Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1310 : Hồng Nguyệt Thành
“ Ấy ấy, đừng có kích động, kích động như vậy ảnh hưởng không tốt đến thương thế của nhị vị đâu. Ha ha.”--- Huyết Vận không biết từ khi nào xuất hiện, lúc này đang ngồi bên cạnh hai người tự tiếu phi tiếu nhìn hai người.
Tiêu Dật Phàm nhìn thấy người xuất hiện là ai ngược lại an tâm hơn rất nhiều, hắn cười khổ nói:
“ Lần này may mà có Vận huynh bằng không hôm nay hai người chúng ta thật sự chạy không thoát khỏi tay của Sở lão quái rồi.”
Hắn mặc dù không biết không biết Huyết Vận làm cách nào lại có thể trì hoãn được công kích của Sở lão quái nhưng hắn nắm chắc việc kia là do Huyết Vận làm, dù sao lần này thực sự đi tới Hồng Nguyệt Thành chỉ có ba người bọn họ mà thôi.
Huyết Vận mỉm cười nói:
“ Con người ta rất thực dụng, ơn nghĩa gì cứ quy hết ra tiên thạch là được. Tiêu huynh thấy ân tình này đáng giá bao nhiêu tiên thạch.”
Tiêu Dật Phàm cùng Mị Lam nghe được hắn nói vậy thì hai người triệt để không biết nói gì, giờ bọn họ cũng mới biết ân tình cũng có thể quy đổi ra tiên thạch được đấy.
Mị Lam thấy bầu không khí có chút lúng túng thì nàng khẽ ho nhẹ nói:
“ Việc này nên để sau lại nói đi, bây giờ hai người chúng ta có thương thế trong người cần phải nhanh chóng trị liệu, vẫn là mong đạo hữu giúp hai người bọn ta hộ pháp.”
Nhẹ gật đầu, Huyết Vận nói:
“ Đương nhiên, hai vị nhớ sau này thanh toán tiên thạch là được, còn việc hộ pháp cứ để ta lo. Nếu hai vị mà thấy áy náy có thể dùng tiên mạch để thay thế, ta cũng không phiền đâu.”
Không phiền cái con em ngươi à, trong lòng hai người Tiêu Dật Phàm cùng Mị Lam đang liên tục mắng chửi Huyết Vận, bọn họ còn chưa thấy người nào không biết khách khí như vậy.
Nhưng mà hiện tại đang cần cầu người ta, hai người vẫn là vẽ mặt ôn hòa vui vẻ, Mị Lam cười nói:
“ Như vậy làm phiền đạo hữu rồi.”
Huyết Vận xua tay nói:
“ Không phiền, không phiền, hai vị vẫn là nên nhanh chóng trị thương đi, bằng không con tinh tinh kia đuổi tới thì tại hạ chỉ có thể chạy trước. Dù sao tiên thạch tuy tốt nhưng vẫn là phải có mệnh mới dùng được.’’
Nghe hắn nói lời này, hai người Tiêu Dật Phàm cùng Mị Lam tí nữa thì phun ra búng máu. Nhưng có lẽ là do nhẫn nhịn quá mức tác động đến thương thế khiến cho hai người liên tục ho khan.
Tiếp sau đó hai người liền học khôn, không ai nói thêm một lời, yên lặng tĩnh tọa trị thương, bọn họ cảm thấy còn nói thêm với Huyết Vận mấy câu nữa, không cần địch nhân tới thì bọn họ cũng bị hắn chọc tức mà chết.
……
Nửa canh giờ đi qua, có được đại lượng tiên đan trợ giúp, thương thế hai người Tiêu Dật Phàm cùng Mị Lam đã có tiến triển tốt, sau khi đã ổn định lại thương thế thì Tiêu Dật Phàm lại tế ra Thất Thải Vân Vụ.
Ba người đồng thời ngồi lên trên Thất Thải Vân Vụ, sau đó hướng thẳng phía Hồng Nguyệt Thành mà bay đi.
……
Mấy ngày sau, sau khi đi tới một tòa thành trì ở cách đó 60 vạn dặm, ba người Huyết Vận, Mị Lam,Tiêu Dật Phàm thông qua truyền tống trận cự li dài của tòa thành trì kia,đi tới Hồng Nguyệt Thành.
……
Một lát sau, ba người liền xuất hiện ở một quảng trường khổng lồ, nơi đây chính là Hồng Nguyệt thành khu vực truyền tống điểm đến, cùng ba người như thế còn có rất nhiều người như vậy, đa phần đều thanh niên tuấn kiệt của mấy đại thế lực của Bắc Thần Châu
Tiêu Dật Phàm sau khi đến nơi này thì không biết bị làm sao, tự dưng ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía bầu trời, trong mắt loé ra hồi tưởng vẻ, rồi lại khẽ thở dài cảm: "Bao nhiêu năm, Hồng Nguyệt thành, ta lại tới."
Mị Lam ở bên cạnh cũng là cảm khái ngàn vạn nói:
“ Nhớ năm đó chúng ta…”
Không đợi cho nàng nói hết câu, Huyết Vận đã vội cắt ngang nói:
“ Hai người các ngươi đừng có làm bộ làm tịch nữa, người không biết còn nghĩ các ngươi bị tâm thần cũng nên. Không phải đến một cái thành trì thôi sao, có cần phải làm như người con lâu năm xa quê quay về cố hương vậy không?”
