Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1419 : Người nào cản người đó chết
Một đường thuận lợi, không qua mấy chục phút thì Xuân Đức đã đi tới nơi có dịch chuyển trận pháp đến thẳng Vạn Ma Ổ, có điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc là khi hắn đến nơi này thì có rất nhiều người đang chờ đợi hắn.
Xuân Đức nhìn lướt qua nơi này thì phát hiện nơi đây chia làm bốn thế lực rõ ràng, tuy là đứng chung một chỗ nhưng lại giữ khoảng cách với nhau.
Đánh giá một chút thực lực của những người này, trong một đám thật đông người thì chỉ có chín tên Tinh Vương Tiên Cảnh sơ kỳ mà thôi, còn lại đều là một ít tôm tép nhãi nhép.
Nhìn thấy một đám người như lâm đại địch nhìn mình, Xuân Đức cảm thấy buồn cười không thôi, nếu là đám chính đạo lúc này nhất định sẽ bắt đầu nói lý với hắn nhưng đây là “ Ma đạo” nên cũng không ai dám cùng hắn nói lý.
Chính đạo có trò chơi của chính đạo, thích dùng lý lẽ, lời nói đến thu phục người nhưng “ Ma đạo” thì khác, thực lực mạnh, nắm đấm lớn chính đạo lý, còn ngu ngu mà đi ra nói lý lẽ thì chỉ một khắc sau liền biến thành thi thể.
Nhìn đám người trước mặt, Xuân Đức lạnh lẽo nói:
“ Tránh ra, kẻ nào còn can đảm cản đường, kẻ đó chết.”
Không những dùng lời lẽ mà, hắn còn trực tiếp động thủ, từ trong tay hắn lại bay ra mấy chục viên tiên thạch hạ phẩm, bắn đến đám người.
“ Bụp bụp bụp…”
Trong lúc nhất thời lại có thêm mấy chục cái thi thể không đầu nằm trên mặt đất.
Lời nói thì đám người kia còn do dự nhưng ngay khi Xuân Đức bắt đầu ra tay giết người thì không còn người nào dám do dự nữa, tất cả đều nhanh chóng thối lui qua hai bên nhường đường cho hắn đi.
Nhưng vào đúng lúc này, mấy âm thanh nối tiếp nhau vang lên:
“ Đạo hữu, ngươi cái này cũng là hơi quá đáng rồi, tuy Thiên Ma Thành không cấm giết chóc nhưng đạo hữu giết một lúc nhiều như vậy người quả thực không nể mặt chúng ta à.”
“ Ngươi là từ đâu mà đến, lại dám ở Thiên Ma Thành làm càn, ngươi có biết bản thân đã phạm vào tử tội rồi không?”
“ Chỉ là một mao đầu tiểu tử, ngươi đây là khinh thường Thiên Ma Thành không có người sao? Lão phu trước bắt ngươi sau đó lại từ từ khảo vấn.”
“ Tuổi trẻ, tài cao, tu vi thâm hậu, lá gan cũng lớn, đáng khen, đáng khen.”
Từ bốn phương hướng khác nhau, bốn vệt sáng nhanh chóng bay về phía bên này, chân thân chưa thấy nhưng lời nói đã vang vọng cả bầu trời Thiên Ma Thành.
Có người mang tâm lý hữu hảo mà tới, có kẻ thì miệt thị không hề che giấu, có người chỉ là muốn bàng quan mà nhìn.
Xuân Đức ánh mắt nhìn về phía phương bắc, nơi kia có một lão đầu đang rất nhanh hướng về phía bên này, lão đầu kia chính là người muốn bắt hắn quay về khảo vấn gì đó.
“ Thể hiện uy danh là tốt nhưng thể hiện không đúng lúc là chết.”--- Xuân Đức cười nhạt sau đó tiện tay nắm lại một cái.
“ A a a a …. Ầm..”
Lão già đang bay về phía bên này đột nhiên dừng lại sau đó thì hét thảm, tiếp đó liền nổ tung trên không trung, hóa thành một đoàn sương mù màu đỏ bay ở bên trên bầu trời Thiên Ma Thành.
“ A a a a… Đừng mà… Ầm.”
Ngay lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tại phương đông, đạo độn quang đang chạy tới đây cũng đột nhiên dừng lại sau đó hét thảm, tiếp đó cũng liền nổ tung như pháo hoa, biến thành đây trời thịt nát hình thành một cơn mưa máu nho nhỏ.
