Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1520 : Trí đạo đại năng
Xuân Đức bị Nhiễm Quân lôi kéo hồi lâu thì có chút buồn bực nói:
“ Nha đầu, còn xa không, còn xa thì nói ta một câu mang ngươi đi, chứ ta thấy chạy thế này thì năm nào mới tới.”
Nhiễm Quân không nói một lời quay lại đấm Xuân Đức một phát, đồng thời gắt:
“ Cấm gọi người ta là nha đầu, người ta lớn rồi không phải nha đầu gì đó. Đáng ghét.”
Xuân Đức bất đắc dĩ đưa tay ra ngăn cản, hắn thở dài nói:
“ Ừm, ta quên, nên gọi ngươi là đầu đất thì đúng hơn, lớn rồi mà trí thông minh chẳng tăng lên tẹo nào. Không biết làm sao ngươi có thể đạt tới Hằng Vương Cảnh viên mãn, hẳn cũng không phải ngươi tu luyện ra mà là được người khác quán chú.”
Bị nói là đầu đất, Nhiễm Quân lập tức như phát khùng, nàng xông lại liều mạng với Xuân Đức, có điều nàng đánh sao lại Xuân Đức, sau hai ba chiêu liền bị Xuân Đức đánh cho không đứng dậy được. Xuân Đức ra tay rất ngoan, cũng không biết cái gì là thương hoa tiếc ngọc, hắn cứ đè vào điểm yếu của Nhiễm Quân mà đánh.
“ Oa oa. Ngươi bắt nạt ta. Ngươi lại dám đánh ta.”--- Bị Xuân Đức đánh cho một trận Nhiễm Quân đau quá mà khóc lên, nàng đây thực sự khóc cũng không phải giả vờ.
Nhìn Nhiễm Quân đang ngồi trên mặt đất khóc, Xuân Đức lạnh nhạt nói:
“ Không có thực lực thì đừng làm điều ngu xuẩn, ở trong nơi đây không ai làm gì được ngươi nhưng ở bên ngoài thì ngươi liền chết rồi. Thôi đứng lên đi.”
Nhiễm Quân đau tới sắc mặt trắng bệch, nàng nghe vậy thì nín khóc, có điều ánh mắt nàng đáng thương nhìn lên Xuân Đức sau đó mếu mếu nói:
“ Ta đau quá, không đứng dậy được, ngươi đỡ ta được không?”
Xuân Đức nhìn nàng cười khẩy nói:
“ Để ta dạy nha đầu ngươi thêm một điều, ở bên ngoài nếu bị thương thì đừng tin tưởng ai, cũng đường cho ai động vào bản thân, vì lúc đó thường thường những người kia sẽ đạp cho ngươi một cước, khiến ngươi không bao giờ có thể còn đứng dậy được nữa, vì thế hãy tự đứng dậy đừng trông mong ở người nào.”
……
Cách nơi Xuân Đức, Nhiễm Quân hai người khá xa, lúc này có hai nữ tử, một già một trẻ đang lặng yên quan sát mọi cử động của hai người Xuân Đức, Nhiễm Quân.
Hai người này tuy tuổi tác chênh lệch nhưng nhan sắc mỗi người đều khiến cho người khác ghen ghét, dù là nữ tử trẻ tuổi hay nữ phụ nhân, hai người đều có dung nhan tuyệt thế. Hơn thế nữa khí tức trên người nữ tử trẻ tuổi tản mạn đi ra vô cùng cường đại, đã là một tên Thiên Vương Cảnh thất trọng. Còn người phụ nhân thì thâm sâu khó lường vô cùng, hiển nhiên là đại cao thủ.
Khi hai nhìn thấy Nhiễm Quân bị Xuân Đức khi dễ, đánh cho khóc ngồi trên mặt đất thì nữ tử trẻ tuổi liền muốn xông lên giáo huấn cho Xuân Đức một trận, có điều nàng vừa tiến lên lại bị một nữ phụ nhân ở bên giữ lại
Nữ tử trẻ tuổi bị giữ lại thì khó hiểu nói:
“ Sư tôn, người để con đi lên giáo huấn tên tiểu tử khốn nạn kia một trận. Dám ăn hiếp Tiểu Quân con nhất định phải để cho hắn đẹp mặt.”
Nữ phụ nhân nghe vậy thì mỉm cười lắc đầu nói:
“ Huệ nhi, chính con như vậy mới làm cho Tiểu Quân sinh hư,Tiểu Quân vốn tuổi còn nhỏ ham chơi, lại được con cùng với Tâm Như bao che, không coi ai ra gì, không chịu tu luyện suốt ngày quậy phá người khác, bây giờ tất cả mọi người đều gọi nha đầu kia là Tiểu Ma Nữ, cũng tới lúc để cho Tiểu Quân nha đầu kia biết cái gì là đau khổ rồi. Như vậy mới khiến nha đầu kia chuyên tâm tu luyện hơn.”
Nữ tử trẻ tuổi nghe vậy thì trong lòng thầm nghĩ “Không phải sư tôn là người bao che nha đầu kia nhiều nhất sao,làm sao giờ lại nếu người hai bọn con rồi.”
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Nhiễm Huệ cũng không có ngốc mà nói ra, nàng lúc này làm bộ lo lắng nói:
“ Nhưng mà sư tôn, chẳng lẽ cứ để tên kia khi dễ Tiểu Quân sao?”
