Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1468 : Tâm ma đại kiếp
Không lâu sau đó một con sinh vật to lớn từ trong cánh cổng không gian khổng lồ kia đi ra ngoài.
Nó vừa đi ra bên ngoài thì toàn bộ thiên địa đều biến thành một mảnh băng thiên tuyết địa, cái lạnh này cũng không phải cái lạnh bình thường, cái lạnh này khiến cho ngay cả mấy tên Thiên Vương Cảnh cũng cảm thấy rét run, bọn họ chỉ thấy ma nguyên bên trong thân thể giống như đông lại, vận chuyển cực kỳ khó khăn.
Có điều lúc này bọn họ nào có tâm tư để ý thân thể của mình, lúc này đây bọn họ đang trợn tròn tròng mắt mà nhìn con sinh vật bá chủ trước mắt.
Toàn thân con sinh vật ba chủ kia được bao phủ bên trong làn sương màu trắng mờ ảo như ẩn như hiện.Thân thể của nó to lớn nhìn không thấy điểm cuối, đám ma tộc ở dưới thân thể kia không khác gì con kiến hôi đứng bên cạnh cự sơn, sải cánh của nó rộng lớn đến nổi che lấp cả một phiến thiên địa.
Trên thân thể to lớn kia được bao phủ hoàn bởi những chiếc lân phiến màu lam nhạt nhìn giống như băng tinh vạn năm, trên thân thể nó còn có những chiếc gai bén nhọn mang theo kịch độc, tứ chi nó thô to như cột chống trời, móng vuốt sắc bén lấp lóe hàn mang.
Uy áp tư bên trên thân thể của nó tản mạn đi ra khiến cho tất cả những cường giả mà tộc nơi này đều tâm kinh đảm hàn, tây chân lạnh ngắt, nội tâm chìm xuống đáy cốc, lúc này đây đừng nói cái gì phản kháng mà đến cả trốn chạy bọn họ cũng không có dũng khí để bỏ chạy.
Đại hán râu rậm nhìn thấy lão Hắc xuất hiện thì run run nói:
“ Cấm tộc, Địa Ngục Băng Long. Điều này sao có thể, nơi nay làm sao lại xuất hiện một con Địa Ngục Băng Long trưởng thành.”
Nói xong thì hắn đột nhiên ý thức được cái gì đó, lúc này không khỏi nhìn về phía Xuân Đức đang nằm, thoáng cái sắc mặt hắn liền xám như tro tàn, đụng phải tồn tại dạng này thì đừng nói là hắn ngay cả chủ nhân hắn cũng phải chết.
Nhưng vào lúc này Khô Cốt lão giả lại lên tiếng:
“ Hừ, không cần sợ, thứ này cũng không phải một đầu Địa Ngục Băng Long chân chính, mà là bị cái gì đó khống chế mà thôi, còn con Địa Ngục Băng Long kia đã sớm chết đi từ lâu.”
Đại hán râu rậm nghe vậy thì cũng không có vui mừng mà càng thêm buồn bã nói:
“ Thứ có thể khống chế cả một con Địa Ngục Băng Long, dù chỉ là thi thể thôi thì ngươi nghĩ nó đơn giản sao? Nếu không phải thứ kia khống chế hoàn toàn thi cốt thì chỉ cần linh áp từ thú cốt của Địa Ngục Băng Long liền có thể giết chúng ta, ngươi cảm thấy chúng ta có phần thắng sao?”
Khô Cốt lão ma nghe đại hán râu rậm nói vậy thì tâm cũng chìm xuống, đúng như lời của đại hán nói, lấy tu vi của bọn nếu như đứng gần như vậy lại linh cốt của một đầu Địa Ngục Băng Long liền bị ép chết nhưng bây giờ bọn họ vẫn sống, chứng tỏ cái thứ chiếm hữu bộ long cốt kia cực kỳ kinh khủng.
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì bọn họ liền cảm thấy toàn thân trở nên lạnh lẽo.
Tiếp đó cả người bọn họ bị cố định lại trên không trung, bên ngoài bọn họ xuất hiện một tầng băng.
Tầng băng kia mỗi lúc một dày, cuối cùng hình thành một khối băng lớn bao lấy đám cường giả ma tộc vào bên trong.
“ Ầm ầm ầm….”
Đột nhiên băng điêu vỡ nát, hóa thành đầy trời tinh quang màu lam nhạt, soi sáng cả một mảnh trời đêm, nhưng tinh quang mang lam nhạt kia rơi lên trên cơ thể Xuân Đức thì liền bị hắn hấp thu đi mất, cứ mỗi lần hấp thu đi một ít tinh quang thì khí tức của Xuân Đức lại khôi phục một phần.
Nhưng nhìn thấy một màn này thì lão Hắc lại không vui nói:
“ Mười tên Thiên Vương Cảnh, hai tên Thần Vương Cảnh vậy mà chỉ có bấy nhiêu sinh mệnh thôi sao, hừ, vậy đành phải hi sinh đám tang thi kia rồi.”
