Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1427 : Trấn ma cổ vực đại loạn(1)
Đứng ở bên trong tầng mây, quan sát chúng sinh bị vô số quái vật dữ tợn giết hại Xuân Đức không nổi lên bất kỳ cái gì thương xót. Sống ở cái thế giới này lâu rồi thì người ta sẽ nhận ra một điều, tình thương, sự đồng cảm là cái gì đó rất xa xỉ, không phải cứ thích là cho đi.
“ A a a … Cứu với… Quái vật...A a a a …”
“ Không, đừng có lại đây, không.. Đừng mà… A a a a..”
“ Ầm ầm.. Chết đi quái vật… Chết.. Chết đi..”
Khắp cả một thành trì rộng lớn, đâu đâu cũng là âm thanh kêu hét thảm thiết thê lương, đâu đâu cũng là tình cảnh quái vật nhảy ra bên ngoài kéo người sống xuống dưới lòng đất, đôi khi thì nó ăn tươi luôn trên mặt đất.
Dù là nhân tộc hay yêu tộc thì đám quái vật kia đều không có buông tha, chỉ cần vật còn sống xuất hiện trong tầm mắt bọn nó đều bị bọn nó tấn công.
Tuy không rõ nơi này là nơi nào nhưng ở bên trong thành trì này cũng có không ít cường giả Tinh Vương Tiên Cảnh, một tên cường giả Tinh Vương Tiên Cảnh dù chỉ là sơ kỳ thôi nhưng chỉ cần xuất chiêu liền có thể đơn giản giết chết năm sáu con ma vật kia nhưng cái kia là phải đánh trùng mới được, tốc độ đám ma vật này rất nhanh, rất khó đánh trúng.
Tốc độ nhanh nhưng tấn công thấp, phòng ngự thấp, bọn nó chỉ có thể là sát thủ với đám tu sĩ bình thường, còn từ Tinh Vương Tiên Cảnh trở lên thì không đủ nhìn, nhưng mà đó là số lượng ít, còn số lượng ma vật đông như hiện tại thì dù có là Tinh Vương Tiên Cảnh cường giả cũng phải chết.
Mộng Vân quan sát tình cảnh, sau một lúc mới nói:
“ Không có dẫn đầu tổ chức phòng ngự, theo tình hình này tiếp diễn thì không đến một canh giờ nơi này liền không còn người sống.”
Xuân Đức nheo mắt nhìn về phía phủ thành chủ, sau đó cười nói:
“ Làm sao lại không có được chứ, phủ thành chủ kìa, đã tụ tập kha khá cường giả rồi đấy. Mà chúng ta quan sát nãy giờ vì sao còn chưa thấy kẻ điều khiển đám quái vật này đi ra nhỉ? Tên kia còn sợ gì mà không đi ra đi?”
Hắn vừa nói xong thì Mộng Vân đang giật giật tay áo hắn khẽ nói:
“ Tây bắc phương hướng, xuất hiện kẻ ngươi cần tìm.”
Xuân Đức nghe thế thì lập tức nhìn sang, vừa nhìn qua phương hướng kia thì Xuân Đức liền nhìn thấy một con quái thú mình rắn, đầu người, ở bên cạnh nó là nhung nhúc đám ma vật đang bảo vệ xung quanh.
Xuân Đức sau khi đánh giá một phen thì lên tiếng.
“ Chiến lực còn này chỉ tầm Tinh Vương Tiên Cảnh hậu kỳ bảy tám tầng mà thôi, nơi này sẽ không phải có một con như vậy thôi chứ.”
Mộng Vân suy đoán nói:
“ Số lượng lớn như vậy hẳn không chỉ có một con mà còn nhiều nữa, bằng không một mình nó không thể điều khiển được hết ma vật nơi này.”
Nhẹ gật đầu, Xuân Đức nói:
“ Lại tiếp tục nhìn xem, chúng ta cũng không vội nhất thời.”
…..
Hai người lại tiếp tục ẩn náu ở bên trên tầng mây, quan sát tình hình phía bên dưới.
Quả nhiên, sau một lúc lâu thì đám tinh anh ma vật cuối cùng cũng xuất hiện, số lượng cũng không ít, có đến mấy trăm con, tu vi đều đạt hậu kỳ Tinh Vương Tiên Cảnh, cá biệt có con còn đạt tới bán bộ Hằng Vương Tiên Cảnh.
Nhìn cuồn cuộn không ngừng có ma vật từ lòng đất đi ra, Xuân Đức hơi nhíu mày lại tự mình nói:
“ Đám này như thế cuồn cuộn không ngừng xuất hiện. Chẳng lẽ gần nơi đây có cái phong ấn nào sao? Nếu như tìm được nơi phong ấn kia thì... ”
Nghĩ đến điểm này thì Xuân Đức liền nhịn không được hưng phấn, nếu tìm đến được ổ ma vật này thì sẽ là một thu hoạch cực kỳ lớn.
