Càn Khôn Song Tuyệt

Chương 25 : Hoàn trả bí kiếp

Tống Thiên Hành tiếp: - Vậy ra sau khi đến Lạc Dương lão tiền bối chưa gặp Tuyết Sơn thần ni? Trần Ngự Phong gật đầu, nghiêm mặt nói: - Thôi ta trở lại vấn đề chính. Khoảng mười năm trước, bí kíp thần công của Trần gia quyển hạ của bộ “Hỗn nguyên bí kíp” đột ngột biến mất một cách kỳ bí. Sau đó mới điều tra ra là do bạn của một tên nô bộc đánh cắp, ba ngày sau kẻ đánh cắp bị chết phơi thây trong một khách sạn ở Ngũ Dương thành. Xác người tuy đã tìm thấy nhưng quyển hạ “Hỗn nguyên bí kíp” đà biến mất, thì ra tiểu tặc gặp cường đạo, từ đó ta đoán định, bí kíp rơi vào tay đại hành gia nên chắc hắn đã cao chạy xa bay tìm nơi ẩn mình luyện tập. Tống Thiên Hành chen lời: - Vậy ra tiền bối không truy tìm nữa? Trần Ngự Phong gật: - Phải, đối với võ công của bản môn đương nhiên ta biết rõ hơn ai hết, kẻ có được bí kíp dù căn cơ tốt đến đâu cũng phải mười năm luyện tập mới đạt tới mức đại thành. Tống Thiên Hành tỉnh ngộ: - Bây giờ đã khoảng mười năm nên tiền bối mới cất công đi tìm? Trần Ngự Phong gật đầu: - Phải nhưng nói đi tìm người không hoàn toàn đúng, thực ra ta chỉ mong sao lấy lại bí kíp mà thôi, bởi tổ truyền nghiêm cấm không được tham gia giang hồ thị phi nhưng lại không cấm truyền thụ võ công cho người ngoài. Cho nên tìm gặp người ta chỉ lấy lại bí kíp đồng thời nhận y làm đồ đệ cho xong. Tống Thiên Hành xúc động: - Tiền bối lòng dạ bác ái, Thiên Hành bình sinh mới gặp lần đầu. Lão lắc đầu nói: - Điều đó có gì là quá, học võ ngoài việc hộ thể cường thân còn thì dùng nó để trừ bạo an dân, tạo phúc giang hồ. ta tuy không dám vi huấn tổ tông tham gia giang hồ thị phi, nhưng nếu ngẫu nhiên gặp phải việc tạo phúc giang hồ đã thành công cũng mừng vui như chính mình gặp phúc vậy. Tống Thiên Hành nói: - Nhưng nếu người ấy dùng võ công này để làm ác? Trần Ngự Phong nghiêm mặt: - Như vậy thì đáng tiếc quá! Nhưng đó chính là điểm ta lo ngại nhất vì “Hỗn nguyên bí kíp” ghi lại toàn bộ tinh hoa võ học của Trần gia, nếu gặp phải người có võ công cao, cộng với tư chất tốt, thì trong vòng mười năm ấy có thể nói thành tựu của y không thể tưởng tượng được. Tống Thiên Hành mỉm cười: - Nhưng chắc cũng không thể cao hơn tiền bối được, phải không? Sắc mặt lão nghiêm trọng đáp: - Chỉ mong sa sự tiên liệu của ta không đúng. Vì thành tựu của hắn nếu không hơn được ta thì cũng không kém mấy! Tống Thiên Hành ngạc nhiên: - Người ấy chẳng qua Tư Đồ Tiếu luyện có mười năm, giả như võ công hắn vốn cao và dù từ chất thông minh nhưng làm sao bì được với tiền bối gần trăm năm Tư Đồ Tiếu vi? Lão chỉ mỉm cười lắc đầu rồi nói sang chuyện khác: - Lão đệ, lúc nãy ta chịu đứng yên cho Tây Môn Kiệt kích ba chưởng chắc ngươi đà thấy rõ? Tống Thiên Hành gật đầu: - Thiên Hành thấy rất rõ, hầu như không thể tin được đó là sự thực! Trần Ngự Phong lại cười: - Nói trắng ra việc đó chẳng có gì là lạ, Thần công của Trần gia có tên gọi là “Ly hỏa thần công” kết hợp với “Hóa lực thần công”, bởi vậy bí kíp mới có tên gọi là “Hỗn nguyên bí kíp”. Thần công của Tây Môn Kiệt là “Ất mộc chân nguyên” mà Hỏa thì khắc Mộc, thử hỏi với chút “Ất Mộc chân nguyên” chưa thành hỏa hầu của hắn thì làm gì được ta? Tống Thiên Hành gật gù: - Thảo nào... Trần Ngự Phong mỉm cười tiếp: - Tình hình lúc nãy, người không hiểu nội tình có thể tưởng ta đã thành Đại La Kim tiên rồi. Bởi muốn dùng “Hóa lực thần công” hóa giải chưởng lực đối phương ít ra cũng phải vung chưởng mới được phải không? Dừng một lát lão trầm tư tiếp: - Thần công của Trần gia muốn luyện tập trầm tư từ thấp đến cao, nếu luyện nữa chừng, giống như luyện quyể hạ của “Hỗ nguyên bí kíp” sẽ dẫn đến hai kết quả khác nhau. Thứ nhất, nếu người luyện tập không có căn bản võ công thâm hậu, tư chất lại bình thường, thì chẳng thu được kết quả gì. Thứ hai, nếu người luyện tập có công lực thâm hậu, tư chất tốt thì kết quả thăng tiến thấy rõ, nhưng một khi công lực thăng tiến đến một mức độ nào đó thiên tính sẽ biến đổi, dù người có bản tính thiện lương như thế nào thời gian lâu dần, cùng với công lực thăng tiến y sẽ biến thành một đại ma đầu gian ác... Trần