Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1393 : Thí nghiệm
- --o0o---
Vấn đề này Xuân Đức vừa nêu ra thì cả Vô Địch lần lão Hắc đều là trầm tư suy nghĩ, sau một lúc thì Vô Địch nói:
“ Giống như ở Vùng Đất Bị Lãng Quên ấy, cứ lấy số lượng mà triển khai chiến đấu thôi, năng lực giết chóc của đám tang thi này hơn xa đám trước kia, bọn này năng lực tái sinh rất kinh người. Mà thôi để ta cho mi nhìn thấy thành quả chứ nói miệng mi cũng khó tưởng tượng ra.”
Vô Địch lúc này điểm vào hư không vài cái, lập tức một cái khe hở không gian xuất hiện, tiếp đó một đầu Ma Lang đã bị nhiễm bệnh độc đi ra.
Con Ma Lang này tu vi cực thấp chỉ có Bất Diệt Tiên Cảnh trung kỳ còn chưa bước vào Tinh Quân Tiên Cảnh, mặc dù là nó đã cường hóa rồi.
Vô Địch lúc này lại dùng ngón tay điểm nhẹ lên mi tâm một tên Hải tộc có tu vị Thần Quân Tiên Cảnh một cái, tên kia lập tức hai mắt đỏ bừng, cả người bùng lên sát khí đáng sợ.
Vô Địch khẽ vung tay, cả con Ma Lang cùng tên Hải tộc kia liền bay ra xa xa, hai bên vừa nhìn thấy nhau thì đồng thời gầm lên sau đó lao vào nhau.
“ Ầm”
Tên Hải tộc hình thể cao 5 mét hung hăng một quyền nện lên đầu con Ma Lang khiến cho đầu nó nát bét, cả thân thể văng ra mấy chục mét, có điều rất nhanh từ cái cổ không không đầu kia tuôn ra vô số xúc tu nhung nhúc, bắn ra bên ngoài cuốn lấy mấy mẫu thịt văn khắc nơi, sau đó một lần nữa co lại, ghép thành cái đầu con Ma Lang, nhìn từ bề ngoài thì thấy cái đầu được ghép lại với cái đầu lúc trước không hề khác biệt.
Nhìn thấy cảnh này thì đám Hải tộc đều trợn to tròng mắt, đến ngay cả Xuân Đức cũng là như vậy.
Xuân Đức liếm bờ môi khô khốc nói:
“ Con mẹ nó biến thái quá rồi, bị đánh nát đầu vẫn không chết, không những không chết khi tức còn mạnh hơn không ít, đây là cái lý gì à?”
Nghe hắn nói vậy thì Hắc Ám Ma Thụ nói:
“ Nhìn vào tay tên Hải tộc kia đi, thấy gì không?”
Xuân Đức lúc này ánh mắt ngưng lại nhìn về phía nắm tay tên Hải tộc, phát hiện nắm tay của hắn đã bị cắt nát lòi cả xương trắng ra bên ngoài. Máu tươi từ bên trong liên tục chảy ra nhuộm đỏ cả đại địa.
“ Cái này là hộ thể cương phong sao? Chỉ kế thừa một tia lực lượng của lão tứ thôi làm sao biến thái như vậy?”
Vô Địch cười hắc hắc nói:
“ Nhìn, bây giờ mới là màn kinh điển này, chăm chú mà nhìn đấy.”
Vô Địch vừa nói xong thì hắn lăng không điểm ra một điểm, một đoàn ánh sáng màu đỏ bay vào bên trong con Ma Lang, con Ma Lang kia lập tức hưng phấn kêu to.
“ Gào gào gào…”
Cả người nó trong nháy mắt bao phủ lên một tầng hắc sắc cương phong cùng một tầng mông mông hắc thủy. Đại địa nơi con Ma Lang đang đứng bị cắt nát tan, mấy bụi hoa bên cạnh cũng là trong nháy mắt hóa thành mảnh vụn đầy trời.
Tiếp đó cả người con Ma Lang nhảy lên, chồm về phía tên Hải tộc, tên Hải tộc kia cũng là rống giận sau đó phi thân mà lên, vung lên song quyền đánh về con Ma Lang.
Nhưng một màn tiếp theo khiến cho Xuân Đức trợn tròn mắt, chỉ thấy lúc hai bên va chạm vào nhau, tên Hải tộc kia còn chưa chạm vào được con Ma Lang thì đã bị hộ thể cương phong bên ngoài nó cắt cho thành thịt vụn. Trong nháy mắt chết thảm
Con Ma Lang hạ xuống đất, bắt đầu ăn những miếng thịt vụn văng ở khắp nơi, cứ mỗi lần nó nuốt vào một miếng thì khí tức nó lại mạnh hơn một ít, hộ thể cương phong bên ngoài cũng tăng lên một ít.
Vô Địch nhìn Xuân Đức đang kinh ngạc thì cười hỏi:
“ Làm sao? Thấy rõ ràng rồi chứ, có lợi hại không?”
Gật gật đầu, Xuân Đức liếm môi một cái nói:
“ Lợi hại, cực kỳ lợi hại nhưng không biết kích hoạt loại trạng thái này tồn tại được bao lâu?”
