Càn Khôn Kiếm Thần
Chương 139 : Lửa Giận Ngập Trời
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Chủ quản Ngụy Minh rống to, mắt dữ tợn trừng Cảnh Ngôn:
- Nhãi ranh, ngươi tìm cái chết!
Nếu không phải có mặt nhiều người ngoài Ngụy Minh đã sớm không nhịn nữa một bàn tay đập chết thằng nhãi tên Cảnh Ngôn, làm gì đứng nhìn nhãi ranh diễu võ dương oai!
Ngụy gia không phải nơi cho mọi người cứng rắn xông vào.
Tộc trưởng Ngụy Lâu Hà vung tay, sắc mặt âm trầm nói:
- Ngụy Minh, đi dẫn nữ võ giả Lưu Hiểu Nguyệt đến đây.
Ngụy Lâu Hà nhìn Cảnh Ngôn, mắt lấp lóe sát khí.
Ngụy Lâu Hà đã quyết định dù thế nào cũng phải giết Cảnh Ngôn, tiểu tử này tuyệt đối không sống bước ra trạch viện Ngụy gia. Nếu để hắn bình an rời đi Ngụy gia sẽ mất hết mặt mũi, không cần đợi đến ngày mai, chỉ trong hôm nay tin tức sẽ truyền khắp Đoan Dương thành.
Nên phải giết tiểu tử này, dù Cảnh Ngôn là con hay cháu của tộc trưởng Cảnh gia thì vẫn quyết giết!
Còn nữ võ giả tên Lưu Hiểu Nguyệt không quan trọng, thả nàng có thể chặn miệng người gia tộc khác, ví dụ bà già Niên gia.
Ngụy Lâu Hà thầm toan tính, mắt liếc hướng Niên Lan.
Niên Lan nheo mắt không châm chọc Ngụy gia thêm.
Ngụy Minh sai hai hộ vệ Ngụy gia đi địa lao mang người ra.
Lát sau hai hộ vệ nâng một người đến.
Tim Cảnh Ngôn thít chặt:
- Hiểu Nguyệt?
Lưu Hiểu Nguyệt không tự đi mà bị hộ vệ Ngụy gia nâng tới.
Hai hộ vệ Ngụy gia nâng Lưu Hiểu Nguyệt đến gần rồi ném xuống đất.
Lòng Cảnh Ngôn sôi trào lửa giận sải bước đến bên Lưu Hiểu Nguyệt.
Tóc Lưu Hiểu Nguyệt xõa ra, quần áo loang lổ vết máu.
Tim Cảnh Ngôn như bị cây kim đâm sâu:
- Hiểu Nguyệt, nàng sao rồi?
Cảnh Ngôn quen biết Lưu Hiểu Nguyệt không lâu, chỉ gặp gỡ hai lần. Hai người không quen thuộc, nói chính xác ra chỉ có thể xem như bằng hữu bình thường.
Nhưng không biết sao nhìn bộ dạng của Lưu Hiểu Nguyệt thế này làm lòng Cảnh Ngôn sôi trào lửa giận, trái tim như bị hai bàn tay bóp mạnh, hít thở nặng nhọc.
Cảnh Ngôn nhớ trong tu di giới chỉ còn cái túi thơm Lưu Hiểu Nguyệt tặng cho.
Lưu Hiểu Nguyệt hôn mê nghe tiếng Cảnh Ngôn thì ho khan:
- Khụ... Khụ...
Khóe môi Lưu Hiểu Nguyệt còn treo nụ cười, thều thào:
- Là... Cảnh Ngôn thiếu gia?
Sắc mặt Lưu Hiểu Nguyệt tái nhợt, hơi thở mong manh như tùy thời không thể mở mắt ra nữa.
Người Cảnh Ngôn run rẩy:
- Ta đây!
Cảnh Ngôn từng nghĩ Lưu Hiểu Nguyệt có lẽ đã chết trong Ngụy gia, nhưng hắn không ngờ nàng bị hành hạ như vậy. Cảnh Ngôn cảm giác kinh mạch Võ Đạo của Lưu Hiểu Nguyệt hầu như bị phế.
Kinh mạch Võ Đạo!
Nó không đơn giản như tu vi bị phế, kinh mạch Võ Đạo bị tổn hại, một trăm lẻ tám kinh mạch Võ Đạo toàn thân dù chỉ có một cái bị tổn hại thì đau đớn khiến võ giả bình thường không chịu nổi. Kinh mạch Võ Đạo của Lưu Hiểu Nguyệt có hơn một nửa đứt đoạn, bị thương như vậy mà còn sống có thể nói là kỳ tích.