Ngự Phong nói tới đây Tống Thiên Hành như chợt tỉnh ngộ ra điều gì, sắc mặt chàng bỗng tái dần tái dần... Trần Ngự Phong thở dài nói: - Giờ thì lão đệ ngươi hiểu tại sao trước khi nói ra những điều này ta yêu cầu ngươi kể lại tình hình Từ Quân Lượng. Nam Cung Tranh với Vạn Sự Thông rồi chứ? Tống Thiên Hành càng nghĩ càng thấy giả thiết Vạn Sự Thông chính là hóa thân của Từ Quân Lượng càng hợp lý, chàng rùng mình không dám nghĩ tiếp. Nhưng tình hình trên Trung Nguyên lâu cứ hiện về trước mắt. Vạn Sự Thông trong Nhất Thống Môn thân phận còn cao hơn vơn Lữ Dao Hồng sao lại chịu ngồi ngang hàng với Từ Quân Lượng? Nếu y không phải là người giả mạo? Từ khi Từ Quân Lượng đi xuống cầu sao lại kéo theo Vạn Sự Thông, nếu không phải để Từ Quân Lượng hóa thân trở thành Vạn Sự Thông trở lại? Còn nữa, tình cảm giữa Từ Quân Lượng và Nam Cung Tranh đột ngột thay đổi là tại làm sao nếu không phải vì ảnh hưởng của việc luyện quyển hạ của “Hỗn Nguyên bí kíp”? Giữa đêm sương xuống ướt lạnh mà trán Tống Thiên Hành lấm tấm mồ hôi. Trần Ngự Phong biết được nỗi lòng của Tống Thiên Hành, lão dịu giọng an ủi: - Lão đệ ngươi đừng quá lo lắng, sự việc còn chưa được chứng thực, hơn nữa nếu không may suy đoán ấy đúng thì vẫn còn khả năng cứu vãn, bởi vậy lúc nãy ta mới nói “may mà còn chưa quá muộn!” Tống Thiên Hành cố bám víu chút hy vọng mong manh: - Nếu quả Từ Quân Lượng chính là người tiền bối muốn tìm thì tình hình chưa đến nỗi tuyệt vọng lắm, vì trong những lần tiếp xúc với Vạn Sự Thông, Thiên Hành thấy lương tâm hắn chưa mất hết. Trần Ngự Phong gật đầu: - Chỉ mong rằng như vậy, nhưng ta nhắc ngươi một điểm, với căn bản nội công sẵn có của hắn, thành tựu của hắn hiện thời chắc chắn ngươi không địch nổi đâu. Tống Thiên Hành gật đầu: - Thiên Hành tuy may mắn được uống một phần tư của Dã Sơn Sâm Vương và nửa miếng Thiên Niên Phục Linh, nhưng vẫn chưa đủ là đối thủ của Vạn Sự Thông. Trần Ngự Phong nói: - Việc này bởi do Trần gia bất cấp mà nên, nhưng từ nay về sau phải nhờ tới lão đệ ngươi nhiều lắm nên ta phải cố gắng giúp ngươi thăng tiến võ công hầu đối phó với Vạn Sự Thông, bởi vậy mới có việc ước hẹn với Tuyết Sơn thần ni tại Lạc Dương kiều vào canh ba ngày sau... Hai người nói chuyện không hay phương đông đã ửng hồng. Trần Ngự Phong mỉm cười nói: - Nguyên ta định cùng lão đệ ngươi thám thính tổng đàn Nhất Thống Môn một chuyến, nhưng giờ đã không kịp rồi đành chờ đến tối vậy! Tống Thiên Hành nói: - Đêm nay Thiên Hành có ước hẹn với Lữ Dao Hồng trao đổi người, vậy chờ việc trao đổi xong ta xuất phát có được không? Trần Ngự Phong gật đầu: - Ta ngụ trong Phúc Ký khách sạn, đối diện với Duyệt Lai khách sạn của ngươi, đêm nay ta sẽ chờ ở đó! Tống Thiên Hành gật đầu, lão đã vỗ vai chàng nói: - Tin tức này không được tiết lộ cho người khác, chuyến đi tối nay cũng không được để ai biết, nhớ lấy! Tống Thiên Hành gật đầu: - Thiên Hành tuân mạng! Trần Ngự Phong gật đầu, phóng mình biến mất vào trong khoảng tối mờ ảo của buổi bình minh. Tống Thiên Hành như người mất hồn, đứng ngẩn ra đó, không biết bao lâu sau chàng mới thở dài lê bước chân nặng nề trở về Duyệt Lai khách sạn. Về đến khách sạn, chàng thuật sơ lượt tình hình nói chuyện với Trần Ngự Phong, sau một hồi thảo luận quyết đình để Vân Trung Hạc cùng đoàn bảo tiêu trở về Kim Thang Bảo trước, đồng thời để tránh xảy ra chuyện không hay mọi người phải cải trang để người khác khỏi chú ý. Lúc lên đèn chiều hôm ấy Lữ Dao Hồng cùng Giang Thúy Bình đến Duyệt Lai khách sạn, trước khi tiến hành trao đổi Tống Thiên Hành gặn hỏi Giang Thúy Bình kỹ càng, sau khi chắc chắn không có gì sơ thất chàng mới thả Mặc Sĩ Chiêu. Không ngờ Lữ Dao Hồng và Mặc Sĩ Chiêu vừa đi khỏi thì Giang Thúy Bình đưa tay giở mặt nạ ra, đó là một thiếu nữ thân hình vóc dáng rất giống Giang Thúy Bình, hơn nữa chiếc mặt nạ được chế tạo quá tân kỳ, dưới ánh sáng tranh tối tranh sáng của ánh đèn Tống Thiên Hành bị gạt một cách dễ dàng. Lý tứ nương điên tiết định giết chết đối phương nhưng Tống Thiên Hành ngăn lại, tha nàng kia trở về. Giải quyết xong việc bên này Tống Thiên Hành bí mật rời Duyệt Lai