Càn Khôn Kiếm Thần
Chương 109 : Cảnh Giới Của Ngươi Là...?
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Cảnh Ngôn xua tay nói:
- Các người không cần xen vào chuyện này.
Cảnh Ngôn không cần người đội mạo hiểm Liệt Diễm bênh vực mình, hắn nói câu ‘các người không cần xen vào chuyện này’ là lời thật lòng, nhưng nghe vào tai người khác cảm thấy hắn làm bộ làm tịch.
Rõ ràng có bậc thang nhưng ngươi không chịu xuống, không phải đồ ngốc thì là gì?
Cao Triển nhíu mày, hơi bực bội nhưng gã không biểu hiện ra ngoài. Cảnh Ngôn là khách hàng của Liệt Diễm, huống chi đây là nhiệm vụ Lưu gia chủ ủy thác, gã có thể nói cái gì? Chẳng lẽ nói đồ ngu, Hoa Báo không dễ chọc, nhanh chóng xin lỗi nhận sai?
Ánh mắt Hoa Báo lạnh lùng nhìn Cảnh Ngôn một vòng, cười phá lên, trầm giọng quát:
- Ha ha ha! Cao Triển đội trưởng cũng thấy rồi, tiểu tử này tự tìm chết, ta nghĩ đội trưởng đừng xen vào. Ta muốn cho tiểu tử này biết trong Hắc Nha trại ai mới là chủ nhân!
Bóng lửa đỏ chợt lóe, Cao Phượng tiến lên trước một bước trợn tròn mắt hạnh trừng Hoa Báo:
- Hoa Báo, cô nãi nãi kêu ngươi xéo đi không nghe thấy sao?
Hoa Báo hoàn toàn bị chọc giận:
- Tiểu tiện nhân, ngươi cho rằng lão tử sợ ngươi?
Hoa Báo xem như nhân vật nổi tiếng như cồn trong khu vực Hắc Nha trại, ngay trước mặt nhiều người hai phen ba lượt bị Cao Phượng quát vào mặt, sao có thể nhẫn nhịn nữa? Nếu gã không phản ứng lại người ta sẽ nói gã là đồ hèn.
Khí thế Cao Phượng trầm xuống, lòng bàn tay đẩy ra ngoài, nguyên khí hùng hồ ập hướng Hoa Báo:
- Ngươi muốn chết!
Cao Phượng xem như khá mạnh trong võ giả cửu trọng thiên, Hoa Báo còn lâu mới đánh lại nàng.
Thấy Cao Phượng ra tay, Hoa Báo vội vận chuyển nguyên khí ngăn cản, nhưng gã có ngăn lại hay không đều như nhau.
Hoa Báo bị lực lượng to lớn đánh bay đụng trúng cái bàn ở phía xa, đập nát cái bàn.
Đồng bạn say xỉn thấy Hoa Báo bị đánh bay thì rùng mình, tỉnh rượu gầm lên:
- Chơi luôn!
Gã cũng tấn công Cao Phượng, nhưng chỉ là cảnh giới Võ Đạo thất trọng thiên, chưa kịp rút vũ khí đã bị nàng đánh bay.
Cảnh Ngôn nhìn Cao Phượng, không ngờ nữ võ giả của đội mạo hiểm Liệt Diễm này nóng tính như thế, trực tiếp đánh bay hai người Hoa Báo. Cảnh Ngôn vốn không định để người Liệt Diễm ra tay, hắn cau mày, cười khổ lắc đầu.
Cao Phượng quát với hai người Hoa Báo mới bò dậy:
- Mau cút cho cô nãi nãi! Còn nói nhảm nữa cô nãi nãi phế các ngươi!
Cao Phượng gai mắt địa đầu xà Hoa Báo lâu rồi, nếu không phải ca ca Cao Triển luôn không cho nàng gây sự thì nàng sớm cho đám người Hoa Báo biết tay.
Cao Triển thầm thở dài:
- Ài.
Hoa Báo loạng choạng đi ra cửa tửu quán, hung tợn bỏ lại một câu đe dọa rồi nhanh chóng ra khỏi Hắc Nha tửu quán:
- Các ngươi... Các ngươi chờ xem! Tiểu tiện nhân, ngươi chờ cho lão tử!
Đồng bạn của gã cũng chạy ra ngoài.
Cao Phượng bĩu môi:
- Cái thứ gì!
Cao Triển nhìn Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn thiếu gia định khi nào vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm? Nếu được thì tốt nhất lên đường ngay bây giờ.
Việc đã đến nước này, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Cao Triển lo Hoa Báo dẫn mấy kẻ lôm côm quay lại trả thù, vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm dù gã muốn trả thù cũng không tìm thấy đối tượng.
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
- Tốt, vậy lên đường ngay bây giờ đi.
