Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1276 : Tiến vào bên trong thượng cổ hoang địa(1)
Đứng ở bên trên “thương tâm hoa” mấy người Lệ Hoa Trị cùng Mộc Lan cũng đều là gian nan hô hấp, ánh mắt của hai người lúc này đều tập trung lên thanh kiếm mà Xuân Đức đang cầm trên tay.
Mộc Lan nhìn về phía Kinh Hương cùng Hải Băng hỏi:
“ Tiểu Hương, Tiểu Băng, hai muội có biết đây là thanh kiếm gì không?”
Cả hai người Kinh Hương cùng Hải Băng đồng thời lắc đầu, Kinh Hương nói:
“ Muội không biết, đây cũng là lần đầu tiên muội nhìn thấy Vô Tà đại ca sử dụng binh khí chiến đấu.”
Hải Băng cũng là gật đầu nói:
“ Muội cũng là như vậy, đây cũng là lần đầu muội được nhìn thấy thanh kiếm kia. Có điều làm sao muội cảm thấy thanh kiếm kia giống như còn sống vậy, thật đủ tà dị.”
Mộc Lan nghe hai nàng nói vậy thì trong lòng có đôi chút thất vọng. Nàng khẽ gật đầu nói:
“ Như vậy chúng ta, tiếp tục nhìn xem đi.”
……
Ở phía dưới.
Xuân Đức cảm nhận được tâm tình kích động mãnh liệt của A Manh thì cũng không khỏi nổi lên hưng phấn khó hiểu, một cổ cảm xúc vô danh như ngọn lửa bùng lên như thiêu đốt hắn.
Cái cảm giác, toàn thân dính máu,một mình một kiếm đứng bễ nghễ giữa thiên địa thật khó nói nên lời, hắn lúc này nhịn không được ngửa mặt nhìn trời nói ra mấy lời tâm huyết:
“ Một mình một kiếm, chém tuyệt địch nhân, hỏi thiên hạ rộng lớn này còn có nơi nào ta không thể đi.”
Có vẻ như tâm tình của hắn cũng ảnh hưởng đến A Manh, cùng lúc hắn nói ra mấy lời này thì Quỷ Kiếm đang cầm trong tay hắn bỗng dưng rung lên từng trận như là đồng ý với lời hắn nói.
Quang mang trên thân Quỷ Kiếm lúc này cũng bộc phát ra vô cùng mạnh mẽ, từng vòng hắc sắc tà quang liên tục khuếch tán ra xung quanh, phạm vi mấy ngàn mét quanh đó trong nháy mắt hủy diệt không sót một thứ gì, đám người đang quan khán lúc này cũng hoảng sợ nhanh chóng lùi về phía sau.
Đồng thời trên thân Xuân Đức cũng bắt đầu xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, toàn thân hắn lúc này đột nhiên xuất hiện hắc khí, hắc khí như một ngọn lửa bao hắn vào bên trong, hắc khí bốc lên ngùn ngụt cao đến mấy mét, hắc khí kia vừa hiện liền khiến cho cả phiến thiên địa nơi này tối tăm mù mịt, một loại cảm giác âm u, lạnh lẽo, cô tịch lan tràn trong lòng mỗi người.
Trong cái cảnh âm u chết chóc này, giọng nói lạnh lẽo không mang theo bất kỳ một tia tình cảm nào của Xuân Đức vang lên:
“ Vạn vật sinh ra đều có số mệnh, vận mệnh cho các ngươi gặp ta và đến đây là kết thúc.”
“ Xoẹt”
Thân ảnh Xuân Đức lóe lên xuất hiện trước một đám người…
“ Phúc phúc phúc….”
Quỷ Kiếm lóe lên vài lần sau đó liền có một đám cường giả nằm xuống.
Thân ảnh hắn như quỷ mị, chợt đông chợt tây, vừa lóe lên liền biến mất, hắn đi tới đâu liền có một loạt cường giả ngã xuống.