khách, sang Phúc Ký khách sạn. Trần Ngự Phong đón chàng bằng một nụ cười: - Sao bây giờ đi được chưa? Tống Thiên Hành gật đầu, hỏi thêm: - Ta đi đường sáng hay đường tối? Trần Ngự Phong mỉm cười: - Mục đích chuyến này là để thẩm tra lai lịch của Vạn Sự Thông, bởi vậy ta chủ trương đi đường sáng, lão đệ ngươi lãnh phần chỉ danh Vạn Sự Thông khiêu chiến. Tống Thiên Hành gật đầu: - Được, vậy chúng ta đi! x X x Canh hai. Vùng rừng núi Bắc Mang Sơn, Tổng đàn của Nhất Thống Môn đèn đuốc sáng rực trong hoa viên, hoa cỏ tốt tươi, giữa hoa viên là một lương đình có hai người đang thì thầm bàn bạc, chính là Vạn Sự Thông với Lữ Dao Hồng. Vạn Sự Thông sau một hồi trầm ngâm, nói: - Ta nghĩ Tống Thiên Hành sẽ không bỏ qua việc này... Lữ Dao Hồng mỉm cười: - Ngươi sợ hắn? Vạn Sự Thông mắt tỏa dị quang, cười nhạt nói: - Sợ à? Nói thật với thái thượng môn chủ, đương kim võ lâm không ai đáng để Vạn Sự Thông này phải sợ cả! Lữ Dao Hồng nhìn thẳng vào mắt đối phương: - Ta hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của ngươi, vậy nếu Tống Thiên Hành có đến đây đòi người thì ngươi phải ra tay giữ hắn lại! Vạn Sự Thông gật đầu: - Ta cũng đang nghĩ tới vấn đề này. Lữ Dao Hồng mỉm cười: - Hay là lại như lần trước trong Minh Hiếu Lăng, bắt được hắn rồi lại tự động thả ra? Vạn Sự Thông cúi đầu: - Ta có nỗi khổ riêng... Lữ Dao Hồng cười lạnh: - Nỗi khổ gì? Hừ, chẳng qua ngươi không dứt được tình chứ gì? Vạn Sự Thông nhíu mày: - Con người dù sa cũng là loài có tình cảm! Lữ Dao Hồng thở dài: - Con người của các hạ hành tung thì kỳ bí, tâm lý thì mâu thuẫn khiến người ta không hiểu ra sao nữa! Vạn Sự Thông nghiêm giọng: - Vậy thì không cần phí thời giờ suy nghĩ nữa! Giờ ta hỏi ngươi Nhiễm Khiếu Thiên bao giờ đến đây? Lữ Dao Hồng lắc đầu: - Không biết, nhưng chắc chắn đến đây trước ngày đại lễ. Bỗng bên ngoài có tiếng bẩm báo: - Bẩm thái thượng, Tống đại hiệp cầu kiến! Lữ Dao Hồng liếc nhìn Vạn Sự Thông cả hai nhẹ gật đầu. Lữ Dao Hồng lớn tiếng hỏi: - Có bao nhiêu người? - Chỉ có một mình Tống đại hiệp! Lữ Dao Hồng nhìn Vạn Sự Thông: - Tên tiểu tử này lá gan quả không nhỏ! Vạn Sự Thông cười nhẹ: - Có lẽ còn có người trong bóng tối ám trợ! Lữ Dao Hồng cao giọng: - Được rồi, ta ra ngay. Quay sang Vạn Sự Thông mụ hạ giọng: - Các hạ đi với ta chứ? Vạn Sự Thông lắc đầu: - Hắn chỉ đích danh cần gặp ngươi, vậy ngươi nên đi một mình, ta sẽ ở bên trong yểm trợ. Lữ Dao Hồng miễn cưỡng gật đầu, đứng dậy ra đi. Một lát sau, Lữ Dao Hồng theo sau hai đứa nữ tỳ xách đèn với sự hộ vệ của Kiếm Ảnh, Cầm Hồn chậm rãi đi ra. Tống Thiên Hành đang nóng lòng đứng chờ. Lữ Dao Hồng từ xà đã lớn tiếng nói: - Tống đại hiệp đang đêm viếng thăm, Lữ Dao Hồng không kịp nghênh đón, xin miễn thứ. Dừng chân trước mặt Tống Thiên Hành mụ tiếp lời: - Mời Tống đại hiệp vào trong dùng trà. Tống Thiên Hành lạnh lùng: - Đa tạ! Tại hạ đến đây không để dùng trà! Hừ, ngươi đường đường là Thái Thượng của Nhất Thống Môn lại bội tín nuốt lời. Lữ Dao Hồng ngạc nhiên: - Lữ Dao Hồng đã làm gì nên tội? Tống Thiên Hành cười lạnh chỉ Giang Thúy Bình giả hỏi: - Người này là ai? Lữ Dao Hồng “à” lên một tiếng, mỉm cười nói: - Thì ra Tống đại hiệp nói đến việc này! Người ta nói binh bất yếm trá, Tống đại hiệp không cẩn thận bị lừa còn trách được ai? Tống Thiên Hành nóng máu: - Giờ ta hỏi ngươi có chịu giao người hay không? Lữ Dao Hồng mỉm cười: - Thật ra Lữ Dao Hồng cũng muốn trả nàng về với Tống đại hiệp, nhưng nàng không chịu, ta biết làm sao được? Tống Thiên Hành cười lạnh: - Ngươi giải thích nghe thật hay! - Sự việc vốn là như vậy mà! Tống Thiên Hành dựng ngược mày kiếm: - Lữ Dao Hồng! Ngươi tưởng ta không dám dùng biện pháp mạnh? Lữ Dao Hồng bình tĩnh: - Tống đại hiệp là người thông minh, chắc không làm việc hồ đồ. Bên tai Tống Thiên Hành bỗng nghe tiếng Trần Ngự Phong: - Lão đệ ngươi chớ quên mục đích chính! Tống Thiên Hành cười lạnh: - Được rồi, món nợ này tạm thời gởi lại, giờ ta cần gặp Vạn Sự Thông. Tống Thiên Hành vừa dứt lời đã nghe tiếng cười ha hả, nói: - Vạn Sự Thông ở đây, Tống tiên sinh có điều chi chỉ giáo? Dứt lời y đã nhẹ nhàng như chiếc lá