Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1302 : Nhờ cậy
Như Hoa nghe được đối phương nói như vậy thì trong lòng rất không thoải mái, nàng khẽ hừ nhẹ một tiếng rồi nói:
“ Cũng không phải bảo các ngươi đi làm cái gì cả. Chẳng qua là muốn cho hai người các ngươi tới một thịnh hội,mở mang một chút tầm mắt mà thôi, bằng không các nghĩ ở tuổi các ngươi đạt tới thành tựu như hiện tại đã là tài giỏi, người trong thiên hạ còn rất nhiều người tài giỏi hơn hai người các ngươi.”
Huyết Vận nghe ra được đối phương đang khích tướng cùng châm chọc, có điều hắn cũng không mấy để ý nói:
“ Đó là điều đương nhiên, chúng ta cũng đâu có tự nhận mình là tài giỏi, ở bên trong thế lực chúng ta thì người như bọn ta chính là cặn bã trong cặn bã rồi, bằng không sao đến hiện tại hai người chúng ta còn chưa được đón về. Cũng không biết có phải người phía trên đều đã quên chúng ta rồi nên.”
Sói Mập cũng là phụ họa theo nói:
“ Bọn ta tư chất cặn bã, tu vị cũng cặn bã nên cũng không có mặt mũi nào tham gia cái đại hội gi gì đó, tốt nhất vẫn là nên ở nhà chăm chỉ tu luyện, cố gắng thành tựu Đế Cảnh mới tốt. Mà tiên thạch hai người bọn ta dùng đã gần hết tốt nhất nên mang trước đến thêm 2 phần số lượng các ngươi đã hứa.”
Như Hoa thấy hai tên này mền cứng không ăn thì tức giận nói:
“ Đồ nhu nhược.”
Huyết Vận ôm tay trước ngực bình thản nói:
“ Nhu nhược thì đã sao, biết thời biết thế, biết luồn biết cúi, người như vậy mới sống được càng lâu, còn mấy kẻ máu dồn lên não thích sính anh hùng thì thường mạng không dài.”
Sói Mập ở bên cạnh tiếp tục phụ họa nói:
“ Ừ thì chúng ta là người nhu nhược có làm sao đâu Tiểu Vận, giải thích cho nàng ta làm gì, có giải thích với chỉ số thông minh vượt trội hơn người của nàng chắc chắn sẽ không hiểu.”
Nghe được hai người giễu cợt bản thân thì Như Hoa lần thứ 2 bốc hỏa.
Nhìn thấy nàng như vậy thì Huyết Vận nhếch môi lên cười khẩy, hắn trực tiếp nói:
“ Đại hội, thịnh hội gì đó thì miễn đi. Hai người chúng ta sẽ không dính vào mấy vấn đề tranh chấp mặt mũi của đám đại môn, đại phải các ngươi.”
Từ đầu đến cuối không có lên tiếng, Tiêu Dật Phàm lúc này lại đột nhiên nói:
“ Vận huynh, việc này huynh cũng đừng vội từ chối, trên đời này không việc gì mà không thể cả, chỉ là lợi ích không đủ mà thôi, ta nói có phải không?”
Huyết Vận nghe hắn nói vậy thì gật đầu nói:
“ Nói không sai. Lợi ích đủ lớn mọi thứ đều có thể thương lượng. Như vậy lần này mọi người lại mang đến cho ta kinh hỷ gì đây?”
Nghe hắn thẳng thắn như vậy thì Mị Lam cũng không khỏi lườm hắn một cái, sau đó rồi nói:
“ Biết Huyết Vận công tử là người không lợi không dậy sớm, chúng ta tới đây làm sao lại không có chuẩn bị trước chứ.”
Nói xong nàng liền ném cho Huyết Vận một cái hộp nhỏ, Xuân Đức đưa tay chộp lấy, dễ dàng liền có thể chụp được, tiện tay hắn mở ra xem, sau khi xem thì hắn có đôi phần ngạc nhiên nói:
“ Ồ, thứ này thực sự không tệ, đúng là khiến ta động tâm nhưng mà bấy nhiêu xa xa không đủ à.”
