Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 163 : Dập đầu xin lỗi

Dịch: Phong Nguyệt Lâu *** Thì ra là đệ tử của Thương Long, hèn gì ngông cuồng đến vậy, khó trách đám người Triệu Nhất Phong tâng bốc. Thương Long là chấp sự ngoại viện Thần Phong học viện, tuy chỉ là chấp sự ngoại viện nhưng Thần Phong học viện rất lớn, một chấp sự ngoại viện nắm quyền lực không thể xem thường, nắm giữ một phần tài nguyên của học viện. Có thể nói đệ tử ngoại viện Thần Phong học viện không ai dám đắc tội chấp sự ngoại viện. Cảnh Ngôn nhìn Tác Văn, tiểu tử này chắc chắn được nhiều người tâng bốc trong Thần Phong học viện, đi đâu cũng được nịnh, ưu ái. Gia tộc như Cảnh gia e rằng không lọt vào mắt Tác Văn. Tác Văn ngạo mạn liếc xéo Cảnh Ngôn, vênh váo nói: - Bây giờ ngươi biết ta là ai rồi đi? Tiểu tử nhà ngươi nhảy nhót không yên, lúc ngươi bị đuổi ra Thần Phong học viện chúng ta còn tưởng nhà ngươi tiêu rồi. Thật ra không bao nhiêu người chú ý ngươi, ta chỉ là ngẫu nhiên nghe tên ngươi. Cao cao tại thượng! Cảnh Ngôn như ngựa con trước mặt Tác Văn, gã nói chuyện với hắn là ban ơn to lớn. Triệu Nhất Phong lạnh lùng cười, mắt lóe tia sáng âm u: - Ha ha, phế vật chỉ là phế vật, có lẽ hắn ở trong Cảnh gia được nâng niu như bảo bối, nhưng chỉ là phế vật trước mặt chúng ta! Hơn mười ngày trước Triệu Nhất Phong cùng Thương Long chấp sự ngoại viện Thần Phong học viện về Đông Lâm thành. Vì sắp bắt đầu tuyển chọn khảo hạch vào ba học viện lớn, theo thông lệ ba học viện lớn sẽ phái một số nhân viên quản lý học viện đến từng thành phố như Đông Lâm thành giám sát tuyển chọn, hợp tác với phủ thành chủ bản địa chọn lựa một ít tử đệ ưu tú nhất rồi đi Lam Khúc quận thành khảo hạch. Nhân viên quản lý Thần Phong học viện lần này đến Đông Lâm thành là Thương Long. Sau khi Triệu Nhất Phong về Đông Lâm thành nghe tin Triệu Đăng Thiên bị Cảnh Ngôn phế thì tức điên, nhưng gã biết không thể xông thẳng vào Cảnh gia đòi người, thế là nghĩ ra một độc kế xúi Tác Văn đệ tử của Thương Long bày lôi đài trước cửa Cảnh gia, dù không thể làm Cảnh Ngôn tàn hay chết cũng phải nhục nhã Cảnh gia một phen. Còn về Thái Quang Lâm của Thái gia chỉ là kèm theo, chủ động bám theo. Một là có thể làm Cảnh gia mất mặt, hai là mượn cơ hội làm thân với Tác Văn. Thái Quang Lâm tuy là đệ tử Thần Phong học viện nhưng làm thân với Tác Văn có thể khiến Tác Văn nói tốt cho Thái gia trước mặt Thương Long, làm vậy có lẽ sẽ cho tử đệ Thái gia có thêm nhiều cơ hội đi Lam Khúc quận thành khảo hạch. Cảnh Ngôn nhìn sang Triệu Nhất Phong, khóe môi cong lên: - Triệu Nhất Phong! Ngươi nên biết Triệu Đăng Thiên nhi tử của tộc trưởng Triệu gia Triệu Đương Nguyên đánh lén ta trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến, sau đó bị ta đánh thương? Nghe Cảnh Ngôn nói con ngươi Triệu Nhất Phong co rút, lửa giận bùng cháy. Triệu Nhất Phong lạnh lùng quát: - Có gì hay mà đắc ý? Triệu Đăng Thiên tu luyện thời gian ngắn ngủi, chỉ có tu vi Võ Đạo bát trọng thiên. Phế vật nhà ngươi chỉ biết ăn hiếp kẻ yếu, ngươi còn mặt mũi nhắc tới việc này? Cảnh Ngôn cười phá lên nói: - Ha ha ha! Triệu Nhất Phong, da mặt của ngươi thật dày. Triệu Đăng Thiên tu vi Võ Đạo bát trọng thiên, khi