đáp xuống cạnh Lữ Dao Hồng. Tống Thiên Hành cười nhẹ: - Có một vị bằng hữu muốn gặp các hạ, không biết Vạn Sự Thông có đủ dũng khí một mình đi hội kiến? Vạn Sự Thông cười lớn: - Tống tiên sinh hà tất dùng lời khích tướng như vậy. Vạn Sự Thông này biết rõ Tống tiên sinh không dùng đến thủ đoạn hạ tiện để ám toán người. Vậy không cần biết thời gian, địa điểm cũng như gặp bất kỳ ai, ta chấp nhận lời mời! Tống Thiên Hành nhếch môi cười nhẹ: - Lời nói rất có hào khí, không hổ là chúa tể của Nhất Thống Môn, nhưng lần này tại hạ muốn đánh cá với các hạ một việc nên mời luôn thái thượng của quý môn đi theo làm chứng. Vạn Sự Thông ngạc nhiên: - Đánh cá? Được rồi, tại hạ chấp nhận. Tống Thiên Hành nói: - Vậy chúng ta đi! Vạn Sự Thông lại ngạc nhiên: - Đi ngay bây giờ sao? - Phải, đi ngay bây giờ, các hạ đã không sợ ta ám toán thì cần gì phải chuẩn bị tinh thần, hơn nữa địa điểm gặp mặt sẽ ở ngay sau lưng Tổng đàn của quý môn, trên đỉnh Bắc Mang Sơn... Vạn Sự Thông khoát tay ngắt lời chàng: - Đủ rồi, mời Tống tiên sinh đi trước dẫn đường. Tống Thiên Hành mỉm cười tung mình đi ngay. Vạn Sự Thông quay sang Lữ Dao Hồng cả hai hội ý gật đầu, Vạn Sự Thông tung người đi trước, Lữ Dao Hồng hạ giọng dặn dò hai tỳ nữ mấy câu rồi cùng Kiếm Ảnh, Cầm Hồn phóng người đuổi theo. Trên đỉnh Bắc Mang Sơn cây cỏ xác xơ, chỉ có những tảng đá lớn nằm ngổn ngang đây đó. Trần Ngự Phong không biết từ bao giờ đã đứng chắp tay sau lưng trên một tảng đá cao hơn trượng, nhưng bây giờ trên mặt lão có thêm một mảnh sa che mặt. Tống Thiên Hành cùng Vạn Sự Thông tiếp nhau lên đến đỉnh núi, Vạn Sự Thông chỉ Trần Ngự Phong hỏi: - Vị này muốn gặp tại hạ? Trần Ngự Phong trả lời: - Không sai! Vạn Sự Thông nhìn Trần Ngự Phong nhíu mày hỏi: - Các hạ che mặt, phải chăng là người Vạn Sự Thông quen biết? Trần Ngự Phong cười nhẹ: - Rất có thể giữa ta và ngươi có uyên nguyên với nhau, nhưng không thể nói là “quen biết” được! Vạn Sự Thông nói: - Hai ta đã không quen biết nhau thì cần gì phải dùng khăn che mặt? Trần Ngự Phong chưa kịp trả lời, Vạn Sự Thông đã hỏi tiếp: - Các hạ hẹn tại hạ đến đây có điều chi chỉ giáo? Trần Ngự Phong hỏi lại: - Không lẽ Tống đại hiệp chưa nói rõ với ngươi? - Tống tiên sinh chỉ nói có một cuộc đánh cá nhỏ! - Phải rồi, sự việc chỉ có vậy thôi! Ta muốn đánh cược xem có đoán đúng lai lịch của ngươi hay không? Vạn Sự Thông hơi chấn động, nhưng hắn lấy lại bình tĩnh thật nhanh, mỉm cười nói: - Đừng uổng phí thời gian, các hạ đoán không đúng đâu! Trần Ngự Phong mỉm cười: - Đoán đúng hay không là việc của ta, có thua thì thiệt thòi thuộc về ta mà phải không? Vạn Sự Thông nhíu mày: - Các hạ nhất định đòi đánh cược ta cũng xin chịu, vật đặt cược thế nào? Lúc này Lữ Dao Hồng và Kiếm Ảnh, Cầm Hồn đà tới nơi. Trần Ngự Phong liếc nhìn Lữ Dao Hồng nói: - Ta đặt cược chính bản thân ta, nếu bại thì cả con người này giao cho ngươi. Vạn Sự Thông ngẩn người: - Ta cần con người ngươi để làm gì chứ? Trần Ngự Phong cười nhẹ: - Đã giao cho ngươi thì ngươi muốn cắt muốn chặt hay để sai vặt cũng đều được cả. Vạn Sự Thông hỏi: - Các hạ không cảm thấy đặt cược như vậy là quá lớn sao? - Không sai, món đặt cược tương đối lớn, nhưng đó là ta tự nguyện, hơn nữa ta đòi hỏi ở ngươi một món đặt cược cũng lớn như vậy. Vạn Sự Thông cười nhẹ: - Vậy thì các hạ thiệt thòi rồi. Trần Ngự Phong nói: - Thiệt thòi thì chưa chắc, nếu ta đoán đúng, các hạ phải giao trả Giang cô nương cho Tống đại hiệp không đòi hỏi điều kiện gì khác. Vạn Sự Thông mỉm cười: - Được, còn gì nữa không? - Còn, ngươi phải trả ta một vật. - Vật gì? Trần Ngự Phong nói: - Vật đó tạm thời chưa nói ra. Vạn Sự Thông cười nhẹ: - Phải chăng chính là cái đầu của ta? Trần Ngự Phong vuốt râu cười nói: - Không nghiêm trọng đến như vậy! Vật mà ta muốn lấy có thể rất quý, nhưng đối với ngươi đã không còn giá trị nữa, ngươi không cần phải lo lắng nhiều. Vạn Sự Thông trầm tư một lát, rồi mới nhìn lên nói: - Ta bằng lòng, nhưng lúc nãy các hạ nói “có lẽ ta với ngươi có uyên nguyên với nhau nhưng không thể nói là quen biết”, tại hạ muốn được nghe giải thích thêm về câu nói này. Trần Ngự Phong