Như Hoa nghe hắn nói xa xa không đủ lập tức chửi ầm lên:
“ Còn không đủ, một viên Cửu Ngũ Chí Tôn Đan còn không đủ, tiên đan kia có thể trực tiếp đề cao một tiểu cấp giới đấy, ngươi còn không biết đủ.”
Về phần Mị Lam nghe hắn nói vậy thì cười khổ:
“ Biết là ngươi sẽ nói như vậy mà.”
Nói xong thì nàng liền ném thêm một cái hộp màu đỏ khác qua cho Huyết Vận, Huyết Vận chụp được hộp kia, sau khi xem xét qua, xác định bên trong là thứ mình cần thì gật đầu nói:
“ Thành ý đã đủ, không biết muốn hai người chúng ta làm gì?”
Tiêu Dật Phàm mỉm cười có lễ nói:
“ Không cần làm gì, chỉ cần hai người theo bọn ta Hồng Nguyệt Thành là được.”
Huyết Vận cùng Sói Mập nghe được vậy thì hai mặt nhìn nhau, tiếp sau đó Huyết Vận trực tiếp lấy ra hai viên Cửu Ngũ Chí Tôn Đan, một viên phân cho Sói Mập, một viên giữ lại cho bản thân, tiếp sau đó hai người trực tiếp ném đan dược vào trong miệng nhai như nhai kẹo.
Ba người khác thấy vậy thì đều kinh ngạc, Tiểu Dật Phàm kinh nghi hỏi:
“ Vận huynh vì sao lại đột nhiên lại phục dụng viên tiên đan kia lúc này, không phải để đến khi nào gần đột phát thì lại phục dụng không phải tốt hơn sao?”
Huyết Vận thật thà nói:
“ Nghe ngươi nói chỉ cần đi theo không cần làm gì nên ta phải tranh thủ ăn đi bằng không sau đó lại bị các ngươi đòi lại.”
Tiêu Dật Phàm khóe miệng co quắp mấy lần, hắn vuốt mồ hôi trên trán nói:
“ Chúng ta có không đáng tin vậy sao?”
Sói Mập rất không khách khí nói:
“ Rất không đáng tin, lần trước còn không phải vậy sao? Chúng ta chỉ muốn một con hung thú vương cấp về nấu với Huyết Liên Hoa mà thôi, các ngươi đã hứa rồi nhưng sau đó lại nuốt lời.”
Lần này đến Mị Lam cũng toát mồ hôi hột, nàng cười khổ nói:
“ Cái kia… Cái kia … Cái kia chỉ là…”
“ Chỉ là các ngươi nuốt lời”--- Sói Mập không để cho nàng nói hết liền đã xen vào một câu.
Huyết Vận ở bên cạnh, sau khi nuốt nhai nuốt xong thì cũng nói:
“ Đừng dùng trí thông minh của bản thân lừa gạt người khác, cái được cũng chỉ là chút vật chất, còn cái mất đi chính là nhân phẩm của một con người. Ài. Được rồi, việc này không bàn tới nữa, khi nào chúng ta lên đường?”
Nghe hắn nói vậy thì những người khác cũng nhẹ thở ra, nếu đối phương đã cho bản thân một bậc thang để xuống đài, bọn họ cũng không lý gì cắn mãi không buông.
Mị Lam nhìn qua hắn nói:
“ Huyết Vận công tử khi nào chuẩn bị xong thì liền có thể lên đường, thực ra việc này cũng không gấp.”
Cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, Huyết Vận nói:
“ Hiện tại đi luôn thôi, ta cũng không có cái gì phải chuẩn bị cả.”
Tiêu Dật Phàm nghe hắn sảng khoái vậy thì cũng gật đầu cười nói:
“ Được, như vậy làm phiền Vận huynh rồi.”
Tiếp sau đó ba người Như Hoa, Mị Lam, Tiêu Dật Phàm liền quay người rời đi. Huyết Vận thu Sói Mập vào bên trong túi chiến thú sau đó cũng đi theo phía sau ba người.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
121 chương
47 chương
90 chương
32 chương