Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1363 : Ma long-tôn chìa khóa tiến hóa
Nhìn qua bên phía Bóng Ảnh, ánh mắt Xuân Đức trực tiếp khóa chặt Ma Long- Tôn, không hiểu vì sao hắn cảm thấy nếu như có thể ăn được thứ này thì hắn có thể trực tiếp tiến hóa lên sinh mệnh thể cao hơn.
Liếm mép một cái, Xuân Đức không chút do dự liền bay qua phía chiến trường nơi xa, thân hình hắn mặc dù to lớn nhưng tốc độ di chuyển vô cùng nhanh, thoáng cái đã xuất hiện trên đầu Ma Long-Tôn. Sau đó hắn liền một trảo chụp xuống.
Ma Long-Tôn dù sao cũng chỉ là một phần ba thân thể mà thôi, đã vậy lại còn bị trấn áp từ thời kỳ Tiên - Ma đại chiến đến nay, sức mạnh đã không còn bao nhiêu, đã vậy còn hao tổn với chín đầu dị chủng thần thú nữa, thử hỏi như vậy làm sao có thể là đối thủ của Xuân Đức.
Xuân Đức một trảo chụp xuống, lập tức bắt được Ma Long-Tôn, Ma Long-Tôn trong tay hắn không khác gì một con rắn lớn bị chim ưng bắt cả. Mặc dù có giãy dụa thế nào cũng là vô ích mà thôi.
Xuân Đức sau khi bắt được Ma Long-Tôn thì liền chén thịt hắn, ba cái đầu to lớn liên tục cắn xuống từng tảng thịt lớn trên người Ma Long-Tôn nuốt vào.
Ngay lần cắn đầu tiên thì Xuân Đức đã cắn đứt đầu Ma Long-Tôn, vì thế tên kia cũng không có la hét cái gì nữa.
Vài chục cái hô hấp qua đi, Xuân Đức liền nuốt sạch Ma Long-Tôn, tiếp đó ánh mắt hắn lại nhìn về phía mấy con thượng cổ dị chủng thần thú đang bị Bóng Ảnh hành hạ cho chết đi sống lại.
“ Ảnh. Chín con thú nhỏ đó đệ đừng ăn, để ca. Ca cảm thấy sắp có thể tiến thêm một bước rồi.”
Bóng Ảnh mới ruột của Bạch Trạch ra ngoài, đang đưa vào trong miệng định ăn thử cho biết mùi nhưng nghe Xuân Đức nói vậy thì hắn vội nhét ruột của Bạch Trạch trở lại sau đó mang tới trước mặt Xuân Đức. Hắn cũng không quên kéo theo tám con thượng cổ dị chủng thần thú khác.
“ Đại ca, mấy thứ này có tác dụng cho việc tiến hóa của ca thật sao?”
Xuân Đức gật đầu nói:
“ Ừ, ca cũng không dám chắc nhưng có linh cảm như vậy, chín con thượng cổ dị chủng này đưa ca, phần còn lại đệ ăn luôn đi.”
Bóng Ảnh cười khằng khặc nói:
“ Tốt, đại ca.”
Nói xong thì Bóng Ảnh một lần nữa quay về chơi đùa với đám đồ ăn của hắn.
Bóng Ảnh đi rồi, Xuân Đức nhìn chín con thượng cổ dị chủng thần thú bị Bóng Ảnh bóp nát hết xương cốt thì liếm miệng một cái, sau đó liền cắn xuống.
Mỗi con dị chủng thần thú kia hình thể to như tòa núi lớn nhưng cũng chỉ tầm bảy tám lần cắn liền bị Xuân Đức ăn sạch, chín con thượng cổ dị chủng thần thú trong vài phút công phu bị hắn ăn tươi toàn bộ.
Đợi lúc Xuân Đức ăn xong thì Bóng Ảnh cũng chơi đùa chán, cũng bắt đầu ăn đồ ăn của hắn. Có điều Bóng Ảnh cũng không có ăn hết đám đồ ăn ngon này mà để dành cho hai thằng đệ của hắn là Long Sát cùng Nguyên Ma.
Sau khi giết sạch những kẻ khác thì nơi này chỉ còn lại đám người Ác Ma Điện mà thôi.
Cũng đã không còn địch nhân, Xuân Đức lần nữa quay trở về hình dạng nhân loại, thân thể to lớn của hắn thoáng cái biến mất hóa thành một thanh niên hơn 20 tuổi.
Bộ dáng của hắn khi ở trạng thái nhân loại có thể nói là phế đến cực điểm, ngoại trừ bộ dạng đẹp trai ra thì không còn cái gì khác, thể trạng gầy yếu, ánh mắt thì ôn hòa, nhìn qua cả người lẫn vật đều vô hại, còn đâu cái khí tức bá chủ như lúc trước.
