Càn Khôn Kiếm Thần
Chương 171 : Đòi cảnh gia giao người
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Phủ thành chủ Đông Lâm thành, trong một tòa biệt viện tinh xảo xa hoa.
Rầm!
Tiếng nổ vật phẩm bị bạo lực đập nát chợt vang lên.
- Dám giết đệ tử của ta! Dám giết đệ tử của Thương Long! Tốt, tốt lắm, Thương Long này sẽ cho cả nhà ngươi chôn cùng!
Vèo!
Tiếng rống dứt, một bóng người lao nhanh ra.
Đó là một lão nhân mặc trường bào màu xám, thoạt trông khá lớn tuổi, mặt đầy nếp nhăn, biểu tình khiến người sợ hãi. Mắt lão đỏ ngầu rực cháy lửa giận.
Đó là Thương Long, chấp sự ngoại viện của Thần Phong học viện, võ giả cảnh giới Tiên Thiên đỉnh.
Một hộ vệ mặc giáp của phủ thành chủ chạy nhanh lại muốn hỏi vụ việc:
- Thương Long tiên sinh...
Thương Long tức giận vung tay đẩy hộ vệ mặc giáp ra:
- Xéo ngay!
Thương Long lao nhanh một hướng, đương nhiên lão không trực tiếp đi Cảnh gia. Thương Long không thèm để mắt tới Cảnh gia tầm thường, nhưng lão là võ giả cảnh giới Tiên Thiên đỉnh, một mình xông vào Cảnh gia chém giết thì cuối cùng người chết là lão. Mọi người đều biết trong Cảnh gia có hai cường giả Tiên Thiên đỉnh, vài cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ. Một mình Thương Long dám đi giương oai?
Thương Long rất tức giận nhưng lão chưa đánh mất lý trí.
Thương Long lao hướng nội viện phủ thành chủ.
Lát sau Thương Long hằn học hầm hừ đi vào một biệt viện trong nội viện.
Thương Long quát to điếc tai:
- Thành chủ Trần Binh!
Phòng ốc biệt viện rung nhẹ, Thương Long tuôn ra nguyên khí, khí thế nặng nề.
Vèo!
Một bóng người đỏ thẫm lao ra khỏi phòng.
Người này là Trần Binh, nhưng chỉ là phó thành chủ của Đông Lâm thành.
Hơn nửa tháng trước thành chủ Đông Lâm thành đi Lam Khúc quận thành, ba học viện lớn tuyển nhận đệ tử là việc lớn cho toàn Lam Khúc quận, nên thành chủ Đông Lâm thành đi Quận Vương phủ nghe Quận Vương đại nhân ra lệnh. Phó thành chủ Trần Binh phụ trách tiếp đãi đám người Thương Long đến từ Lam Khúc quận thành.
Trong Lam Khúc quận, đa số thành phố đều thiết lập thành chủ và phó thành chủ cùng nhau quản lý thành thị. Số ít thành phố chỉ có một thành chủ, ví dụ như Đoan Dương thành, một mình thành chủ Bạch Tuyết quản lý.
Trần Binh ra khỏi phòng, trông thấy biểu tình của Thương Long thì kinh ngạc hỏi:
- Thương Long chấp sự? Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Tại sao Thương Long tức giận đến thế?
Mấy ngày nay Trần Binh tôn đám người Thương Long đến từ ba học viện lớn lên như khách quý, không làm gì thất lễ. Trần Binh là phó thành chủ, tất nhiên hy vọng càng nhiều võ giả Đông Lâm thành tham gia khảo hạch ba học viện lớn.
Người Thương Long run bần bật nói:
- Thành chủ Trần Binh! Tác Văn đã chết! Tác Văn đệ tử của ta chết rồi!
Trần Binh ngạc nhiên:
- Hả?
Trần Binh chưa nhận được tin Tác Văn bị chém chết.
Trần Binh biết đám người Tác Văn dựng lôi đài ngoài trạch viện Cảnh gia khiêu khích Cảnh gia. Trần Binh không định ngăn cản, cảm thấy chuyện đám người Tác Văn làm không liên quan gì gã, cùng lắm khiến người Cảnh gia mất mặt, có đáng gì?
Nghe Thương Long nói làm Trần Binh giật mình, vì gã chưa bao giờ ngờ rằng Tác Văn sẽ chết. Trần Binh cho rằng người Cảnh gia biết quan hệ sau lưng Tác Văn, Cảnh gia không dám xuống tay với gã.
Giờ Thương Long nói Tác Văn chết là sao? Không lẽ người Cảnh gia không nhịn được nữa ra tay?
Giong Thương Long trầm thấp độc ác chậm rãi nói:
- Thành chủ Trần Binh nói xem chuyện này làm sao? Tiểu tử Cảnh gia giết Tác Văn đệ tử của ta, thành chủ hãy nói chuyện này làm thế nào?
