!?!?!”
Các chàng trai khác trong phòng làm việc đang chờ đợi xem cuộc vui, diễn biến đang tới hồi sục sôi mãnh liệt thì đột nhiên cái băng cassette bên cạnh ( chỉ tiểu Vương đó) ngưng bặt, không khỏi có chút mất hứng, đều ồn ào đứng lên: “Sao lại không đọc nữa? Rốt cuộc là tặng cho ai? Đọc tiếp đê.”
Tiểu Vương trừng to hai mắt nhìn lại cái đơn hàng một lần, rồi lại tiếp tục trừng to nhìn đơn hàng thêm một lần nữa, cuối cùng cậu dứt khoát xem hết cái đơn hàng rồi mới không thể tin được mà ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua bốn cô gái đang thẹn thùng, rồi rơi xuống góc bàn làm việc bên cạnh.
Ở đó, Lục Phi đang uống trà xanh.
Tiểu Vương đi về phía hắn, run rẩy đem đơn hàng dâng cho hắn, kinh sợ nói: “Thái thượng hoàng, đây là hoa của thái hậu tặng cho người…”
Lục Phi sửng sốt vài giây, nhìn đơn hàng, rồi lại nhìn bó hoa thật lớn ở cửa, cuối cùng nhìn mặt Tiểu Vương… “Phốc” một tiếng, lần thứ hai trong buổi sáng đem nước trà phun hết lên mặt Tiểu Vương.
Văn phòng tập thể lặng im một lát rồi lập tức bộc phát một trận gào thét kinh thiên động địa, quỷ thần cũng phát khiếp, nóc nhà như muốn vỡ tung.
“Lục Phi!!! Không ngờ chú lại có người bao!!!”
Đúng là nhân viên chuyên nghiệp có khác, nhờ có thằng Tiểu Vương xuất thân chuyên mục giải trí bát quái làm công tác tuyên truyền, tin tức Lục Phi qua lại cùng một phú bà lan tràn khắp tòa soạn báo như bệnh truyền nhiễm, từ mồm này sang miệng kia, nội dung càng ngày càng kinh khủng làm cho đương sự Lục Phi nổi hết cả da gà.
“Tam bát, nghe nói có phú bà nào tặng anh một cả một chiếc xe thể thao, có thiệt hông zợ?”
“Lục Phi, có một phú bà khóc lóc đòi gả cho anh đúng hông, còn tặng anh một căn hộ ở hoa viên Tinh Đế nữa?”
“Chú Lục, tuy rằng tôi không muốn tin, nhưng mà tôi nghe nói có một phú bà tặng cho chú nguyên một cái trực thăng!!!”
Lần thứ một trăm ba mươi bốn lần đập bàn phủ nhận cái câu “Có một phú bà muốn tổ chức hôn lễ ở ngoài vũ trụ”, cho dù người kiên nhẫn như Lục Phi cũng hoàn toàn phẫn nộ mà bạo phát. Hắn mắng một câu: “Bà mịa nó” rồi cầm di động vọt vào toilet, dùng sức phang cửa đóng lại, tìm số điện thoại Hạ Chí Anh sau đó hung tợn ấn xuống.
Đợi trong chốc lát, đường dây kết nối, bên kia điện thoại truyền tới một giọng nam hớn hở: “Lục Phi. Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Miệng chuẩn bị vỡ ra những lời thô tục nhưng lại bởi vì thanh âm trong trẻo vô tội bên kia đầu dây mà nghẹn lại, không nói được lời nào. Lục Phi nghẹn tới đỏ mặt, qua nửa ngày mới hạ giọng hỏi: “Hạ Chí Anh, cậu đang làm cái quái gì vậy?”
“Tôi chỉ tặng anh hoa hồng thôi mà, anh bị dị ứng phấn hoa sao?”
Vấn đề trọng điểm không phải ở chỗ này!!!
“Tôi là đàn ông!” Lục Phi gần như nổi điên, “Cậu cũng là đàn ông, khi không cậu lại trước mặt nhiều người ở tòa soạn đưa hoa hồng cho tôi, cái này thực dễ dàng khiến cho mọi ngươi hiểu lầm”
“Cho nên tôi mới không kí tên, để bọn họ hiểu lầm thành nữ nhân thì tốt hơn”
“Cái đó so với việc bị đàn ông tặng hoa càng bị bẽ mặt hơn! Có đàn ông nào mà hy vọng bạn gái sẽ tặng hoa hồng cho mình chứ hả? Cậu bị đần à?”
