Căn Nhi

Chương 57 : PN3: Núi mù sương

Trong núi sương mù bay. Giống mây từ trên trời rơi xuống, chảy tới trong viện. Một năm này ngày mười lăm tháng tám không thấy ánh trăng. Diệu Tổ tắm nước lạnh xong, ngồi ở trong viện, Hi Đệ trong phòng đang gào to, Lãnh Đệ cùng Nguyện Đệ lẩm nhẩm lầm nhầm mà nói chuyện. Hắn không nghe được tiếng của Niệm Đệ, lại có thể nghe thấy tiếng ngáy của lão Tôn. Ông ta uống say ngủ rồi, sẽ không dễ dàng tỉnh lại. Diệu Tổ vẫn ngồi như vậy, sương mù ướt lạnh, trên lông mày đọng lại bọt nước. Cửa mở ra, Niệm Đệ đi tới. Bước chân của cô thực nhẹ, kẹt cửa ở sau lưng cô, lộ ra một chút ánh sáng màu vàng lay động. Các cô trộm thắp đèn. Diệu Tổ cách sương mù nhìn thấy bóng người cô đi tới. Eo nhỏ mông cong, ngực phồng lên. Giống cái hồ lô. Cô đi đến trước mặt hắn, chắn ánh sáng, bộ mặt tối tăm lại rõ ràng. Mặt mày cô nhu hòa, ở giữa sương mù trôi nổi tựa như hòa tan thành mùi hương thơm ngào ngạt. Lượn lờ mở rộng thân thể, đem hắn hợp đi vào. Hắn ngửi một hơi thật sâu, trong đầu óc hiện ra, là mùi hoa quế. Ánh mắt rơi xuống bộ ngực run rẩy kia, hắn nhìn đến trên vạt áo cô có một bông hoa quế nhỏ. “Diệu Tổ.” Niệm Đệ gọi hắn một tiếng, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng. Lỗ tai hắn ẩm ướt giống như bị vuốt ve qua. Không nói chuyện, hắn ngẩng đầu nhìn cô. Cô đi đến trước người hắn, cong lưng nhìn hắn, vươn tay, chỉ vuốt từ dưới lên trên, lau đi giọt nước đọng ở trên mi mắt hắn. Lông mày bị kích thích hơi hơi phát ngứa, cô gần trong gang tấc, vô cùng ấm áp. Giọt nước kia dính ở ngón tay cô, hóa thành một mảnh ướt át. Hầu kết Diệu Tổ giật giật. Có chút khát. Niệm Đệ cười với hắn: “Có lạnh không? Vào nhà đi, trong phòng có đèn.” Diệu Tổ đi vào cùng cô. “Em biết mà, chỉ có tứ tỷ mới có thể kêu anh đi vào!” Hi Đệ nói, “Làm bộ dáng kia làm gì, chê bọn em phiền sao?” Diệu Tổ đến nhìn cũng không liếc mắt nhìn con bé một cái. Giường lớn ngủ chung năm thiếu nam thiếu nữ, thực sự chen chúc. Diệu Tổ ngồi nằm vào góc tường độc thuộc về hắn kia, nằm đối mặt với tường. “Mệt sao?” Vị trí của Niệm Đệ là ở bên cạnh hắn. Diệu Tổ nằm nghiêng, trợn tròn mắt, nhìn mặt tường thô ráp. Cô ngồi vào mép giường, cúi người đi nhìn hắn. Ánh đèn từ phía sau cô chiếu lại, trên đầu tường có bóng dáng của cô, giống như yêu ma quỷ quái tiếp cận, đem hắn kiềm lại dưới thân. Ngọn đèn dầu lay động, hắn nhìn chằm chằm bóng dáng cô, chỗ bên tai cô nhếch lên mấy sợi tóc xù xù. ... Hoa quế quá thơm. Hắn dùng sức chớp mắt một chút. Ngọn đèn dầu quá nóng. Hắn đột nhiên cảm thấy cô hơi phiền. Niệm Đệ thấy hắn không nói lời nào liền thức thời là lui xuống. Cô ngồi ở sau lưng hắn, Diệu Tổ không nhìn thấy mặt cô. Bóng dáng cô in lên người hắn thật yên tĩnh. Đèn đốt không được bao lâu, sợ đốt dầu thắp quá nhiều sẽ bị phát hiện. Nhưng khi tất cả mọi người ngủ cũng đã rất khuya. Tay chân Niệm Đệ nhẹ nhàng trở về sau khi rửa mặt, nằm ở phía sau hắn vẫn cứ rất thơm. Hoa quế, mùi vị có thể thấm đến da thịt. Hơi thở của cô nhẹ nhàng, đưa lưng về phía lưng hắn. Diệu Tổ bắt đầu mơ màng sắp ngủ. Giống như phần hồn thoát khỏi thân thể, tứ chi đều lâng lâng bay lên. Sau lưng có động tĩnh, giống như Niệm Đệ bò dậy. Cô đi đâu? Diệu Tổ nghĩ. Cô không xuống giường, ngồi