Ánh mắt Trần Binh nghiêm túc nói:
- Tiểu tử Cảnh gia? Là ai? Ai giết Tác Văn?
Trần Binh biết thực lực của Tác Văn, tu vi Tiên Thiên trung kỳ. Nguyên Cảnh gia chỉ có vài võ giả có thể giết Tác Văn, Thương Long nói là tiểu tử Cảnh gia giết Tác Văn. Nếu tộc trưởng hoặc trưởng lão Cảnh gia ra tay thì Thương Long sẽ không xưng hô đối phương như vậy.
Mắt Thương Long đầy ám chỉ nói:
- Là một tiểu tạp chủng tên Cảnh Ngôn! Thành chủ Trần Binh biết tiểu tạp chủng này không?
Đến lúc này Thương Long chưa nhớ ra Cảnh Ngôn là ai, lão đã quên từng đích thân đuổi hắn ra Thần Phong học viện. Thần Phong học viện có quá nhiều đệ tử, Thương Long tuy là võ giả cảnh giới Tiên Thiên đỉnh, có trí nhớ siêu quần, nhưng lão không thể nhớ hết từng người.
Trần Binh lại nhìn Thương Long:
- Cảnh Ngôn? Là Cảnh Ngôn bị Thần Phong học viện đuổi học?
Thương Long nghe vậy động ý niệm, chợt nhớ ra:
- A?
Năm ngoái Thương Long đuổi một học viên tên Cảnh Ngôn, đúng rồi, học viên đó là võ giả trẻ của Đông Lâm thành. Nhưng sao có thể?
Cảnh Ngôn đó lúc trước bước vào Tiên Thiên cảnh, nhưng sau này cảnh giới liên tục rớt xuống, nếu không đã chẳng bị đuổi ra Thần Phong học viện. Người này làm sao giết Tác Văn đệ tử của lão được?
Đầu óc Thương Long suy nghĩ nhanh nhưng không rõ, dù Cảnh Ngôn không rớt cảnh giới còn lâu mới đánh thắng Tác Văn đệ tử của lão.
Trần Binh nói với Thương Long:
- Thương Long chấp sự, Cảnh Ngôn có sắc thái truyền kỳ trong Đông Lâm thành. Mọi người đều biết sau khi hắn bị Thần Phong học viện đuổi ra trở về Cảnh gia Đông Lâm thành, cho rằng từ nay hắn thành hạt bụi. Không ai ngờ hắn vươn lên nhanh chóng, mới không lâu trước trong đại tái Cảnh gia hắn giành được hạng nhất, còn đánh bại võ giả Tiên Thiên của Hồng Liên học viện tên là Cảnh Thiên Long.
Thương Long nhìn Trần Binh chằm chằm, hỏi:
- Hừ! Ta mặc kệ hắn là ai, ta muốn hắn chết! Cảnh gia cũng phải trả giá máu, một Cảnh Ngôn chết trăm lần không đủ sánh bằng mạng sống của Tác Văn đệ tử của ta. Ta muốn một giải thích, đệ tử của ta chết trong Đông Lâm thành, thành chủ có quản chuyện này không?
Thương Long nghe Trần Binh giải thích nhưng lão không tin Cảnh Ngôn có thể giết Tác Văn, lão đoán là cao tầng Cảnh gia âm thầm giở trò quỷ.
Trần Binh cau mày, Thương Long nói chuyện hơi không khách sáo.
Bà nội nó, đệ tử của ngươi chết trong Đông Lâm thành chẳng lẽ bắt ta chịu trách nhiệm? Nếu không phải đệ tử của ngươi đi khiêu khích Cảnh gia thì Cảnh Ngôn sẽ giết đệ tử của ngươi sao?
Trần Binh oán thầm, hơi bất mãn, ngoài mặt không lộ vẻ gì. Thương Long không chỉ là chấp sự ngoại viện Thần Phong học viện, lão còn có đệ đệ ghê gớm tên Thương Ngọc, đó là nhân vật mà Trần Binh cũng không trêu vào được, một vị đan sư.
Nên dù Trần Binh thầm bất mãn cũng phải cố nhịn.
Trần Binh cười gượng an ủi Thương Long:
- Thương Long chấp sự đừng gấp, ta phái người đi Cảnh gia nói chuyện với tộc trưởng, kêu tộc trưởng Cảnh gia Cảnh Thành Dã sáng mai mang Cảnh Ngôn đến đây. Khi đó muốn xử thế nào tùy Thương Long chấp sự quyết định. Ha ha, nếu Cảnh gia thật sự không biết điều ta nhất định sẽ cho Thương Long chấp sự một giải thích!
Trần Binh biết kêu Cảnh gia giao ra thiên tài Cảnh Ngôn sẽ dẫn đến bất mãn, nhưng so với Thương Long không vừa lòng thì sự bất mãn của Cảnh gia chẳng đáng gì.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
51 chương
1 chương
10 chương
22 chương
163 chương
831 chương
80 chương