“ Đùng…”
“ Đùng…”
“ Đùng…”
Như là có âm tiết, mỗi khi một tiếng nổ lớn vang lên thì liền có một người ngã xuống, đám cường giả kia mặc dù đã vận dụng “thần dịch lực” bên trong ấn ký nhưng cũng không đỡ nổi một kiếm của Xuân Đức, phòng ngự bị chém phá tiếp sau đó thân thể trực tiếp bị chém làm 2.
Lần lượt từng người ngã xuống, Xuân Đức như một bóng ma hiện lên rồi biến mất thu gặt tính mạng của những người nơi đây. Đám người kia lúc này chỉ có thể giãy giụa trong bất lực, chờ đợi bị giết chết mà thôi.
Tuy bọn họ là cường giả không sai nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể phụ thuộc vào “thần dịch lực” có hạn bên trong ấn ký mà không giống như Xuân Đức có thể tự do điều động mà không lo về nguồn cung cấp, hơn nữa ấn ký của Xuân Đức cũng là đã là cấp 3, chất lượng “thần dịch lực” hơn xa nhưng người ở nơi này.
Hơn thế nữa, so về thân thể hay là linh hồn, kể cả binh khí thì những người này hoàn toàn không thể sánh bằng được với Xuân Đức, vì thế mà Xuân Đức giết chết những kẻ này giống như giết gà vậy.
Quá sợ hãi, chỉ chưa qua mấy cái hô hấp thì đã có gần phân nửa người ở nơi này ngã xuống chết đi, đám người đã từng vây công Mộng Vân lúc này trở nên mười phần hỗn loạn, trận hình rối loạn, người người đều có tâm lý muốn chạy trốn không còn ai ở lại chiến đấu với một con ác quỷ cả.
Không có trận thế duy trì, đám người kia chết càng nhanh hơn, cơ bản mỗi lần Xuân Đức xuất hiện liền tiễn đưa một đám cường giả lên đường đi đoàn tụ với người thân.
Trên mặt đất thoáng cái nằm la liệt thi thể, thảm trạng mỗi người giống nhau, đều là bị một kiếm chém làm 2 khúc, máu tươi cùng nội tạng chảy ra bên ngoài, mặt đất trong nháy mắt bị nhuộm đỏ bởi huyết dịch, không khí nồng nặc mùi máu tươi gay mũi.
Xuân Đức giết người không có giống như những người khác hô lớn hô nhỏ, hắn lặng im giết người, trong bóng tối mờ mịt hắn quan sát con mồi của hắn, mặc dù trong đám địch nhân không ai có thể uy hiếp hắn nhưng hắn vẫn là lựa chọn kẻ yếu nhất xuống tay.
Là kẻ săn mồi siêu đẳng, hắn biết cách khiến cho địch nhân của mình mất đi hoàn toàn ý chí phản kháng.
Giết chết từng tên, từng tên một, từng bước một nghiền nát ý chí phản kháng của những kẻ còn lại. Giết tất cả những kẻ có ý định chạy trốn, né tránh toàn bộ đòn đánh của địch nhân hoặc mạnh mẽ ngăn cản đòn đánh đối phương mà không việc gì, tạo nên hình tượng không thể đánh bại.
Đánh thì đánh không lại, chạy thì chạy không thoát, một kẻ bị ép vào tuyệt cảnh như vậy một là phát điên hai là từ bỏ phản kháng. Dù là phát điên hay từ bỏ phản kháng thì đều dễ đối phó hơn lúc người đó còn thanh tĩnh.
Một khi ý chí phản kháng không còn thì việc còn lại chỉ đơn giản là nâng kiếm rồi chém xuống. Địch nhân liền sẽ xong đời, vừa tiết kiệm long nguyên vừa đạt hiệu quả cao nhất.
…….
Ở trên cao, mấy người Lệ Hoa Trì, Mộc Lan, Hải Băng, Kinh Hương nhìn một màn giết chóc phía bên dưới mà cảm thấy áp lực khó thể diễn tả, giống như có ngọn núi cực lớn đang đè lên ngực bọn họ vậy.
