Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1331 : Cứu Viện(1)
Long Tam lúc này cũng hướng Sói Mập uy hiếp:
“ Giao ra thứ kia, bọn ta có thể để cho các ngươi rời đi, bằng không chết.”
Tây Môn Khánh ở cách đó không xa, mắt lấp lóe hàn mang quát:
“ Đám nghiệt súc các ngươi cũng dám tranh đoạt đồ với lão phu.”
Long Tứ nhìn Tây Môn Khánh lạnh giọng nói:
“ Hừ, ngươi lúc này cũng chỉ như con cọp không có răng mà thôi, lúc trước tưởng rằng ngươi có bao nhiêu lực lượng, hóa ra đều là nhờ vào Huyết Sắc Minh Lâu chèo trống. Lúc này còn không nhanh cúp đuôi bỏ chạy chẳng lẽ còn đợi tới lúc Huyết Sắc Minh Lâu phản phệ sao?”
Tây Môn Khánh hừ lạnh nói:
“ Đợi tới khi phản phệ thì ta cũng đủ thời gian giết chết đám cặn bã các ngươi.”
Tây Môn Khánh vừa nói xong thì ở phụ cận, không gian đang tĩnh như mặt nước đột nhiên dậy sóng, tiếp sau đó một cái khe hở không gian đen kịt mở ra. Từ bên trong cái khe hở không gian kia phát ra linh áp cường đại vô cùng.
Cảm nhận được loại khí tức quen thuộc, sáu cường giả thuộc Hắc Long bộ tộc sắc mặt vui mừng, ngay sau đó Long Nhị liền hét lớn:
“ Vậy hắn lại không được để hắn chạy.”
Ngay lập tức những người khác đồng thời từ bỏ vây khốn Sói Mập chuyển qua vây công Tây Môn Khánh.
Tây Môn Khánh lúc này cũng đã nhận ra sự tình không ổn, khí tức từ bên trong khe hở không gian kia truyền ra vô cùng cường đại, lại có đặc điểm của Hắc Long bộ tộc, kết hợp với hành động của sáu tên này, dù là người ngu cũng hiểu việc gì.
Không một chút do dự hắn liền dốc toàn lực đánh về phía một người.
“ Ầm ầm..”
Long Lục không phải đối thủ của Tây Môn Khánh bị mạnh mẽ đánh bay đi, Tây Môn Khánh lúc này cũng nhân cơ hội đó cướp đường mà chạy.
Long Nhị, Long Tam, Long Tứ, Long Ngũ đồng thời hướng phía Tây Môn Khánh đuổi theo.
Long Thật ở lại bên cạnh Long Lục chiếu cố hắn.
Sói Mập cũng nhân lúc hỗn loạn này hướng về một phương hướng khác bỏ chạy.
Long Thất đang dìu đỡ Long Lục nhìn thấy Sói Mập cùng Huyết Vận bỏ chạy thì gầm lớn quát:
“ Đứng lại.”
Sói Mập tuy có không thông minh cho lắm nhưng nó cũng đâu có đến mức không biết phân biệt mà dừng lại, ngược lại lúc này nó còn tăng tốc nhanh hơn, bỏ chạy về về phương xa.
Đúng lúc này, từ bên trong vết nứt không gian bước ra ba người, khí tức những người này đều không thua kém gì với đám người Long Nhất, tất cả đều là cường giả Hằng Vương Tiên Cảnh sơ kỳ.
Tùy tiện đi ra ngoài một nhóm tộc nhân, tất cả đều Hằng Vương Tiên Cảnh sơ kỳ, vậy cũng đủ biết Hắc Long bộ tộc mạnh mẽ cỡ nào rồi.
Vừa nhìn thấy ba người đi ra thì Long Thất gấp giọng hô: “Long Bát, Long Cửu, Long Thập nhanh đuổi theo hai người kia, trên người bọn chúng nắm giữ bí mật có thể phá giải phong ấn tộc ta.”