Cảnh Ngôn sốt ruột từ Hắc Phong trấn đến đây vì muốn nhanh chóng vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm tìm nơi có Tội Ác Hiệp Cốc, Cao Triển nói hợp ý hắn.
Cao Triển nói:
- Mời Cảnh Ngôn thiếu gia.
Bỏ lại vài khối linh thạch xem như bồi thường tửu quán bị đập nát bàn ghế, đám người nhanh chóng ra Hắc Nha tửu quán xuất phát đi Nguyệt Hoa Sâm Lâm.
Từ Hắc Nha trại đến Nguyệt Hoa Sâm Lâm rất gần, chặng đường chưa đầy mười dặm, với tốc độ của đám người Cảnh Ngôn khoảng thời gian chén trà là bước chân vào phạm vi Nguyệt Hoa Sâm Lâm.
Cao Phượng chặn dò Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn thiếu gia, sau khi vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm xin đừng đi lung tung, mọi việc nhớ nghe theo chúng ta. Cảnh Ngôn thiếu gia yên tâm, chúng ta sẽ cố gắng bảo đảm an toàn cho thiếu gia.
Cao Phượng không biết thực lực của Cảnh Ngôn, cảm thấy hắn có tu vi võ giả trung cấp là đã ghê gớm lắm rồi.
Không chỉ mình Cao Phượng nghĩ vậy, các thành viên Liệt Diễm cũng chung ý tưởng.
Cảnh Ngôn trông quá trẻ, khoảng mười sáu, bảy tuổi, lứa tuổi này có tu vi võ giả trung cấp đã khá lắm rồi.
Đám người Liệt Diễm không biết Cảnh Ngôn đến từ gia tộc lớn Đông Lâm thành. Lưu gia chủ nói Cảnh Ngôn thiếu gia là khách nhân tôn quý, nhưng bọn họ bản năng cho rằng Cảnh Ngôn là tử đệ gia tộc trên thị trấn đó trong đại vực Đoan Dương thành. Vì trong thành phố Đoan Dương thành không có gia tộc lớn họ Cảnh.
Nghe Cao Phượng nói, Cảnh Ngôn cười cười. Hắn có ấn tượng khá tốt với Cao Phượng, nữ nhân tính cách hơi táo bạo nhưng tấm lòng lương thiện, ghét ác như thù, xem thái độ của nàng đối với địa đầu xà Hoa Báo là biết.
Thấy Cảnh Ngôn không trả lời, Cao Phượng trợn to mắt nói:
- Này, có nghe thấy không?
Xem bộ dáng Cao Phượng như thể nếu Cảnh Ngôn còn giữ vẻ cao cao tại thượng là nàng sẽ dạy cho bài học.
Sự thật thì trong Nguyệt Hoa Sâm Lâm có nhiều nguy hiểm, nếu Cảnh Ngôn không nghe lời rất có thể mang đến nguy hiểm cho đội mạo hiểm.
Cao Triển lên tiếng:
- Cảnh Ngôn thiếu gia, muội muội của ta tính tình không tốt, mong đừng trách. Nhưng sau khi vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm đúng là Cảnh Ngôn thiếu gia không thể đi lung tung, không thì chúng ta không cách nào kịp lúc bảo vệ. Trong Nguyệt Hoa Sâm Lâm có nhiều linh thú, chúng ta đến Tội Ác Hiệp Cốc, khu vực này thậm chí có linh thú cao cấp đáng sợ ẩn hiện.
Cảnh Ngôn cười nói:
- Ừm, biết các người có ý tốt. Yên tâm, ta sẽ không gây thêm phiền phức cho các người, các người chỉ cần mang ta đến Tội Ác Hiệp Cốc là được, sau đó các người có thể tự rời đi.
Cao Phượng hừ mũi:
- Hừ!
Cao Phượng cảm thấy Cảnh Ngôn là phồng má giả người mập.
Bỏ lại mình ngươi trong Tội Ác Hiệp Cốc? Chưa đầy một giây ngươi sẽ vào bụng những con linh thú.
Võ giả Phương Đức híp mắt cười tủm tỉm, ngữ điệu quái dị nỏi Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn thiếu gia, không biết cảnh giới của thiếu gia là gì?
Đám người Phương Đức hơi bất mãn Cảnh Ngôn, tại hắn hại bọn họ đắc tội địa đầu xà Hoa Báo, sau này bọn họ đến Hắc Nha trại sẽ gặp nhiều rắc rối.
Phương Đức hỏi cảnh giới của Cảnh Ngôn là muốn chế giễu hắn.
Ngươi làm bộ dáng cao cao tại thượng ghê gớm lắm mà, cảnh giới Võ Đạo của ngươi cao bao nhiêu?
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
51 chương
1 chương
10 chương
22 chương
163 chương
831 chương
80 chương