Nói đến điểm này thì Vô Địch có chút bất mãn nói:
“ Kích hoạt trạng thái này được 30 phút, sau 30 phút cần phải nghỉ ngơi 3 tiếng, có điều chiến lực lúc đó cũng không có giảm sút, vẫn giữ nguyên chiến lực lúc chưa kích phát.”
Nhẹ gật đầu, Xuân Đức nói:
“ 30 phút đã là thời gian rất dài, ta còn tưởng chỉ 1-2 phút thời gian thôi chứ. Mà đám này có thể nhanh chóng tiến hóa không?”
Lão Hắc nói:
“ Nhìn là biết rồi, ta xem ra con tiểu cẩu này ăn xong tên Hải tộc kia liền có thể tăng lên một vài tiểu cảnh giới đấy.”
“ Vậy để bọn nó tự thôn phệ lẫn nhau thì thế nào, hiệu quả ra sao?”--- Xuân Đức tiếp tục hỏi.
Lắc lắc đầu, Vô Địch nói:
“ Đã thử qua, không có bất kỳ hiệu quả nào, ta lúc này đang mong đợi có biến dị thể xuất hiện. Nếu như có biến dị thể xuất hiện thì chúng ta lại tiếp tục nghiên cứu đám biến dị thể kia, lọc lấy ưu điểm từ đó phát minh ra loại bệnh dịch lợi hại hơn, như vậy sẽ nâng cao hiệu quả cùng đặc tính của đám tang thi này.”
Nhíu lại lông mày, Xuân Đức có chút khó tin nói:
“ Lão đã thử nghiệm cả mấy tỷ vật mẫu rồi mà vẫn không có biến dị xuất hiện, cái này xác xuất biến dị hình như có chút thấp không hợp thói thường à.”
Vô Địch cũng là cau mày, buồn bực nói:
“ Ta cũng là cảm thấy như vậy, không hiểu lần này vì sao lại không xuất hiện một biến dị thể nào. Nhưng mà nó không xuất hiện thì ta cũng chịu, không biết làm sao. Mà thôi, trước mắt cứ như vậy đi đa, vậy sau này từ từ tính. Mi đi ra bên ngoài xử lý nốt mấy việc còn lại đi. Ta với lão Hắc lại đi nghiên cứu mấy thứ.”
Xuân Đức gật gật đầu sau đó liền định rời đi. Có điều ngay lúc này hắn lại dừng lại nhìn lão Hắc cùng Vô Địch nói:
“ Ta có một cái ý tưởng này, hai lão nghe xem thế nào?”
Vô Địch cùng Hắc Ám Ma Thụ đồng thời nói:
“ Có gì nói ra đi?”
Xuân Đức vẻ mặt nghiêm túc nói:
“ Hai lão thấy nếu chúng ta giữ lại mấy tên bị nhiễm bệnh độc mà vẫn giữ được nguyên vẹn thần trí sau đó lại thu nạp vào bên trong Ác Ma Điện bồi dưỡng lên thì sao? Chứ ta thấy để lão Hắc ăn cả có chút đáng tiếc.”
Vô Địch cùng lão Hắc nhìn nhau một cái sau đó, lão Hắc nói:
“ Ý kiến không tồi, dù sao mi ở bên ngoài chinh chiến quanh năm cũng không thể một thân một mình chiến cả thiên hạ được, ít nhân cũng phải có quân đội riêng. Ta thấy cứ giữ lại tất cả chiến lực cao đao cho Củ Cải, lão Huyễn ngươi thấy sao?”
Vô Địch trầm tư trong giây lát sau đó gật đầu nói:
“ Không vấn đề, nên làm như vậy, dù sao lão Hắc muốn tiến hóa lên một bước nữa chỉ cần ăn đám cấp thấp cũng liền được rồi, cấp cao giữ lại cho Củ Cải đi. Sau này đi xa, có đi tới nơi nào cướp bóp cũng tiện.
Dù sao loại bệnh độc này nếu bị người phát hiện thì bên trên rất nhanh sẽ có người điều ra thuốc giải. Vì thế chỉ dùng được một lần, lần sau nhất định sẽ không có hiệu quả kinh người như lúc này.”
Nghe xong hai lão đồng bạn nói, Xuân Đức mỉm cười:
“ Vậy cứ quyết định như vậy đi, à đúng rồi hai người các ngươi nghiên cứu cái gì thì nghiên cứu nhưng nhớ chế tạo cho xong cái Bạch Cốt Tế Đàn đi đã, ta chuẩn bị luyện khí.”
Vô Địch cùng lão Hắc đồng thời nói:
“ Đã biết. Mà ngươi cút nhanh đi, lại bắt đầu dây dưa rồi đấy,lần nào nói chuyện là y như rằng dứt mãi không ra.”
Xuân Đức nghe thế thì cười cười nói:
“ Hắc hắc. Thôi ta đi.”
Nói xong thì hắn liền rời đi nhưng đi được một đoạn thì hắn dừng lại hỏi:
“ Hai lão không giữ ta lại sao?”
Vô Địch cùng lão Hắc lần nữa đồng thanh nói:
“ Cút.”
Xuân Đức nghe thế thì cười “ ha ha” mấy tiếng sau đó mới rời khỏi biến mất khỏi không gian nơi này, nhìn thấy hắn đi rồi thì Vô Địch cùng lão Hắc cũng đều là nở nụ cười.
Truyện khác cùng thể loại
141 chương
127 chương
126 chương
65 chương
89 chương