ở phía sau hắn, hắn cảm giác được độ ấm của cô. Cô không nhúc nhích, không nói chuyện. Muộn như vậy rồi còn làm gì? Hắn đột nhiên lại thấy bực bội. Lúc này so với vừa rồi còn muốn phiền chán hơn, hắn không nhịn được, đột nhiên trở mình xoay đầu lại nhìn cô. Cô đang cúi đầu ghé người lại nhìn hắn. Đầu tóc thật dài buống xuống dưới, toàn bộ thân mình cô gần trong gang tấc, hắn thậm chí cảm giác được hơi thở của cô phất qua khóe miệng hắn. Hầu kết Diệu Tổ động đậy, toàn thân cứng còng, nằm thẳng đối diện với cô. Niệm Đệ cười một chút, lại không có lùi lại, thì thầm với hắn: “Đánh thức em sao?” Giọng nói mông lung, giống như sương mờ xuất hiện khi yêu quái đến. Hắn không mở nổi miệng, trong lòng trống rỗng đốt một đám lửa. Quá gần. ... Quá gần rồi! Cô lại không phát hiện chút nào, ngón tay đặt lên thái dương của hắn, nhẹ nhàng lau một chút. “Ra mồ hôi?” Cô nhẹ giọng hỏi, đưa lòng bàn tay có chút ướt át cho hắn xem. Diệu Tổ rốt cuộc mở miệng. Hắn há miệng ngậm lấy đầu ngón tay của cô. Giữ chặt cổ tay của cô, ôm cổ cô, hắn đột nhiên kéo cô xuống, lật thân nhấc chân một cái, cưỡi ở trên người cô, ngăn chặn cô. “...Chị phiền quá.” Hắn dùng đầu lưỡi đẩy đầu ngón tay của cô ra, thấp giọng tự nói. Hắn che đôi mắt cô lại. Lửa nóng đang thiêu cháy từ trong xương sống, cảm giác này xa lạ như thế, hắn cảm thấy đây là tức giận... Hắn muốn xe nát cô. Niệm Đệ đột nhiên bừng tỉnh. Cô đè lại cái tay hắn đang với vào phía dưới quần áo kia, lòng bàn tay thô ráp, vuốt lên thịt mềm trên eo cô. Một chân Diệu Tổ cưỡi trên người cô, cùng cô dính sát vào một chỗ, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng. Hắn thấp giọng thở dốc, hơi thở phun ở cổ áo của cô, thân mình cọ xát người cô. Đôi mắt hắn nhắm chặt, không phải tỉnh. Đây là hắn đang nằm mơ. Sắc mặt Niệm Đệ đột nhiên đỏ lên. Hắn đến tuổi rồi. Tuổi gặp mộng xuân. Hắn kêu rên một tiếng, tránh tay cô ra, phía trên không cho sờ, liền theo bản năng xuống phía dưới thăm dò. Niệm Đệ che chở lưng quần chặt chẽ, hắn duỗi tay sờ bụng nhỏ của cô cách một tầng quần áo. Sức lực của hắn không nhỏ, lòng bàn tay kề sát, xoa nắn trên dưới, đánh vòng vuốt ve, sờ không ngừng nghỉ. Cảm giác tê ngứa cổ quái xa lạ làm Niệm Đệ cắn chặt môi. Không thể như vậy. Cô khép chặt hai chân, cảm thụ được hắn đỉnh hông trong mộng, đâm vào trên mông cô một chút lại một chút. Mông thịt mềm mại, co dãn mười phần, bị hắn đâm cho không ngừng rung động. Cái côn thịt lướn kia thường thường đem phần đầu cắm đến giữa hai chân cô, dùng sức cọ xát. Mạch đập nhảy lên thình thịch, giống cái vật sống khó có thể khống chế. Kỳ quái... như vậy. Niệm Đệ cảm thấy như vậy không đúng. Cô hẳn là đánh thức hắn. Nhưng hắn lại không ngừng đỉnh cọ cô. Dọa đến hắn làm sao bây giờ, tình hình này có bao nhiêu xấu hổ. Tay Diệu Tổ tiếp tục đi xuống, sờ đến đùi cô, mở ra năm ngón tay, từ bắp đùi một đường chạm đến, vòng qua đùi. ... Tay hắn lớn như vậy. Niệm Đệ cầm lòng không đậu mà cuộn chân lên, như là phòng như, lại đem đầu gối đưa đến trong lòng bàn tay nóng bỏng của hắn. Tay hắn vuốt ve theo chân cô hoạt động, lòng bàn tay bao ở đầu gối cô, hơi hơi dùng sức, đem cô ấn lên người hắn. Diệu Tổ thở dốc ở bên tai cô, cưỡi đến trên eo cô, cái chân kia áp cô không thể