Lưu Hiểu Nguyệt đã phải chịu đau đớn nhiều cỡ nào? Một thiếu nữ mười mấy tuổi chịu đựng nỗi đau này, khiến người tan nát cõi lòng.
Cảnh Ngôn thì thầm:
- Không sao, không sao.
Cảnh Ngôn trầm thấp thì thầm bên tai Lưu Hiểu Nguyệt:
- Hiểu Nguyệt, đã an toàn rồi, đừng sợ, ta sẽ mang nàng đi, ta bảo đảm.
Sát ý phát ra từ người Cảnh Ngôn, cơn giận trong lòng hắn đã không thể miêu tả bằng ngôn ngữ. Nếu Lưu Hiểu Nguyệt bị người Ngụy gia giết Cảnh Ngôn sẽ không giận điên như vậy. Đúng thế, nếu Lưu Hiểu Nguyệt chết, Cảnh Ngôn không đến mức tức giận mất lý trí.
Khí thế của Cảnh Ngôn dâng cao:
- Ha ha ha! Ngụy gia, hay, hay lắm!
Cảnh Ngôn nhìn từ tộc trưởng Ngụy gia Ngụy Lâu Hà đến đám trưởng lão Ngụy gia:
- Ngụy gia! Đám lão thất phu, thằng khốn này, có một người tính một người, hôm nay gia gia của các ngươi, Cảnh Ngôn ta đây không huyết tẩy Ngụy gia thì ta tự sát trong trạch viện này!
Lưu Quang kiếm chậm rãi nâng lên, kiếm khí quanh quẩn không gian xung quanh.
Cảnh Ngôn hít sâu, nói:
- Đám súc sinh các ngươi xuống tay nặng như vậy với một nữ nhân yếu đuối. Các ngươi không xứng sống trên thế giới này! Ha hạ, làm kinh mạch Võ Đạo của nữ nhân yếu đuối đứt tám mươi bốn cái, các ngươi thật ác độc!
Câu nói của Cảnh Ngôn quanh quẩn trên diễn võ trường Ngụy gia thật lâu.
- Cái gì?
- Cái này...
- Đứt tám mươi bốn kinh mạch Võ Đạo?
Ban đầu đám người có mặt không để bụng, bọn họ thấy nhiều người chết, người bị thương càng nhiều không đếm xuể. Lưu Hiểu Nguyệt không phải người quen của họ, nàng chết sống chẳng liên quan đến họ.
Nhưng khi nghe Cảnh Ngôn nói kinh mạch Võ Đạo của Lưu Hiểu Nguyệt đứt tám mươi bốn cái thì rung động.
Hơn tám mươi kinh mạch Võ Đạo đứt đoạn!
Trời ạ, thiếu nữ này đã phải chịu đau đớn lớn cỡ nào? Đây là nỗi đau nhân loại có thể chịu đựng sao?
Niên Lan cười lạnh nhìn người Ngụy gia:
- Ha ha ha! Ngụy gia ơi là Ngụy gia, thật khiến người không thể tưởng tượng.
Niên Lan nhìn gai mắt, người ngoài như nàng còn không chịu được, lòng đầy lửa giận. Tuy thiếu nữ tên Lưu Hiểu Nguyệt không liên quan gì Niên Lan, nhưng nàng thấy bất bình. Không phải giả vờ giả vịt mà là thật sự không nhìn được, rất tức giận.
Nhân vật cao tầng các gia tộc Đoan Dương thành khác cũng sắc mặt âm trầm nhìn đám người Ngụy Lâu Hà.
Nhóm Ngụy Lâu Hà cau mày, bọn họ không ngờ Lưu Hiểu Nguyệt ở trong địa lao bị đứt tám mươi bốn kinh mạch Võ Đạo, chuyện này không nên xảy ra.
Một võ giả trẻ tuổi mặc trường bào màu trắng từ bên cạnh đi tới, nhìn thẳng Cảnh Ngôn:
- Ha ha ha! Tiểu tử thật cuồng vọng, huênh hoang. Huyết tẩy Ngụy gia ta? Láo thật.
Người này là tử đệ trẻ tuổi xuất sắc nhất Ngụy gia, Ngụy Lãnh, có tu vi Nửa Bước Tiên Thiên. Đại tái Ngụy gia mùa này chưa chấm dứt nhưng Ngụy Lãnh đã được nhận định là số một.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
51 chương
1 chương
10 chương
22 chương
163 chương
831 chương
80 chương