Tiếp đó ánh mắt Xuân Đức nhìn về phía hai phương hướng khác nói:
“ Tới đây.”
Hai đạo ánh sáng vừa mới dừng lại trong giấy thì lại bắt đầu bay về phía bên này, tốc độ so với lúc đầu còn nhanh gấp mấy lần, không qua bao lâu thì liền có hai người một nam, một nữ đứng ở Xuân Đức trước mặt.
Hai người đồng thời cung kính hỏi:
“ Đại nhân, không biết đại nhân là có việc gì muốn chúng tiểu nhân đi làm.”
Mới vừa lúc trước còn là cao cao tại thượng như một đầu hùng sư nhưng sau cái chết của hai tên khác thì hai tên này liền biến thành hai con mèo nhỏ.
Xuân Đức nhìn hai người một cái, lạnh nhạt nói:
“ Ta muốn đến Vạn Ma Ổ, mở truyền tống ra.”
Hai người kia nghe vậy lập tức gật đầu nói:
“Vâng đại nhân, bọn tiểu nhân đi làm liền.”
Sau đó nhanh chân đi qua bên kia phân phó người dưới làm việc.
Đại trận vốn thường xuyên được sử dụng nên quá trình khởi động cũng không khó khăn gì, chỉ cần bổ sung đầy tiên thạch liền có thể sử dụng.
Không qua bao lâu thì dịch chuyển trận pháp đi tới Vạn Ma Ổ đã được chuẩn bị hoàn tất, lúc này một nam một nữ kia lại nhanh chân đi tới bên này cung kính nói:
“ Đại nhân, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi?”
Nhẹ gật đầu một cái, Xuân Đức nhìn qua hai người nói:
“ Các người theo ta làm người dẫn đường.”
Sắc mặt của một nam, một nữ kia liền trở nên trắng bệch, có điều bọn họ cũng không dám phản kháng người thanh niên nhìn có vẻ hiền hòa trước mắt này. Cả hai cố gắng nở một nụ cười sau đó quay người trước hết đi vào bên trong truyền tống trận pháp.
Xuân Đức thấy hai người đi vào thì cũng không nhanh không chậm bước đi theo phía sau.
Về phần những kẻ khác thì lúc này đã sớm chạy được bao xa thì chạy, chỉ có mấy người không thể chạy là vẫn đứng đó, bọn họ đứng nơi đó mà cả người không ngừng run rẩy.
Nhất là khi Xuân Đức đi ngang qua, dù không có làm gì bọn hắn nhưng cả đám đều ngã ngồi trên mặt đất, có tên còn trực tiếp lăn ra bất tỉnh.
Cái tên lăn ra bất tỉnh kia cũng thật không may, đã bất tỉnh thì ngã ra phía sau không ngã lại hết lần này đến lần khác ngã về phía trước, hơn thế còn xảo diệu ngăn trở bước chân của Xuân Đức.
Xuân Đức nhìn cũng không nhìn, trực tiếp giẫm lên đầu tiên kia, đầu tên kia trong nháy mắt bị giẫm nát bét biến thành một bãi bầy nhầy, cơ thể hắn theo quán tính giãy đành đạch một lúc sau mới dừng lại.
Đám người xung quanh lại được một trận hít khí lạnh, cả đám chỉ cảm thấy có khí lạnh chạy dọc từ gót chân lên thẳng đến đỉnh đầu. Cả người bọn hắn không tự chủ được run lên kịch liệt, hàm răng liên tục va vào nhau.
Nhiều người sợ quá đành cho tay vào trong miệng cắn chặt lấy để không có phát ra âm thanh. Có điều bọn hắn lo xa, Xuân Đức từ đầu tới cuối cũng không có quay đầu lại nhìn mấy người bọn họ, hắn cứ như vậy bước vào bên trong dịch chuyển trận pháp biến mất.
Thấy hắn thật đã đi rồi, người nơi đây ai cũng ngồi xuống đất thở hồng hộc, tham lam hít thở không khí xung quanh, một đám cứ giống như bị nín thở sắp chết, may mắn được cứu sống vậy.
Truyện khác cùng thể loại
141 chương
127 chương
126 chương
65 chương
89 chương