cười nói: - Chỉ cần ta đoán đúng thì việc này không cần giải thích ngươi cũng tự khắc biết. Vạn Sự Thông thở dài: - Được rồi, ngươi đoán đi! Tống Thiên Hành nãy giờ im lặng chợt lên tiếng: - Khoan đã, nếu vị bằng hữu đây đoán đúng mà các hạ không thèm nhận thì sao? Vạn Sự Thông cười lên nói: - Tống tiên sinh quả chu đáo? Không sai! Đây là một vấn đề rất quan trọng! Tại hạ đề nghị, chừng đó Tống tiên sinh cứ xuất thủ lột mặt nạ trên mặt tại hạ là được rồi. Tống Thiên Hành nói: - Được, nhưng xuất thủ có nhất thiết phải là Tống Thiên Hành? Vạn Sự Thông cười ha hả nói: - Khi cần thiết nhị vị cứ liên thủ cũng không sao. Tống Thiên Hành cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm trang: - Được rồi, các vị bắt đầu đi. Lữ Dao Hồng bỗng chen lời: - Khoan đã! Ta còn chưa biết các vị đánh cá về việc gì? Tống Thiên Hành nói: - Vị bằng hữu đây sẽ đoán lai lịch của Vạn Sự Thông. Lữ Dao Hồng gật đầu: - Vậy ta hiểu rồi! Nhìn Vạn Sự Thông giọng mụ có phần nghiêm trọng: - Ta sợ ngươi thua cuộc này. Vạn Sự Thông cười nhạt: - Thua cũng không có gì quan trọng. Trần Ngự Phong vỗ vỗ tay nói: - Mọi việc đã nói rõ, ta bắt đầu đoán đây! Vạn Sự Thông gật đầu: - Các hạ đoán đi! Trần Ngự Phong im lặng một lúc, giọng nói lão bỗng trở nên oai nghiêm: - Ngươi chính là “Thân cơ tú sĩ” Từ Quang Lượng! Vạn Sự Thông ngửa cổ cười ha hả, nói: - Quả thật là ý nghĩ lạ thường, quả thật lạ thường. Trần Ngự Phong vừa thốt lên, Tống Thiên Hành song mục như hai luồng điện quét nhanh qua gương mặt Vạn Sự Thông và Lữ Dao Hồng nhưng chàng không phát hiện ra sự biến đổi nào. Trần Ngự Phong lạnh lùng nói: - Ngươi không thừa nhận? Vạn Sự Thông liền bật cười, nghiêm giọng nói: - Ta không có lý do gì để thừa nhận! - Nói vậy ta đoán sai? - Ừ! - Nhưng ta chắc chắn đã đoán đúng! Vạn Sự Thông cười nhạt, nói: - Hai ta mỗi người giữ một ý, chỉ còn cách các hạ xuất thủ để minh chứng thực hư! Trần Ngự Phong cười lạnh nói: - Ngươi tưởng ta không dám? Vạn Sự Thông mỉm cười nói: - Dám hay không là một chuyện còn được hay không là chuyện hoàn toàn khác. Dừng một lát hắn liếc nhìn Trần Ngự Phong và Tống Thiên Hành mỉm cười khinh thị: - Nhị vị sao còn chưa chịu động thủ? Trần Ngự Phong chắp tay sau lưng mỉm cười nói: - Ngươi không thấy như vậy là tự đề cao mình quá lố chăng? Vạn Sự Thông bỗng thấy lóa mắt, bóng đen nhanh như làn chớp xẹt ngang mày. Với thân thủ của Tống Thiên Hành và Lữ Dao Hồng mà vẫn không nhìn thấy Trần Ngự Phong ra tay bằng cách nào. Đương sự, Vạn Sự Thông cũng bất ngờ hơn, phản ứng tự nhiên hắn lui về phía sau một bước. Phản ứng của hắn tuy mau lẹ cùng cực, nhưng bởi đánh giá đối phương quá thấp nên bị mắc bẫy Trần Ngự Phong. Bởi vậy tuy ứng biến thần tốc nhưng chiếc mặt nạ màu vàng kim của hắn cũng bị giở ra một nửa đồng thời bị bức đến phải xuất thủ hoàn công mới ngăn được Trần Ngự Phong dừng tay giữa chừng. Phần Trần Ngự Phong vì mục đích đã đạt được nên không giao đấu chỉ tung người nhảy lui ra sau. Hai người chớp động thân hình hầu như chỉ trong một cái nháy mắt, rồi tất cả dừng lại, ngưng động như những pho tượng đá. Đặc biệt là Tống Thiên Hành, khi chàng nhìn thấy nửa khuôn mặt của Vạn Sự Thông, toàn thân chàng như chìm xuống, chìm xuống một vực thẳm sâu vô tận. Bởi vì trong một thoáng đó chàng đã đủ nhận ra Vạn Sự Thông, con người thần bí kia chính là người anh kết nghĩa của chàng Từ Quân Lượng. Từ đêm hôm trước, sau khi nghe lời suy đoán của Trần Ngự Phong, trong lòng chàng hình thành hai đối cực. Chàng mong rằng Vạn Sự Thông không phải là Từ Quân Lượng, lại vừa mong rằng Vạn Sự Thông chính là Từ Quân Lượng, còn tại sao lại có sự mâu thuẫn này tự bản thân chàng cũng không sao lý giải được. Còn bây giờ tất cả đã phơi bày, một thực tế này chàng không dám tin là thật. Còn Vạn Sự Thông? Không có lẽ từ giờ phút này ta nên gọi chàng là Từ Quân Lượng, hình như cũng kinh ngạc đến ngẩn người ra như hóa đá. Đôi mắt chàng như bị ma thuật nhìn hút vào Trần Ngự Phong, có điều ánh mắt chàng chớp động những tia sáng dị kỳ. Gương mặt chàng một nửa màu kim nhàn nhạt. Nửa còn lại trắng trẻo như mặt một thiếu nữ còn nửa chiếc