Với hắn bây giờ đang nhiễm tiên giới hơi thở nên giết chết dị sinh vật thì sẽ không đứa tới thiên đạo trừng phạt. Cái này mới là điểm chính yếu.
Liếm môi một cái, Xuân Đức đột nhiên cười tà ác. Ở bên cạnh Mộng Vân thoáng cái rùng mình, nàng quay qua nhìn Xuân Đức hỏi:
“ Làm sao ngươi cười gian như vậy?”
Xuân Đức nhếch môi nói:
“ Không có gì, được rồi Vân. Cô vào trong tiếp tục tu luyện đi, có gì thì giúp ta quán xuyến công việc ở bên trong luôn, còn việc ở nơi đây mình ta là đủ.”
Nói xong thì cũng không đợi chờ Mộng Vân có đồng ý hay không, Xuân Đức cũng thu nàng vào bên trong.
Tiếp đó hắn bắt đầu mở ra thông đạo, gọi ra đám Ma Lang bị nhiễm bệnh độc.
Lăng không điểm ra vài điểm, một cái khe hở không gian to lớn xuất hiện, ngay khi khe hở vừa hiện ra thì liền có hàng vạn Ma Lang từ bên trong chạy ra ngoài.
Vừa chạy ra ngoài thì đám kia cũng không cần đợi cho Xuân Đức ra lệnh thì đã xông lên cắn giết cùng với đám ma vật nơi đây.
Đám Ma Lang cả người bốc lên hắc vụ nghi ngút, hàng ngàn vạn con đồng thời xuất hiện khiến cho bầu trời vốn đã tối tăm nay càng mù mịt hơn, bây giờ mặc dù là ban ngày nhưng so với ban đêm cũng không khác chút nào.
Đám Ma Lang cả người đen kịt, chỉ có đôi song đồng đỏ rực như máu là sáng rõ trong đêm tối. Nhìn từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy đầy mặt đất đốm lửa đỏ rực nhìn đẹp mắt cực kỳ.
……
Do số lượng của đám Ma Lang này cực kỳ nhiều, nếu như dùng hồn niệm gọi bọn nó ra thì tốc độ sẽ nhanh hơn nhưng mà làm như thế sẽ khiến hắn hao tổn hồn niệm cực kỳ lớn vì thế hắn chỉ có thể dùng cách mở ra thông đạo để đám kia từ từ đi ra.
Có điều một thông đạo có đường kính vài dặm cũng không đủ cho đám kia cùng lúc đi ra quá nhiều vì thế Xuân Đức lại tạo ra thêm tám cái thông đạo tương tự như vậy.
Tám cái thông đạo đồng thời khơi thông, từ bên trong cuồn cuộn không ngừng Ma Lang đi ra, phô thiên cái địa, cứ mỗi một giây lại có khoảng mấy chục vạn cho đến mấy trăm vạn con đồng thời đi ra ngoài.
Đàn ma vật lúc đầu còn có thể chống lại đàn Ma Lang của Xuân Đức một hai nhưng càng về sau càng vô lực, nhanh chóng bị đàn Ma Lang thôn phệ.
Lúc này đây, đứng ở bên cạnh hắn Bóng Ảnh nói:
“ Cảm giác này thật tốt, cảm giác hỗn loạn, giết chóc khắp nơi. Đây mới là thứ mà đệ theo đuổi.”
Xuân Đức nghe thế thì cười nói:
“ Đệ cũng đừng có đứng ở đó mà cảm thụ cuộc sống khoái hoạt nữa rồi, nhanh giúp ca đi bắt mấy con ma vật tinh anh kia đi, gọi thêm người khác đi cùng nữa làm cho lẹ.”
Bóng Ảnh nghe thế thì cười nói:
“ Ca phải để cho đệ hưởng thụ một chút chứ, mấy chục năm rồi mà. Hắc hắc.”
Nói thì nói như thế nhưng Bóng Ảnh cũng không có chậm chễ, hắn lúc gọi ra Long Sát cùng Nguyên Ma, đồng thời gọi thêm một đám cường giả Hằng Vương Tiên Cảnh nữa. Tiếp đó liền thẳng tiến đàn quái vật tinh anh mà đến.
Khí tức cường đại từ đám người Bóng Ảnh vừa tản đi ra liền khiến cho đàn ma vật phía bên dưới nằm yên như chết, không con nào dám cử động, chỉ có thể mặc kệ đàn Ma Lang ăn thịt.
Truyện khác cùng thể loại
199 chương
20 chương
10 chương
12 chương
77 chương
1160 chương
915 chương