Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1433 : Tiến vào bên trong mộ địa
Sau một lúc chờ đợi thì Xuân Đức mới theo sau đám tang thi của mình đi vào bên trong, Xuân Đức có thể thông qua ánh mắt của đám tang thi quan sát tình cảnh bên trong nơi kia nên cũng hiểu kha khá hoàn cảnh nơi đó.
Về phần cái thứ do thịt thối rữa cùng máu tạo thành đã bị đám tang thi kia ăn sạch không còn sót lại thứ gì rồi, thứ kia đối với người bình thường không có tác dụng gì nhưng đối với đàn tang thi lại chính là vật đại bổ.
Tiếp đó Xuân Đức lại để lại một bộ phận nhỏ tang thi đi trước dò đường, còn hắn thì khoan thai đi theo phía sau, về phần đại bộ phận thi đàn đều bị hắn một lần nữa thu vào bên trong không gian vong linh.
Đi theo phía sau mấy trăm con tang thi, Xuân Đức lúc này nói chuyện với Bóng Ảnh đang bám trên thân thể mình:
“ Giờ ca mới nghĩ ra, chúng ta có đám tang thi này mà đâu cần phải đệ đi vào thăm dò đâu, sau này cứ lấy đám này đi thăm dò cũng được mà.”
Bóng Ảnh cười nói:
“ Đám ngu ngốc này làm sao có thể so với đệ, với chúng ta thông qua mắt bọn nó quan sát cũng không thể nhìn ra được nhiều thứ bẫy rập tinh vi, chỉ có thể tự thân thể nghiệm thì mới rõ ràng được, vì thế này cứ để đệ đi đi, dù sao đệ cũng không chết được.”
Xuân Đức nghe vậy thì chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, hắn biết Bóng Ảnh đối với chấp niệm bảo vệ hắn cực lớn, đừng hòng ai có thể khuyên được cái tên cứng đầu này, kể cả hắn đi chẳng nữa.
….
Sau khi đi hết cái nơi lúc trước là bãi sình lầy thì Xuân Đức đi tới một cái hành lang thật dài, phía bên dưới hành lang làm bằng đá xanh. Bên trên cùng hai bên tường khắc đầy bức họa, có côn trùng tẩu thú, có ác ma khát máu, có thần linh phổ độ chúng sinh.
Chạy dọc theo cái thềm đá kia chính là vô số thi cốt. Những thi cốt kia cũng không biết qua bao nhiêu thời gian nhưng mà lúc này bảo tồn vẫn còn rất nguyên vẹn.
Hắn đi tới gần, nhặt một bộ xương lên nhìn xem một chút, phát hiện chất lượng xương này vô cùng tốt, so với xương của đám cường giả Hằng Vương Tiên Cảnh còn mạnh mẽ hơn.
Thấy vậy Xuân Đức cũng không có khách khí mà thu vào bên trong không gian vong linh, đợi khi nào Vô Địch tỉnh dậy lại giúp hắn xây dựng tế đàn.
Tiếp tục tiến về phía trước, một đường Xuân Đức nhặt thi cốt, sau khi đi tới cuối cái thông đạo này thì hắn trọn vẹn thu 500 bộ hài cốt.
Sau khi đi tới cuối hành lang thì phía trước lại là một mảnh tối tăm mù mịt chẳng nhìn thấy cái gì, dùng thực lực của bọn hắn vậy mà cũng không thể thấy được gì, đây tuyệt đối không phải tình huống bình thường, Xuân Đức mặc dù không biết bên trong có thứ gì nhưng cũng không có sợ hãi, hắn lúc này sai đám tang thi đi phía trước dò đường.
Đám tang thi có lệnh của hắn, không một chút do dự liền cất bước đi vào trong, Xuân Đức ở bên ngoài lúc này bấm một vài ấn quyết kỳ trong miệng khẽ ngâm.
“ Khởi”
Theo thoại âm hắn rơi xuống, mấy con tang thi lúc này cả người bùng lên ngọn lửa màu xanh, ngọn lửa màu xanh chiếu sáng toàn bộ không gian bên trong.
Lúc này đây Xuân Đức thông qua ánh mắt đám tang thi mới nhìn rõ, nơi này là một cái đại điện.
Đại điện rộng rãi vô cùng nhưng hiện tại chỉ còn một mảnh tan hoang tiêu điều, dựa vào trang trí cùng đồ vật trong này không khó nhìn ra khí thế trước kia nhưng mà qua thời gian biến thành tình trạng như thế này cũng là điều dễ hiểu.
“Tíu tíu”
Đột nhiên một tiếng nước chim hót thanh thúy vang lên, tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại không khác gì cự chùy nện vào trong lòng Xuân Đức, ở cái nơi hoang tàn đổ nát này làm sao lại còn có chìm được chứ.