mặt nạ bị lột ra vẫn còn dính tòn teng dưới cằm, trông vừa hoạt kê vừa cảm thấy rờn rợn. Một lát sau Trần Ngự Phong xóa tan không khí trầm mặc, cất giọng hỏi: - Tống lão đệ, không sai chứ? Tống Thiên Hành như chợt tỉnh dậy sau cơn mê, kêu lên thảng thốt: - Lượng huynh... Thân hình chàng cùng với tiếng kêu nhảy bổ về phía Từ Quân Lượng. Trần Ngự Phong ra tay như chớp kéo ngược Tống Thiên Hành lại. Trong khi đó Từ Quân Lượng cũng tung người xuống núi. Trần Ngự Phong nào để đối phương đi dễ dàng như vậy, lão cười ha hả nói: - Từ đại hiệp khoan đi đã! Tiếng nói vừa phát ra thân hình lão cũng vút đi. Tống Thiên Hành bị Trần Ngự Phong kéo một cái suýt ngã. Chàng gượng đứng lại run giọng gọi với theo: - Lượng huynh, tiểu đệ... còn... có lời... muốn nói. Trong khí đó thì “Bùng! Bùng! Bùng””. Ba tiếng nổ rền liên tục, Từ Quân Lượng và Trần Ngự Phong đã giao nhau ba chưởng, mỗi người rời về mỗi phía đứng đối diện nhau. Từ Quân Lượng giơ tay lột nốt phần mặt nạ còn lại trên mặt, nhìn Trần Ngự Phong cười nhẹ nói: - Hảo công lực! Các hạ là cao nhân phương nào? Trần Ngự Phong mỉm cười nói: - Từ đại hiệp quá khen! Giữa hai ta không cần nói đến những việc đó, phải không? Ta hỏi ngươi phải chăng ta đã thắng? Từ Quân Lượng nhìn Lữ Dao Hồng, hất đầu nói: - Giao trả Giang Thúy Bình cho họ! Lữ Dao Hồng điểm nhan vào “hôn huyệt” của Giang Thúy Bình đồng thời ném mạnh về phía Tống Thiên Hành miệng quát: - Tống tiên sinh, tiếp lấy! Từ Quân Lượng đã nhìn Trần Ngự Phong, tiếp: - Người đã giao trả, các hạ còn muốn lấy vật gì nữa / Trần Ngự Phong nói chậm, nhấn mạnh từng tiếng: - Quyển hạ của “Hỗn nguyên bí kíp”? Từ Quân Lượng run bắn toàn thân, run giọng hỏi: - Ngươi... ngươi là ai? Trần Ngự Phong trầm giọng nói: - Ta là chủ nhân của “Hỗn nguyên bí kíp” Từ Quân Lượng “à” lên một tiếng nói: - Thảo nào... nhưng... các hạ làm sao biết được nó nằm trong tay ta? Trần Ngự Phong cười nhẹ: - Việc đó Từ đại hiệp không cần quan tâm, cứ giao trả nó cho ta là đủ! Từ Quân Lượng nói: - Một lời đã hứa, tại hạ nhất định thực hiện, có điều như các hạ đã nói, quyển bí kíp đối với ta có thể nói không còn giá trị. Nhưng tự thân nó có giá trị liên thành, bởi vậy ta không thể không cẩn trọng trước khi giao nó cho người. Trần Ngự Phong tán đồng: - Ngươi có lý! Từ Quân Lượng nói tiếp: - Các hạ đọc thử đoạn đầu ta nghe thử. Trần Ngự Phong không cần suy nghĩ đọc luôn mấy câu. Từ Quân Lượng gật đầu: - Đúng rồi, trả lại cho ngươi! Dứt lời chàng lấy trong bọc ra một tập sách mỏng ném cho Trần Ngự Phong. Lão tiếp lấy quyển sách kiểm tra sơ bộ rồi quay sang Tống Thiên Hành: - Tống đại hiệp, tâm nguyện của ta thành công được một nửa, nguyên ta định khuyên Từ đại hiệp vài câu, nhưng vì giao tình không hậu khó nói nên lời, Tống đại hiệp làm việc đó thay ta vậy. Từ Quân Lượng đã lên tiếng chận lời: - Đừng phí thời gian vô ích, người vật ta đã giao đủ, các hạ mau đi sớm thì hơn! Tống Thiên Hành nãy giờ vẫn ẵm Giang Thúy Bình, liền đặt nàng xuống đất vẻ mặt nghiêm nghị tiến đến gần Từ Quân Lượng. Từ Quân Lượng trầm giọng quát: - Đứng lại! Trên gương mặt Tống Thiên Hành hiện lên một nét buồn vô hạn, chàng thở dài nói: - Lượng huynh! Huynh đã không còn là huynh nữa! Từ Quân Lượng lạnh lùng: - Không! Ta vẫn là ta, không có gì thay đổi! Tống Thiên Hành cố nén niềm đau, bình tĩnh nói: - Lượng huynh tự hủy hoại hiệp danh, chung vai với tà ác... Từ Quân Lượng nổi giận quát: - Câm miệng! Người ta mỗi người một chí hướng, ta thích đi con đường ta chọn, sao lại gọi chung vai với tà ác. Tống Thiên Hành chưa kịp đáp lời đã nghe tiếng Trần Ngự Phong vo ve bên tai: - Không nên bức hắn quá, làm như vậy chỉ làm ác tâm thêm vương mà thôi! Tống Thiên Hành dịu giọng nói: - Nói vậy Lượng huynh bỏ mặc cao đường, quay lưng với tình cũng như vậy là phải sao? Tống Thiên Hành đã điểm đúng hai yếu huyệt của Từ Quân Lượng, hai gò má chàng giật giật, một lúc sau mới dịu giọng nói: - Hiền đệ có còn coi ta là bằng hữu. Tống Thiên Hành gật đầu: - Hai ta tình thâm như thủ túc, trước kia thế nào thì bây giờ thế ấy, mãi mãi không dời đổi. Từ Quân Lượng như trút được gánh nặng: - Vậy