Xuân Đức trở về trạng thái nhân loại thì Bóng Ảnh cũng quay về trạng thái lúc thu nhỏ.
Hai người lăng không mà bước, đi tới bên cạnh Vũ Y, đám người đang bảo vệ xung quanh Vũ Y lúc này lập tức nhường ra một con đường cho bọn họ tiến tới.
Cả đám lúc này đều đã được mấy người Sói Mập, Huyết Vận nói cho biết người tới là ai vì vậy không ai dám ngăn cản, mà cho dù bọn họ có muốn ngăn cũng không ngăn được.
Sói Mập nhìn thấy Xuân Đức thì vẫy vẫy đuôi kêu lên:
“ Chủ nhân.”
Ở bên cạnh Huyết Vận cũng là hô lớn:
“ Đại ca, Nhị ca.”
Đám người xung quanh lúc này cũng đồng thanh hô lớn:
“ Điện chủ, Phó Điện Chủ.”
Xuân Đức đi tới nhìn thấy Sói Mập cùng Huyết Vận thì khẽ mỉm cười, hắn còn xoa xoa đầu Sói Mập mấy cái, về phần những người khác hắn không có liếc mắt nhìn lấy một lần.
Tiếp nhận Tiểu Y từ trong tay Huyết Vận, Xuân Đức xem xét một chút, nhìn ra Vũ Y không có việc gì thì hoàn toàn an tâm.
Hắn khẽ vung tay một cái, lập tức tất cả mọi người nơi đây đều bị hút vào bên trong “ Không gian vong linh”
Vừa đi vào bên trong không gian vong linh thì Xuân Đức liền đã xuất hiện ở tầng 2 ngay dưới gốc của Hắc Ám Ma Thụ, nơi này còn có mấy người Lan Lan, Vô Địch, Tiểu Thất, Bé Heo đang đợi.
Ngay khi thấy Xuân Đức xuất hiện thì mấy người đồng thời chạy tới, đám người Lan Lan, Tiểu Thất,Bé Heo nhìn thấy Vũ Y đang hôn mê thì lo lắng không thôi.
Lan Lan lúc này dùng Việt ngữ hỏi:
“ Tiểu Y không sao chứ anh hai?”
Xuân Đức mỉm cười nói:
“ Không sao, bị thương hơi chút nghiêm trọng mà thôi, có điều căn cơ vẫn tốt, tĩnh dưỡng dăm ba năm liền sẽ khỏi, à đúng rồi anh quên chưa giới…”
Xuân Đức còn chưa nói xong thì đột nhiên lăn đùng ra thảm hoa bên dưới.
Thấy vậy thì một đám người quá sợ hãi la lên thất thanh:
“ Anh hai, anh hai không sao chứ?”
“ A a a… Anh hai làm sao vậy nè, tự dưng ngất đi rồi, có hay không bị thương.”
“ Nhanh nhanh mang anh ấy đi trị thương.”
Thấy mọi người nhao nhao cả lên thì Vô Địch đứng ở gần đó nói:
“ Củ Cải không sao đâu, chẳng qua sử dụng thần thông kia chút dài bị cắn trả mà thôi, tĩnh dưỡng thời gian là được, còn Tiểu Y thì nhanh mang lên tầng 3 đi để trị thương đi.”
Nghe Vô Địch nói vậy thì ba cô gái nhỏ lập tức mang hai người lời đi mất, tất cả đều mang lên tầng 3, nơi này thoáng cái chỉ còn lại Sói Mập, Vô Địch, Huyết Vận cùng Bóng Ảnh. Bầu không khí giữa bốn người có chút dụ dị.
Sau một lúc vẫn là Vô Địch lên tiếng nói chuyện trước:
“ Ta đã nghe Củ Cải nói về hai người các ngươi rồi, hai người các ngươi có thể gọi ta là Vô Địch đại ca hoặc là Huyễn Lão Quái, cái đó tùy các ngươi, gọi sao cũng được dù sao cũng là chỉ là cái tên.”
Vô Địch nhìn Sói Mập nói:
“ À, nói tới ngươi còn có hai người bạn đấy, trước khi thu ngươi Củ Cải có mang về một con Độc Phong Vương lấy tên A Khờ, một con khác là do hắn tự tạo ra lấy tên A Ngốc, bọn nó linh trí không cao lắm nên ngươi chịu khó dạy bảo bọn nó.”
Nói xong Vô Địch khẽ điểm tay một cái vào hư không, ngay lập tức A Ngốc cùng A Khờ đều hiện ra, A Ngốc cùng A Khờ vừa hiện ra thì liền chạy tới bên chân Vô Địch mà đứng, ánh mắt nghi hoặc đánh giá mọi người.
Truyện khác cùng thể loại
261 chương
113 chương
100 chương
72 chương
1449 chương
85 chương