Xuân Đức lúc này cảnh giác hẳn lên, hắn thông qua đám tang thi muốn nhìn xem đến cùng thứ vừa phát ra âm thanh kia ở đâu.
“Tíu tíu”
Lại một tiếng chim hót vang lên, Xuân Đức lúc này lập tức bắt được vị trí âm thanh kia phát ra, lúc này hắn chú ý đến nóc của đại điện nơi này.
Ở trên nóc đại điện có một tổ côn trùng thật lớn, tiếng chim hót kia cũng là bọn nó phát ra, trong lòng Xuân Đức thì không biết nên nói gì, côn trùng phát ra tiếng chim, cái này lại là cái thể loại gì.
Giống như là phát hiện con mồi, đám côn trùng bên trên đại điện lập tức nhào xuống, hướng về phía đám tang thi. Những côn trùng này nguyên một đám diện mạo dữ tợn, trên lưng có bốn cánh, có xác ngoài giống như kim loại, có điều là kim loại màu đen, bọn nó bay xuống thoáng cái đã tràn đầy cả đại điện, bọn nó vừa bay vừa phát ra âm thanh “tíu tíu” như tiếng chim, tiếng “ tíu tíu “ kia tựa hồ là một loại công kích linh hồn nào đó, khi nghe vào trong tai khiến cho người ta lâm vào ảo giác như đang đối diện một con Thượng Cực Thiên Ưng vậy.
Nhưng tiếp theo một màn để cho Xuân Đức cũng phải toát mồ hôi lạnh.
“ Keng keng keng…”
Đám côn trùng kia lão đến mấy con tang thi muốn ăn thịt bọn nó nhưng lại bị cương phong bên ngoài đám tang thi đánh lui, cương phong bên ngoài đám tang thi là kế thừa một phần lực lượng từ Nguyên Ma, Hằng Vương Tiên Cảnh cũng không dám trực tiếp đón đỡ vậy mà đám côn trùng kia cứ như vậy lao vào.
Cương phong chém lên thân thể bọn nó thì bắn ra hoa lửa, còn con côn trùng kia thì chẳng bị làm sao cả.
Không những cương phong bên ngoài vô dụng mà đến ngay cả “Hỏa độc” trên người đám tang thi cũng không có cách nào thương tổn đến đám trùng này.
Đã không sợ thì cũng thôi đi, đã vậy đám này con trực tiếp ăn luôn.
Xuân Đức lúc này chỉ cảm thấy một hồi miệng đắng lưỡi khô.
Nhưng ngay vào lúc Xuân Đức đang suy tính nên làm cách nào để xử lý đám trùng này thì đột nhiên một cái bóng màu đen dùng tốc độ cực nhanh từ trên trời lao xuống, bóng đen kia không lớn lắm, chỉ bằng cổ chân mà thôi, bốn phía nó tản mát ra lục quang, ánh mắt nó đỏ rực như hai cục than hồng. Cái miệng của nó có đầy xúc tu màu xanh lam đang ngoe nguẩy.
Cũng không kịp nghĩ nhiều, Quỷ Kiếm nơi tay Xuân Đức chém ra nhất kiếm, trong miệng hắn khẽ nói:
“ Kiếm Nhất-Quỷ Hồn Nhất Trảm”
Kiếm quang lóe lên, chém về phía con trùng lớn kia nhưng sau một khắc đồng tử Xuân Đức co rụt lại, chỉ thấy con trùng kia vậy mà cả thân thể trở nên hư ảo, kiếm quang ác liệt cuồng bạo chém xuyên qua thân thể nó nhưng lại không gây cho nó bất kỳ thương tổn nào.
Trong lòng hắn liền “ Lộp bộp” một tiếng.
Tốc độ con trùng kia cực nhanh, vừa đó mà đã tới trước mặt Xuân Đức rồi, từ trong miệng nó phóng ra vô số xúc tu hướng về phía đầu Xuân Đức bắn tới.
Nhưng vào lúc này ở bên ngoài thân thể Xuân Đức nổi lên một màn huyết thủy nhưng xúc tu kia sau khi đâm vào bên trong huyết thủy được một chút liền không thể tiến thêm.
Có điều nhìn thấy mấy xúc tu kia vậy mà có thể xuyên qua được phòng ngự của Long Sát thì Xuân Đức liền ứa mồ hôi lạnh. Cứ thử tưởng tượng mấy trăm căn xúc tu kia mà bắn vào đầu thì hắn sẽ thành cái bộ dạng gì.
Truyện khác cùng thể loại
141 chương
127 chương
126 chương
65 chương
89 chương