đó ta chỉ có Võ Đạo thất trọng thiên. Triệu Đăng Thiên đánh lén ta bị ta đánh ngược lại, rốt cuộc ai là phế vật? Khí thế Triệu Nhất Phong nặng nề, nguyên khí dao động mạnh, tức giận trừng Cảnh Ngôn: - Ngươi muốn chết! Triệu Đăng Thiên bị Cảnh Ngôn đánh thương đúng là rất mất mặt. Nếu Triệu Đăng Thiên chỉ là tử đệ Triệu gia bình thường thì có thể không cần quan tâm, nhưng gã là nhi tử của tộc trưởng, làm nguyên Triệu gia mất mặt. Tác Văn phẩy quạt, nheo mắt nói: - Ha ha, hai người đừng nóng vậy. Tác Văn cười nói với Cảnh Ngôn: - Cảnh Ngôn, chắc ngươi cũng muốn lại vào Thần Phong học viện tu luyện? Có muốn ta nói với sư phụ một tiếng cho ngươi đi Lam Khúc quận thành tham gia khảo hạch? Ha ha, ta chỉ cần nói một câu, nhưng hình như Nhất Phong rất bất mãn với ngươi, hay ngươi xin lỗi hắn trước đi. Cảnh Ngôn nhìn sang gã: - Xin lỗi? Tác Văn mỉm cười nói: - Đúng rồi, nói xin lỗi đi, chúng ta cũng không làm khó dễ ngươi, ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái với Nhất Phong, ta nghĩ Nhất Phong sẽ không trách ngươi nữa. Sau đó ta nói với sư phụ một tiếng cho ngươi đi Lam Khúc quận thành khảo hoạch. Nghe Tác Văn nói thế Triệu Nhất Phong hoang mang nhìn gã, Tác Văn nhẹ lắc đầu với Triệu Nhất Phong, ánh mắt giễu cợt. Triệu Nhất Phong hiểu ý ngay. Tác Văn đang đùa với Cảnh Ngôn, dù hắn thật sự quỳ xuống dập đầu gã cũng sẽ không nói tốt cho hắn trước mặt sư phụ Thương Long. Nếu Cảnh Ngôn thật sự quỳ xin lỗi Triệu Nhất Phong, nơi này có ngàn vạn đôi mắt đang nhìn, tin tức truyền ra ngay, đây sẽ là sỉ nhục lớn đi theo hắn suốt đời. Triệu Nhất Phong cười nói với Cảnh Ngôn: - Đúng vậy, Cảnh Ngôn, ngươi dập đầu ba cái ta sẽ không so đo với ngươi. Thái Quang Lâm chớp cơ hội xen lời: - Nhất Phong huynh không truy cứu nhưng còn có ta. Tác Văn huynh không thể nặng bên này nhẹ bên kia, Cảnh Ngôn đã xin lỗi Nhất Phong huynh thì cũng nên xin lỗi ta nữa. Tác Văn nhìn hướng Lâm Hữu Thân luôn giữ im lặng: - Đúng đúng, sao có thể quên Quang Lâm. Cảnh Ngôn, dù sao đều phải xin lỗi thôi ngươi xin lỗi từng người đi. Hữu Thân, tiểu tử Cảnh Ngôn này có đắc tội ngươi không? Kêu hắn xin lỗi ngươi luôn? Lâm Hữu Thân lắc đầu nguầy nguậy: - Cái đó... không cần. Lâm Hữu Thân không giống người khác, gã có mặt ở đây vì nghĩ cho gia tộc, muốn lôi kéo quan hệ với Tác Văn. Lâm gia và Cảnh gia là minh hữu, giờ Lâm Hữu Thân đi theo nhóm Triệu Nhất Phong khiến lòng gã hơi bất mãn. Tác Văn nhìn Lâm Hữu Thân, thản nhiên nói: - Vậy thì tiếc thật. Lòng Cảnh Ngôn bốc cháy lửa giận: - Tác Văn, ngươi kêu ta xin lỗi hai con chó của ngươi? Chuyện này hơi kỳ! Tác Văn này tưởng mình là ai? Bộ dáng mắt mọc trên đỉnh đầu. Ánh mắt Tác Văn âm độc như rắn rết: - Cảnh Ngôn, ngươi đừng không biết điều. Giờ ta đang cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi không biết quý trọng thì ta chịu! Ngươi cũng thấy chúng ta đặt lôi đài trước cửa Cảnh gia ngươi đã mười ngày, Cảnh gia chỉ có một tiểu tử dám ra đây ứng chiến, nhưng tiểu tử đó thực lực quá kém bị Nhất Phong một bàn tay đập tàn. Hết cách, tử đệ Cảnh gia quá yếu, nếu ngươi không xin lỗi thì ta không tiện kêu Nhất Phong dẹp lôi đài. Không lẽ ngươi muốn nhìn lôi đài cứ đặt ở đây mãi sao?