động đậy. Hắn đỉnh hai cái, côn thịt cứng rắn nóng đến mức cô hoảng hốt. Đồ vật kia vô cùng có sức lực, cách quần đỉnh đến thịt trên mông cô đều lõm xuống, giống như vũ khí sắc bén mới ra lò, nóng lòng muốn thử, muốn phá vỡ da thịt cô cắm đi vào, thấy máu để kiểm chứng. Hắn đỉnh không có ý thức, thở dốc dồn dập mà đâm, mười lần thì có đến tám lần đâm cho mông thịt của cô run lên, còn lại hai lần kia, hắn chính là cắm đến phần giữa hai chân khép chặt của cô. Da dày cô... Vẫn là phổi có điểm nóng lên, thế nhưng trong lúc hắn cọ xát lại cảm giác được một loại thoải mái quái dị. Giống như thêm dầu vào lửa, càng cháy càng to. Giống như ngứa ngáy muốn gãi nhưng bản năng lại không thế khắc chế, trên người cô khô nóng không chịu nổi, ẩn ẩn chờ mong hắn chống đối. Hung ác như vậy, đều do hắn. Có cái gì chảy ra. Niệm Đệ hơi khủng hoảng, dưới thân cô ướt. Phía sau lưng cô kề sát ngực hắn, tiếng tim đập chấn động điên cuồng kia làm cả người cô tê dại. Khó chịu. Trái tim cô kinh hoảng, nói khuây khỏa cũng có một chút, nhưng càng như là không cảm thấy đủ. Giống như có thứ gì đó ở trước mắt, câu lấy người muốn càng nhiều, nóng nảy cuồng loạn. Niệm Đệ cắn chặt môi, cúi đầu nhìn chỗ tay hắn sờ soạng. Hắn cũng khó chịu như vậy đi. Thở dốc thành cái bộ dáng này, gấp gáp đến độ chật vật không chịu nổi. Luyến tiếc làm hắn khó chịu như vậy. Cô không thể trộn lẫn cùng hắn. Nhưng, đây là hắn nằm mơ. ...Theo hắn đi. Cô hơi hơi nhắm mắt lại, sắc mặt hồng như máu, nghe hắn thở dốc trầm thấp lại mang theo khoái ý. Đồ vật kia không ngừng chọc cô, hai người kề sát cọ thành một đoàn. Sau một lúc lâu, bụng nhỏ của Niệm Đệ đột nhiên co rút, hạ thân giống như mở ra một cái miệng đang khép mở, phun ra một ít nước. Cô hoảng lên, lông mi run rẩy, sờ sờ giường. Giường không ướt. Niệm Đệ cắn môi giả bộ ngủ, Diệu Tổ lại đỉnh cô mấy chục cái, côn thịt đột nhiên chống cô nhảy lên. Kết thúc. Tinh dịch đột nhiên phun ra, Diệu Tổ thở dài nặng nề một tiếng, chợt mở mắt ra. Là mộng. Cảm giác ướt dính ở trong quần vô cùng rõ ràng. Nửa người hắn ép chặt cô, hạ thân nhão dính dính còn để ở giữa hai chân cô. Cô đưa lưng về phía hắn giống như không tỉnh, tóc dài tán ở bên gối, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn mềm mại, ngủ quá nóng, có một chút mồ hôi tinh tế. Hắn nuốt một chút... Muốn liếm. Trong quần thực không thoải mái, hắn hẳn là nên đi thay. Chính là cô còn ở trong lòng ngực hắn bó tay bó chân, hai người cách áo đơn kề sát, hắn không muốn động. Hắn nhìn cô hồi lâu. Cứ như vậy đi. Hắn nhắm mắt lại một lần nữa, dán đến càng chặt, tay chân đều quấn lấy cô. Cô vốn dĩ là thuộc về hắn. Ngày hôm sau khi rời giường, Niệm Đệ làm như không có gì xảy ra. Cô ngủ say như vậy sao? Thiếu một chút quẫn bách nhưng trong lòng lại nảy lên cảm giác không vui. Diệu Tổ ma xui quỷ khiến mà gọi cô. “...Chị.” Niệm Đệ quay đầu. Diệu Tổ cởi quần. Cởi ra một chút vải dệt kia, quần lót từ trên hông kéo xuống dưới. Đưa lưng về phía mặt cô, hắn cởi quần lót ném qua chỗ cô. “Giặt giúp em.” Sắc mặt Niệm Đệ đỏ bừng mà ngơ ngẩn, giơ tay bắt lấy. ... Đây là bình thường. Cô tự khuyên chính mình như vậy. Diệu Tổ chẳng qua là mộng xuân, xuất tinh thôi. Ai cũng sẽ có. Cô đối với hắn chính là không có biện pháp.