thì còn gì bằng, những lời ngu huynh ký thác trước đây hiền đệ còn nhớ chăng? - Lượng huynh muốn chỉ điều gì? - Trước đây ta nhờ hiền đệ hai điều: phụng dưỡng mẫu thân ta và chăm sóc Nam Cung Tranh. Tống Thiên Hành gượng cười: - Phụng dưỡng bá mẫu không cần Lượng huynh phải nhắc, còn Nam Cung cô nương về danh nghĩa đã là vị hôn thê của huynh. Từ Quân Lượng ngắt lời: - Đừng nói nhảm, giữa ta với nàng chưa hề có hôn ước! Tống Thiên Hành nói: - Nhưng... Từ Quân Lượng trầm giọng quát: - Im miệng! Những lời ta nói lúc trước vừa là lời thỉnh cầu nhưng cũng là mệnh lệnh. Trước sau vì ngôi vị minh chủ võ lâm cũng thuộc về tay ta, Từ Quân Lượng có quyền ra lệnh cho bất kỳ nhân vật võ lâm nào! Vậy ta ra lệnh cho ngươi, lập tức lui khỏi giang hồ, mang theo mẫu thân ta, Nam Cung Tranh và cả vị hôn thê Vân Trung Phụng của ngươi nữa cao chạy xa bay, càng xa càng tốt, ẩn càng bí càng hay. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng, nếu ngươi còn không nghe, mọi hậu quả do ngươi gánh chịu, lời ta đã cạn, cáo từ! Quay sang Lữ Dao Hồng, Từ Quân Lượng quát lớn: - Đi! Vừa dứt tiếng “đi” thân hình chàng như làn khói tan loãng vào bóng đêm, nháy mắt Lữ Dao Hồng và Cầm Hồn cũng mất dạng. Tống Thiên Hành thở dài quay lại nhìn Trần Ngự Phong: - Lẽ ra tiền bối nên giữ chàng ở lại! Trần Ngự Phong lấy khăn che mặt xuống, lắc đầu nói: - Công lực của hắn không thấp hơn công lực của ta, làm sao ta cầm chân hắn nổi! Tống Thiên Hành giật mình: - Thật vậy sao? Trần Ngự Phong nhíu mày trầm tư: - Có lẽ ta nói có quá lời một chút, nhưng công bằng mà nói, muốn thủ htắng hắn ít ra phải hơn ngàn chiêu! Trong khi Tống Thiên Hành còn đang cúi đầu nghĩ ngợi, Trần Ngự Phong đã quay ra sau lưng nói: - Lão ni còn chưa chịu lộ mặt nữa sao? Lão vừa dứt lời đã nghe tiếng niệm phật hiệu, bóng người thấp thoáng, quả nhiên Tuyết Sơn thần ni xuất hiện. Tống Thiên Hành vội khom người thi lễ: - Đệ tử tham kiến Thần ni! Tuyết Sơn thần ni mỉm cười: - Tiểu thí chủ miễn lễ! Bà bỗng thở dài trầm ngâm: - Lúc nãy Trần thí chủ nói không sai, muốn thắng được Từ thí chủ không khổ đâu trên ngàn chiêu không được. Tống Thiên Hành nói: - Nếu lúc nãy Thần ni đến kịp... Nói đến đó chợt thấy thất thố nên chàng đỏ mặt dừng lời. Nhưng Tuyết Sơn thần ni không để ý đến thái độ của chàng, gật đầu nói: - Phải, nếu bần ni ra tay kịp lúc thì có thể cầm chân Từ thí chủ được, nhưng thí chủ có nghĩ đến hậu quả? Tống Thiên Hành ngạc nhiên: - Hậu quả! Trần Ngự Phong chen lời: - Lão đệ ngươi nên biết rằng, chế phục một người khó hơn sát thương một người rất nhiều, đặc biệt đối với người có công lực cao như Từ đại hiệp thì càng khó! Tuyết Sơn thần ni nói thêm: - Dù ta có may mắn đắc thủ thì Từ thí chủ có thể tự đoạn tâm mạch tự sát. Tống Thiên Hành rầu rĩ: - Vậy ta phải làm sao? Trần Ngự Phong nói: - Việc này không thể gấp, ta ngồi xuống đã, từ từ nghị kế! Ba người ngồi xuống đất, Trần Ngự Phong nhìn Tuyết Sơn thần ni hỏi: - Lão ni cô, ngươi làm sao biết được bọn ta ở đây mà đến? Tuyết Sơn thần ni mỉm cười nói: - Ta chỉ cần bấm tay là biết có gì đâu mà lạ. Rồi bà thở dài nói tiếp: - Ta ẩn thân ở ngoài mười trượng mà ngươi đã phát hiện ra, trong khi đó lão ngoan đồng ngươi núp trên Trạng Nguyên lâu mà ta không hay biết gì cả, xem ra ngươi cao minh hơn ta rồi. Trần Ngự Phong cười ha hả nói: - Lão ni chớ có buồn, không phải ta tài giỏi mà phát hiện ra ngươi, chẳng qua lúc nãy ta đoán đúng Vạn Sự Thông chính là Từ Quân Lượng bỗng thấy trong tán lá dày phát ra hai đạo tinh quang, điều đó chứng tỏ lão ni cô đã đến đây. Thử hỏi đương kim võ lâm còn ai đến gần mười trượng mà lão ngoan đồng ta không hay biết. Bỗng Tuyết Sơn thần ni nhìn Giang Thúy Bình nhíu mày hỏi: - Tiểu thí chủ, vị cô nương này có quan hệ với thí chủ thế nào? Tống Thiên Hành cung kính đáp: - Nàng là bạn thuở thiếu thời của vãn bối. Tiếp đó chàng đem lai lịch cùng cảnh ngộ của Giang Thúy Bình kể lại cho hai vị tiền bối cao nhân nghe đồng thời cầu Thần ni giúp đỡ. Tuyết Sơn thần ni chau mày hỏi: - Nếu nàng chỉ bị Du Già thuật làm mất đi thần trí thì bần ni có thể hóa giải, chỉ sợ nàng bị dược vật