Đột nhiên một tiếng la bén nhọn vang lên, người vừa hét kia còn dùng cả sóng âm lực lượng, trực tiếp rót vào trong tai ba người.
"Nhanh đi qua làm thẻ thân phận, đừng có đứng nơi đó cản đường làm chậm trễ người khác."
Ba người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa đứng một đám người những người này toàn thân kính phúc, trên ngực cùng cổ tay có thêu một vòng huyết nguyệt, cái này chính là tiêu chí nhận biết người thuộc thế lực Hồng Nguyệt Thành
Hồng Nguyệt thành cũng không phải đơn giản là một thành trì bình thường mà nó là một trong mấy đại siêu cấp thế lực tại Bắc Thần Châu, tòa thành trì này có diện tích cực lớn, cũng không rõ bao nhiêu mà tính, tu sĩ bên trong thành phải tính đến con số hàng tỷ, vì để tiện cho việc quản lý nên người ra vào Hồng Nguyệt thành này đều phải làm thân phận ngọc bài.
Chỉ tính riêng cái việc làm thân phận ngọc bài này thì Hồng Nguyệt thành cũng kiếm đủ, có khi bằng mấy thế lực lớn cỡ trung hàng năm thu vào cũng nên. Với thực lực mạnh mẽ vì thế mà người Hồng Nguyệt thành cũng rất phách lối, tất cả mọi người tới đây bị người la hét như thế thì cũng rất tức giận nhưng vì e sợ thế Hồng Nguyệt thành nên cũng không dám nói gì. Lâu dần cũng thành thói quen.
Nhưng mà đó là đối với đám tu sĩ thế lực nhỏ hơn Hồng Nguyệt thành mà thôi, còn đối với đám người Mị Lam cùng Tiêu Dật Phàm thì khác. Nhưng lúc này hai người lại bị đối xử như đám hạ đẳng thì cả hai liền giận tím mặt.
Đúng lúc này tên tu sĩ làm thân phận lệnh bài kia lại quát:
“ Ngươi bị điếc rồi sao mà còn đứng ngây ra đó. Không muốn làm thân phận ngọc bài thì lập tức cút ngay, đến từ nơi nào thì cút về nơi đó. Còn đứng nơi đó cản trở công việc bọn ta thì đừng trách chúng ta làm việc hung ác.”
Một tên tu sĩ ở bên cạnh trào phúng cười nhạo một tiếng sau đó quay về đồng bạn bên cạnh nói:
“ Hẳn là mấy tên đến từ vài thế lực hạ đẳng, tưởng mình còn là thiên tài được người người kính ngưỡng kia, các ngươi nhìn bộ dạng ba người bọn hắn xem. Ha ha ha.”
Một tên đồng bạn bên cạnh lại cười to:
“ Đừng vội xem thường người ta, có khi ba tên kia là….”
Tiêu Dật Phàm nghe vậy thì giận càng thêm giận, hắn bước nhanh tới trước mặt tên tu sĩ kia sau đó trước sự kinh ngạc của mọi người, trùng trùng điệp điệp đập xuống.
“ Bốp bốp bốp…”
Âm vang thanh thúy vang lên, ba tên tu sĩ Hồng Nguyệt thành vừa mới lên tiếng chế nhạo bị Tiêu Dật Phàm tát cho nằm lăn trên mặt đất, trong miệng có mấy cái răng đều văng ra ngoài sạch. Cả người nằm co quắp trên mặt đất.
Có vẻ như con chưa hết giận, Tiêu Dật Phàm còn túm lấy cổ áo tên đầu xỏ, sau đó liên tục tát:
“ Bốp bốp bốp…”
Có lẽ dùng lực quá mạnh, đầu tên tu si kia bị nứt ra, óc từ bên trong văng cả ra ngoài.
Đám người xung quanh thấy thế thì quá sợ hãi, một đám nhanh chóng lùi về phía sau.
Ngay lúc này một âm thanh giận dữ vang lên:
“ Ngươi làm cái gì, còn không nhanh dừng tay.”
Một trung niên nam tử, cưỡi độc giác lân chạy nhanh tới bên này, khi hắn nhìn thấy ba tên thủ hạ dưới trướng bị đánh cho sống dở chết dở thì giận tím mặt, có điều lúc hắn nhìn kỹ là ai xuất thủ thì sắc mặt hắn liền trắng.
Hắn cũng biết đức tính đám thủ hạ của mình, nên không cần đoán hắn cũng biết vì sao Tiêu Dật Phàm lại giận dữ như vậy, ngay lúc hắn không biết nên làm gì thì một âm thanh vui vẻ vang lên:
“Ồ,là Tiêu huynh, hoan nghênh đến Hồng Nguyệt thành. Ha ha ha”
“ Thời gian dài không thấy Tiêu huynh so với trước kia còn mạnh hơn không ít à, lần trước hai ta vẫn còn chưa tận hứng, lần này nhất định phải phân ra cao thấp.”
Cùng lúc âm thanh vang lên, một nam tử thân mặc bạch y, lăng không xuất hiện. Lúc nam tử bạch y này xuất hiện thì ánh mắt cũng nhìn qua mấy cái xác trên mặt đất, có điều chỉ nhìn qua cái liền thôi.
Truyện khác cùng thể loại
261 chương
113 chương
100 chương
72 chương
1449 chương
85 chương