Mặc dù là người quan sát thôi đã cảm thấy vậy thì hiểu được những kẻ đang trực tiếp đối mặt với Xuân Đức thì sẽ áp lực đến mức nào, giờ này còn chưa phát điên đã là người có tâm lý vững vàng.
…...
Không gian tĩnh lặng đen tối mờ mịt,hư ảo, trong không khí phiêu đãng một mùi máu tanh gay mũi, thi thoảng lại nghe một tiếng hét thảm, một người không hiểu vì sao lại chết đi. Sau đó cả không gian lại lầm vào im lặng đến chết chóc.
Có người bị ép tới phát điên, đột nhiên gầm rống:
“ Ngươi….”
“ Phập..”
Hắn chỉ vừa la lên một tiếng thì cái đầu đã bị chém đứt, thi thể không đầu từ từ ngã xuống. Không gian lại một lần nữa trở thêm im lặng.
Tình cảnh như thế này liên tục duy trì cho đến khi Xuân Đức giết chết ¾ cường giả nơi này, số người còn lại ở dưới áp lực không thở nổi do Xuân Đức tạo ra kia,đều triệt để từ bỏ phản kháng.
Có người thì vứt binh khí trên mặt đất, ngồi ngẩn người, có người thì trực tiếp dùng binh khí tự vẫn, có kẻ thì lại phát cuồng chém giết những người xung quanh để giải tỏa áp lực trong lòng.
Có kẻ thì lại ngửa đầu cười lớn, trong miệng liên tục nói nhảm.
“ Ha ha ha….”
“ Ha ha ha….Đến giết ta đi.”
“ Ha ha ha…. Đến giết ta đi. Ngươi có giỏi lại đến giết ta đi.Ta đứng đây chờ ngươi giết.”
Người vừa cười lớn, vừa nói nhảm này chính là tên nam tử tóc đỏ, Xuân Đức vì đặc biệt chiếu tên này nên hắn đến đâu Xuân Đức liền giết sạch ngươi ở bên cạnh hắn, người nào cầu cứu hắn thì Xuân Đức cũng giết ngay khi đối phương vừa nói xong.
Đứng ẩn mình trong bóng đêm do “ lĩnh vực” của Bóng Ảnh tạo ra, Xuân Đức nhìn tên nam tử tóc đỏ đã phát điên thì khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng.
Tay hắn nâng lên Quỷ Kiếm chém ra 2 kiếm, 2 đạo kiếm ảnh hình thành chữ thập trực tiếp chém đến tên nam tử tóc đỏ kia.
“Phúc..”
Kiếm quang cực nhanh, vừa lóe lên liền xuất hiện trước người tên nam tử tóc đỏ, ngay sau đó liền không bị một chút ngăn cản xuyên vào bên trong thân thể hắn.
“ Ầm…”
Thân thể hắn trong nháy mắt nổ tung, tứ phân ngũ liệt hóa thành đầy trời sương máu.
Xuân Đức lúc này ánh mắt nhìn qua những kẻ còn sống khác, vung kiếm lên, liên miên kiếm quang hiện ra bay về mấy tên còn sống.
“Phúc…”
“Phúc…”
“Phúc…”
“Phúc…”
Chỉ sau một cái hô hấp, tất cả những kẻ còn sống đều biến thành hai nửa thi thể.
Sau khi giải quyết xong tất cả địch nhân nơi này thì Bóng Ảnh lần nữa thu về linh vực hắc ám của hắn, ngọn tà diễm trên người Xuân Đức biến mất, bầu trời lúc này cũng trở lại bình thường.
Duy chỉ trên mặt đất là nhiều hơn một tầng thi thể mà thôi, Xuân Đức vẻ mặt lạnh tanh, tay cầm Quỷ Kiếm đứng giữa đám thi thể kia, ngửa mặt nhìn trời. Ánh mắt hắn híp lại, trong ánh mắt hiện lên hàn mang khiếp người.
Truyện khác cùng thể loại
261 chương
113 chương
100 chương
72 chương
1449 chương
85 chương