Bên kia đầu dây lặng im không đáp lời.
Cho đến khi Lục Phi trút xả hết rồi, Hạ Chí Anh mới cẩn trọng mà nhẹ giọng hỏi một câu: “…Lục Phi, anh giận tôi sao?”
Lục Phi đảo mắt trắng dã: “Nói thừa!”
“…Thực xin lỗi, tôi chỉ muốn cho anh được vui vẻ.” Thanh âm của người thanh niên kia thật ủy khuất, có thể làm cho người ta nghĩ đến vẻ mặt muốn khóc của y “Bó hoa kia là tôi dùng hết phí sinh hoạt còn sót lại của tháng này để mua, tôi còn tưởng anh sẽ thích… Là tôi không tốt, Lục Phi, anh đừng giận tôi được không?”
“Cậu đem phí sinh hoạt tháng này dùng hết?!” Lục Phi tưởng chừng muốn té xỉu, “Tôi van cậu! Hoa này chỉ để nhìn chứ không để ăn, cậu mua nó làm gì? Tôi cũng không phải bởi vì hoa mới thích cậu…”
Hạ Chí Anh không hổ là tinh anh Hồng Sa, tai thính, phản ứng mau, nhanh chóng cắt đứt lời Lục Phi, một lời đâm thẳng vào trọng điểm.
“Lục Phi, anh nói thích tôi?”
“…”
Hắn còn đang cầm di dộng chưa phục hồi lại tinh thần, chờ tới lúc hắn muốn phủ nhận, thì Hạ Chí Anh nhảy nhót nói với hắn: “Thật tốt quá! Tôi thấy hôm qua anh ấp úng mãi như vậy còn tưởng anh không nhận lời chứ”
“Không phải, tôi…”
Hạ Chí Anh hoàn toàn không cho hắn cơ hội tự nói, tự mình nói một hơi: “Lục Phi, anh thích tôi, tôi rất vui vẻ, đừng nói là bó hoa 800 tệ, cho dù nó đến tám mươi vạn tôi cũng sẽ mua lấy, chỉ cần anh thích, cái gì cũng được…”
“Khoan, nghe tôi nói đã…”
“Chúng ta tối nay ra ngoài hẹn hò đi! Tôi tới tòa soạn báo tìm anh.”
“Hạ Chí…”
“Vậy nhé, sáu rưỡi gặp lại, nhất định phải chờ tôi đấy.”
“Hạ…”
“Tít tít tít…”đáp lại lời Lục Phi chỉ là một chuỗi thanh âm máy móc.
Mẹ nó, thằng nhãi này.
(1) Tam bát: Cái này là tuổi của Lục Phi đó (38). Cái này cũng chỉ những người nhiều chuyện, hay lo chuyện bao đồng, gà mẹ…
(2) Thái thái khẩu phục: Một loại thức uống (đông y) bổ dưỡng dành cho nữ giới. (ờ thì giống như mấy cái thuốc dành cho phụ nữ hay quảng cáo trên tv ấy… theo như trên baike thì thuốc này bổ gan, bổ thận, cải thiện tuần hoàn máu, chữa mất ngủ, đau đầu, đau bụng xxx, xxx không đều, rong xxx, làm mịn da, tiêu trừ mụn…vvv)
(3) Cự nhận vu thiên lý chi ngoại: tạm hiểu là đem người ta chắn xa ngoài ngàn dặm (cách xa (mình) ngàn dặm), hình dung thái độ ngạo mạn, kiên quyết cự tuyệt, xa lánh
(4) Thiên sát tinh (Thiên sát cô tinh?): Tương tự như sao chổi, sao này mang điềm (vô cùng) xấu. Người nhà ( người xung quanh) của người này phần lớn sẽ gặp nhiều bất hạnh hoặc tử vong.
Chương này mắc cười quớ . Tiểu Vương kute quớ
[Người ta gọi “anh’ xưng “tôi” đó ]
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
390 chương
7 chương
47 chương
64 chương
75 chương
84 chương