Vừa có quyết định như vậy thì Hắc Ám Ma Thụ liền triệu ra toàn bộ tang thi dưới đẳng cấp Hằng Vương Tiên Cảnh, mấy trăm triệu con tang thi đồng thời xuất hiện sau đó trong nháy mắt đồng loạt tự mình hiến tế sinh mệnh.
Ngay khi đám kia tự mình hiến tế sinh mệnh thì cơ thể bọn nó nhanh chóng mục nát, thoáng cái chỉ còn lại một chút cặn bã hóa thành tro bụi bay lả tả trên mặt đất.
Cứ như vậy, mấy trăm triệu tang thi Tinh Vương Tiên Cảnh liền không còn, tất cả đều hóa thành một phần của Xuân Đức.
Ngay khi có đại lượng sinh cơ cùng hồn phách bổ sung thì khí tức của Xuân Đức nhanh chóng kéo lên, mới vừa không lâu trước đó dặt dẹo sắp chết nhưng hiện tại liền đã khôi phục như thường. Như vậy cũng đủ thấy sức khôi phục của Xuân Đức cường đại tới mức nào.
Hầu như chỉ cần có đủ sinh mệnh cùng sinh hồn thì hắn liền có thể vô hạn khôi phục, vì vậy khi chiến đấu quần thể hắn chính là một cỗ máy giết chóc không mệt mỏi.
Ngay lúc Xuân Đức vừa khôi phục lại thì bầu trời lần nữa nổi lên dị biến.
Hắc Ám Ma Thụ ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy bầu trời mây đen tán đi, lần nữa lộ ra bầu trời trong xanh, cùng lúc đó từ bên trên bầu trời từ tự hạ xuống vô tận hào quang thánh khiết.
Vừa nhìn thấy hào quang thánh khiết kia thì lão Hắc liền như gặp ma, hắn không một chút do dự liền nhanh chóng chui vào bên trong không gian vong linh ẩn nấp.
Hắn vừa đi vào bên trong thì Vũ Y liền sốt ruột hỏi:
“ Hắc đại ca, làm sao vậy? Ánh sáng kia là cái gì? Làm sao khiến cho Hắc ca sợ như vậy?”
Lão Hắc nghe Vũ Y hỏi vậy thì có phần sợ hãi nói:
“ Thứ này gọi là tâm ma đại kiếp, cực kỳ khó chơi, tâm ma đại kiếp thứ này đối thân xác không hề có thương tổn nhưng lại trực tiếp mở ra góc tối của tâm linh, phóng đại lên vô số lần. Những trí nhớ kia đều là những điểm yếu trong lòng mỗi người, bị khuếch đại lên vô số lần thì sau này sẽ là nhân sinh bóng ma. Dù là ta khi thấy loại tai kiếp này cũng phải tránh né không dám ngạnh kháng."
Vũ y nghe vậy thì qua mức lo lắng, nàng nhìn ra bên ngoài nói:
“ Như vậy anh hai nên làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Hắc ca nhanh nghĩ cách đi.”
Hắc Ám Ma Thụ nghe thế thì lại cười nói:
“ Thứ tai kiếp này đối với chúng ta chính là cực kỳ nguy hiểm nhưng đối với Củ Cải thì không đáng sợ chút nào, đừng quên Củ Cải có Bóng Ảnh rồi, tên kia chính là khắc tinh của mấy thứ này.”
Hắc Ám Ma Thụ nói như vậy chẳng qua cũng chỉ là để an ủi Vũ Y mà thôi, chứ thực tế hắn cũng không biết Bóng Ảnh có tác dụng gì không, hay lại trực tiếp bị xóa bỏ luôn cũng nên.
Có điều loại tai kiếp này né tránh cũng không phải cách tốt nhất, cách tốt nhất chính là tự mình đương đầu với tai kiếp này, trải nghiệm qua tất cả những cung bậc cảm xúc, đau khổ, xấu hổ, giận dữ, những thứ mà bản thân che giấu.
Chỉ khi chính bản thân vượt qua thì sau này tâm cảnh mới không thể bị lay động, đến lần sau có gặp phải loại tai kiếp cũng không cần sợ hãi.
Nói thì đơn giản nhưng có mấy ai làm được, nếu như không phải là cái gì đó quá khó chấp nhận thì vì sao lại phải ẩn giấu đi.
Trên đời này không ai là không có nỗi đau khổ giấu kín trong lòng. Liệu có ai lại chưa từng làm việc thẹn với lương tâm mà khó nói thành lời? Cuộc đời một người chẳng lẽ lại không bao giờ mắc sai lầm?
…..
Ở bên ngoài, quang huy thần thánh từ bên trên bầu trời lúc này rốt cuộc cũng chiếu lên trên thân thể của Xuân Đức, tiếp đó từ bên trong cơ thể Xuân Đức bộc phát đi ra vân hắc ám quang mang chiếu vào bên trong quang huy,
Nhưng hắc ám quang mang kia sau khi chiếu vào quang huy thì cũng không có tiêu tán mà hình thành nên một bức tranh đen trắng.
Truyện khác cùng thể loại
199 chương
20 chương
10 chương
12 chương
77 chương
1160 chương
915 chương