Nữ phụ nhân híp mắt cười nói:
“ Người trong kiếp mệnh ứng với Tiểu Quân làm có thể làm hại Tiểu Quân được, có điều trong kiếp số người này không lâu nữa sẽ rời đi, đến lúc đó không biết nên làm thế nào cho phải.”
Nghe đến kiếp mệnh thì Nhiễm Huệ kinh ngạc vô cùng, nàng nghi hoặc hỏi:
“ Không phải sư tôn lúc trước nói còn chưa thể người ứng kiếp với Tiểu Quân sao? Làm sao lúc này lại tìm đến một người.”
Nhiễm Huệ biết sư tôn nàng là trí đạo đại năng nhưng mà trí đạo đại năng cũng không phải thần thánh đến mức từ những thứ hư vô không có căn cứ mà suy tính đi ra kết quả, mà cần phải có những thứ tương quan mới có thể suy tính đến kết quả.
Nữ phụ nhân trong đôi mắt lóe lên ánh sáng phức tạp nói:
“ Thất tinh liên châu điểm chỉ một hướng, trong minh minh lại dẫn về một người, sư tôn là từ đó mà tìm ra người này tới, nói đúng hơn là thiên đạo chỉ dẫn ta tìm tới người này. Có điều thiên đạo chỉ tới người này nhưng lại che giấu tất cả về hắn. Đối với người này sư tôn cũng rất tò mò về thân phận của hắn.”
Nhiễm Huệ nghe vậy thì nói:
“ Để đồ nhi sai người điều tra người này, người này không phải là một tên đến từ Trung Vực sao?”
Nữ phụ nhân nghe vậy thì cười khổ nói:
“ Không đơn giản như con nghĩ đâu, người này được thiên đạo bao che, đừng nói là người bình thường không điều tra ra cái gì mà đến ngay cả ta cũng không thể dò ra, tất cả những manh mối chúng ta tìm được đều là giả. Thiên đạo đáng sợ, người được thiên đạo chiếu ứng càng thêm đáng sợ, tốt nhất thuận thiên mà làm.”
Nhiễm Huệ nghe vậy thì trong lòng không khỏi cả kinh, người được thiên đạo che giấu lại là cái gì hạng người, có điều nàng không cam lòng nói:
“ Chúng ta bắt hắn lại sau đó từ từ tra khảo.”
Nữ phụ nhân tiếp tục lắc đầu nói:
“ Con biết vì sao đề là trí đạo đại năng mà đa số những người khác đều đã sắp chết còn ta thì vẫn khỏe mạnh như hiện tại không?”
Lắc lắc đầu, Nhiễm Huệ nói:
“ Đồ nhi không biết.”
Nữ phụ nhân mỉm cười nói:
“ Vì ta thuận thiên mà làm, tuy ta suy tính đi ra nhưng lại không thay đổi nó, vì vậy mới còn sống tới hiện tại, thiên đạo là không thể nghịch, nghịch thiên liền chết.”
Nói xong nữ tử liền quay đầu rời đi, trước khi đi nàng lại nói thêm một câu:
“ Số mệnh không phải dễ thay đổi như vậy, số mệnh một người cũng giống như một đường thẳng dài vô tận, ta bẻ cong ở điểm này thì phía sau nó vẫn là một đường thẳng.”
Nhiễm Huệ nghe vậy thì cái hiểu cái không, có điều nàng vẫn muốn bắt Xuân Đức lại khảo vấn một lần, nàng nhìn Xuân Đức thật sâu một cái, sau đó nhanh chóng đuổi theo sư tôn của mình.
[ Chú thích: Ví số mệnh một người như một đường thẳng vì nó đã được định đoạt từ trước. Đời người hữu hạn thì số mệnh cũng sẽ hữu hạn, khi người kia chết đi sẽ là điểm cuối nhưng do có yếu tố luân hồi trong này, kiếp này nối kiếp khác hình thành nên một đường thẳng nối liền không dứt.
Ví dụ một chút cho dễ hình dung: Ví dụ như cả cuộc đời bạn vốn sống trong nghèo khó. Đột nhiên bạn biết trước tương lai, bạn mua xổ số trúng 300 tỷ khi đó bạn đổi đời, cái này là trái với số mệnh. Làm chệch đi vận mệnh vốn có của chính bạn.
Khi đó thiên đạo sẽ làm đủ mọi cách để cho số mệnh của bạn trở về vị trí vốn có, nó sẽ khiến cho số tiền 300 tỷ kia không thể tới tay bạn, ví như bạn bị ai đó cướp, bị người lừa đảo, tiếp đó bạn sẽ quay về cảnh một nghèo 2 trắng.
Có điều khi này bạn bị một cú sốc tâm lý do bị mất đi quá nhiều tiền, cái này sẽ khiến cho vận mệnh bạn thay đổi, thiên đạo lúc đó sẽ ban cho bạn một căn bệnh khiến cho bạn quên đi nổi đau kia và lại sống như bình thường, tới cuối cùng dù đã cố gắng thay đổi nhưng bạn vẫn một nghèo hai trắng, có điều vẫn sống vui vẻ cho đến hết kiếp này, còn kiếp sau thì kiếp sau tính.
Cái này là lấy ví dụ cho con đường vận mệnh. Nói thật mình thì hiểu mà lúc diễn giải ra câu chữ khó hiểu quá, đến chính bản thân mình đọc lại còn cảm thấy mơ hồ, cái này chỉ có đọc phật pháp, đọc về số mệnh tuân luôn nhiều thì may ra.]
Truyện khác cùng thể loại
199 chương
20 chương
10 chương
12 chương
77 chương
1160 chương
915 chương