Nghe được Long Thất gấp giọng hô, lại nghe tới phong ấn, sắc mặt ba người kia lập tức trở nên nghiêm nghị, cũng không có hỏi vì sao, ba người lập tức dùng độn thuật nhanh nhất đuổi theo Sói Mập.
Đang cấp tốc bỏ chạy, Sói Mập đột nhiên cảm nhận được uy thế ngập trời hạ xuống, uy thế này tuy không thể định trụ được nó nhưng ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ bỏ trốn của nó. Trong lòng Sói Mập khổ sở không thôi. Nó tự nghĩ:
“ Làm sao lại xui xẻo như vậy kia chứ, hôm nay là ngày quái vật tụ tập sao, tùy tiện đi ra một cái đều là đại năng Hằng Vương Tiên Cảnh. Cả đời nó gặp cường giả cũng không có nhiều bằng một ngày hôm nay.”
Ba tên Hắc Long bộ tộc đuổi theo Sói Mập thì kinh ngạc phát hiện, đối phương vậy mà chỉ có Tinh Vương Tiên Cảnh tứ trọng, hơn nữa còn miễn dịch với linh áp bọn họ phát ra, về phần tốc độ bỏ chạy càng thêm kinh người.
Long Bát kinh ngạc nói:
“ Từ khi nào yêu thú cấp thấp Tam Nhãn Kim Lang cũng trở nên biến thái như vậy rồi, cái tốc độ này đừng nói là Tinh Vương Tiên Cảnh tứ tinh mà có đến cả bát tinh cũng đừng mong đuổi theo kịp.”
Long Thập nói:
“ Đúng là kỳ lạ, trước hết cứ bắt lại rồi từ từ nghiên cứu.”
Nói xong thì hắn liền lấn người mà lên, đưa tay chộp lấy Sói Mập. Ở xa xa Long Thất thấy thế thì cả kinh kêu lên:
“ Cẩn thận.”
Ba người Long Bát, Long Cửu, Long Thập nghe hắn hét lớn thì nghi hoặc không biết Long Thất là đang nhắc nhở bọn họ cẩn thận cái gì.
Đúng lúc này, Long Thập đang đưa tay chụp lấy Sói Mập liền cảm thấy kinh hãi tột độ, từ bên trong cơ thể của Sói Mập đột nhiên phóng ra một đạo tia sáng màu xanh lam, do quá bất ngờ Long Thập chỉ có thể kịp mở ra hộ thể long khí mà thôi.
Nhưng mà hắn phát hiện đoàn sáng màu xanh lam kia vậy mà không nhìn hộ thể tiên khí của hắn, trực tiếp xuyên qua hộ thể tiên khí, nhảy vào bên trong cánh tay của hắn.
Thân thể hắn trong nháy mắt cứng đờ, có điều cảm giác này chớp mắt liền tan biến, Long Thập vừa lấy lại tinh thần thì trực tiếp chặt đứt cánh tay của bản thân.
Cánh tay hắn vừa rơi xuống mặt đất thì liền bị mục nát biến thành một đống máu đen, cùng lúc đó một con trùng mập mạp xuất hiện trước mắt mọi người, nó há lớn miệng phun ra một đoàn sương mù màu lục, tiếp đó liền chạy mất.
Cảm nhận được nguy hiểm tiềm ẩn bên trong làn sương màu bích lục kia, ba người cũng không dám mạo hiểm xông qua mà nhanh chóng lui về phía sau.
Có điều bọn họ vẫn ít nhiều dính phải thứ sương mù quỷ dị kia, ngay khi sương mù kia dính lên hộ thể long khí thì trong nháy mắt long khí hộ thể của bọn họ liền bị ăn mòn hơn phân nửa.
Cảm nhận được điều này, ba người quá sợ hãi, cả ba người cấp tốc lùi về phía sau tránh xa thứ sương mù quỷ dị kia ra.
Long Thập bị mất một cánh tay, vẻ mặt hắn trở nên vặn vẹo, dữ tợn dị thường, nhìn sương mù trước mắt hắn cắn răng nói:
“ Quả thực không đơn giản.”
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
121 chương
47 chương
90 chương
32 chương