nào khác cầm chế thì bần ni đành bó tay. Trần Ngự Phong mỉm cười: - Cứ ngồi đoán mò thì chẳng ích chi, lão ni cô ngươi ra tay xem thế nào. Tuyết Sơn thần ni gật đầu tán đồng: - Được rồi, mời hai vị ngồi xoay lưng lại để ta hạ thủ. Trần Ngự Phong cùng Tống Thiên Hành ngồi quay lưng lại lão dùng truyền âm nói: - Lão đệ yên tâm lớn đi, gặp phải lão ni cô này thì Giang cô nương cầm chắc được phục hồi, có điều khó cho ngươi là phải thu xếp sao cho êm đẹp đây. Tống Thiên Hành ngạc nhiên: - Tiền bối nói vậy nghĩa là sao? Trần Ngự Phong nói: - Thôi đừng giả vờ ngố nữa! Ngươi đã có một vị hôn thê Vân Trung Phụng, thêm một Nam Cung cô nương đã đủ nhức đầu rồi, giờ lại thêm một Giang cô nương, thử hỏi ngươi phải giải quyết sao đây? Tống Thiên Hành cười gượng: - Việc đến thì tự nó có cách giải quyết, giờ tiền bối hỏi Thiên Hành cũng đâu biết phải giải quyết thế nào! - Nhân vô viễn lự tất hữu cận ưu, nếu ngươi không lo nghĩ xa sẽ phiền toái lắm đó, theo ta thấy... Vừa nói đến đó đã nghe tiếng Tuyết Sơn thần ni: - Xong rồi, nhị vị quay đầu lại đi. Trần Ngự Phong hất hàm hỏi: - Thế nào? Tuyết Sơn thần ni vui vẻ: - Mọi việc tốt đẹp, may mà không có cấm chế gì khác, ta mới cho nàng một hạt Tuyết Liên Tử, chờ dược chất có công hiệu nàng sẽ tỉnh dậy. Trần Ngự Phong cười lớn: - Ngươi dám tiêu một hạt Tuyết Liên tủ? Xem ra a đầu này lớn phúc. Tuyết Sơn thần ni bật cười: - Thôi đủ rồi, giờ ta hỏi lão ngoan đồng ngươi, tâm nguyện đã hoàn thành rồi đối với đại cục ngươi định lẽ nào? Trần Ngự Phong rút vai nói: - Lão ni cô có người là chủ soái, mọi việc do ngươi sai khiến, sao lại hỏi ta? Tuyết Sơn thần ni mỉm cười: - Vậy ngươi nghe đây, ta lệnh cho ngươi dùng Đại hoàn đơn của Trần gia thành toàn cho Tống thí chủ và Hồ thí chủ! Trần Ngự Phong đáp: - Tuân lệnh! Nhưng còn sau đó? Tuyết Sơn thần ni nói: - Còn sau đó thì mọi việc giao lại cho lớp trẻ giải quyết việc ẩn náu giang hồ... Trần Ngự Phong mừng rỡ: - Nói vậy hoàn thành việc này ta có thể trở về Lĩnh Nam? - Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, trong vòng ba ngày việc ấy phải lo xong, sau đó cùng Tống thí chủ với ta đi Tuyết Sơn một chuyến. Trần Ngự Phong tròn mắt: - Đi Tuyết Sơn làm chi? Thế nào rồi Nhiễm Khiếu Thiên cũng đến Lạc Dương, chi bằng cứ dưỡng sức ở đây chờ hắn... Tuyết Sơn thần ni khoát tay ngắt lời nói: - Ta vừa bắt được tin Nhiễm Khiếu Thiên đang bế quan luyẹen một môn ta công tàn ác, hắn có đến đây ít ra cũng phải hơn một tháng nữa, nếu nội trong ba ngày nữa có thể khởi hành thì sẽ tới nơi trước khi hắn luyện xong môn tà công nọ, có phải đỡ nhọc công không? Trần Ngự Phong nhíu mày: - Ta nghi ngờ tin tức này thiếu chính xác, tại sao ngươi ở Tuyết Sơn bao nhiêu năm nay mà chờ đến Lạc Dương ngươi mới biết được tin này? Tuyết Sơn thần ni nói: - May mắn ta nghe được tên Đồng Thị từ Quảng Hàn cung đến nói ra, tin tức này nhất định không sai! Trần Ngự Phong vẫn chưa an tâm: - Quảng Hàn cung cao thủ đông như kiến, chỉ có hai ta và ngươi đến đó e rằng lực lượng hơi mỏng chăng? Tuyết Sơn thần ni nói: - Vấn đề này ta đã nghĩ tới, nhưng việc gấp quá không điều động lực lượng được, hơn nữa ba người đi được lợi thế ít lộ bí mật, cầm tặc tiên cầm vương, ta xuất kỳ bất ý tấn công chết ngự Nhiễm Khiếu Thiên. Phần còn lại thì dễ tính rồi. Trần Ngự Phong gật gù: - Có lý, vậy thì phải bắt tay thực hiện ngay. À, còn nhị vị cô nương kia ngươi định thế nào? - Hai vị cô nương kia ta đã thu xếp rồi, sẽ giao cho Lý tứ nương chiếu cố, chỉ cần ngươi làm xong việc là lập tức có thể khởi hành. Trần Ngự Phong hơi trầm ngâmnói: - Vậy thì tối mai ta có thể khởi hành. Tuyết Sơn thần ni trố mắt ngạc nhiên: - Có thể nhanh như vậy sao? Trần Ngự Phong gật đầu chắc chắn: - Đừng lo, trong một ngày một đêm bảo đảm công lực của Tống lão đệ sẽ tăng lên gấp rưỡi. Tuyết Sơn thần ni gật đầu: - Được rồi, vậy ta quyết định tối mai khởi hành. Trần Ngự Phong tiếp: - Còn Hồ lão đệ thì đành giao Đại hoàn đơn cho Lý tứ nương thay ta thành toàn... Bỗng thấy Giang Thúy Bình khẽ động đậy, rồi mở mắt ra nói: - Ủa, đây... đây là nơi nào? A, Tống đại ca, sao... sao đại ca lại ở đây?