Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1259 : Mai Táng Thành(1)
Sau khi sưu hồn xong hai người thì Xuân Đức cũng tiện tay ném qua một bên.
Nhìn qua Bóng Ảnh đang xé con kỳ lân ra ăn, Xuân Đức nói:
“ Đi thôi Ảnh. Bên ngoài còn nhiều thức ăn.”
Bóng Ảnh vội nuốt nguyên con kỳ lân sau đó đi tới bên cạnh Xuân Đức hỏi:
“ Làm sao đại ca biết bên ngoài có nhiều thức ăn?”
Xuân Đức nhún nhún vai nói:
“ Còn có thể làm sao, sưu hồn mà ra thôi, nơi này gọi là cái gì Mai Táng Thành ấy, là một nơi hỗn loạn, tụ tập tất cả những thành phần bất hảo. Nói chung người ở nơi này đã phần đều là thức ăn ngon cho đệ đấy.”
Bóng Ảnh có phần không biết nên làm sao hỏi:
“ Vậy giờ đệ nên làm gì?”
Xuân Đức tiếp tục nhún nhún vai, lạnh nhạt nói:
“ Giết hết những kẻ cần giết đi, giết xong chúng ta lại đi, nơi này không có truyền tống nên cần đi qua nơi khác.”
Bóng Ảnh nghe xong thì gật đầu nói:
“ Được rồi, đợi đệ chút, rất nhanh liền xong.”
Còn chưa nói dứt câu thì Bóng Ảnh liền đã hóa thành một làn sương mù màu đen, làn sương mù màu đen kia rất nhanh liền lan khắp tòa thành nơi này, không qua bao lâu thì liền đã bao phủ toàn bộ thành trì.
Xuân Đức vẫn đứng ở chỗ cũ, hắn lúc này có thể nghe thấy tiếng la thất thanh của đám tu sĩ bên trong thành trì, có điều tiếng la kia rất nhanh thì im bặt mà ngừng.
Chỉ qua một lúc thì cả tòa thành trì đang đông đúc náo nhiệt bỗng chốc biến thành tòa thành ma.
Nhưng ngay lúc Xuân Đức cho rằng mọi việc đã xong thì hắn liền nghe được tiếng gầm phẫn nộ.
“ Dám đến địa bàn của ta hoành hành, ngươi chán sống rồi.”
Tiếp sau đó là tiếng nổ kinh thiên vang lên.
“ Ầm ầm ầm…”
“ Đùng đùng đùng…”
Nghe được tiếng gầm rống cùng những tiếng nổ mạnh kia, Xuân Đức cũng không có phản ứng quá lớn, dù sao có một vài tên giãy chết cũng là điều bình thường.
Nhưng ngay sau đó,sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, hắn cảm thấy khí tức quen thuộc, khí tức kia hắn cũng xa lạ gì, chính là khí tức của mấy tên cường giả nhân tộc đỉnh cấp của cái đại lục này, lúc trước từng công kích hắn.
Khóe miệng hắn khẽ cong lên, sau đó hắn nhanh chóng truyền âm cho Bóng Ảnh nói:
“ Đừng giết hắn, mang tới đây cho ca.”
Ở cách nơi Xuân Đức không quá xa, Bóng Ảnh lúc này vừa giết chết tên to mồm vừa kêu lên kia thì liền nghe được truyền âm của Xuân Đức, hắn lúc này nhìn qua một tên duy nhất còn sống đang ngồi trên mặt đất thì nhe răng cười.
Tiện tay chộp lấy tóc tên kia, Bóng Ảnh cứ như vậy mà kéo lê hắn đi trên đường, đi về phía Xuân Đức ở lại. Trên đường đi hắn cũng tiện thể thu về lĩnh vực săn mồi của bản thân.
Không qua bao lâu thì Bóng Ảnh liền đã đi tới trước mặt Xuân Đức, tiện tay ném tên nam tử bị hắn bắt tới trước mặt Xuân Đức, nhìn tên nam tử cả người đang nằm co quắp trên mặt đất kia hắn có phần không hiểu hỏi:
“ Đại ca, con cá tạp này giữ lại làm gì vậy, đệ nhìn tên này hình như có tu vi cao nhất trong những kẻ ở thành này, để làm thức ăn vẫn là tuyệt nhất.”
Xuân Đức cười nói:
“ Nào nào, đừng hở chút là dọa người như vậy chứ lão nhị, để ca giới thiệu cho đệ biết, vị bằng hữu này chính là người trước kia đã từng giao thủ qua với ca đấy, hơn nữa một chiêu băng tâm kiếm kia còn rất lợi hại.”
Bóng Ảnh làm sao không nghe ra ẩn ý trong đó, hắn lúc này cũng cười khằng khặc, trong ánh mắt tất cả đều là sát ý dày đặc:
“ Hóa ra là bằng hữu của đại ca như vậy thì hẳn phải chiêu đãi thịnh tình một phen rồi.”
Tên nam tử kia bị thương rất nặng, hắn lúc này gian nan nhìn lên, ánh mắt hắn khi nhìn thấy Xuân Đức thì hiện ra một mảnh mê man, hắn có phần không hiểu hỏi:
“ Đạo hữu, ta có làm gì đắc tội với đạo hữu sao?”
Xuân Đức nhìn vẻ mặt vô tội của hắn thì cười nhạt, tiếp sau đó hắn liền thả ra khí tức thuộc về bản thân, tên nam tử nằm trên mặt đất vừa cảm nhận được khí tức của hắn thì sắc mặt liền trắng không còn một giọt máu.
Cả người hắn lúc này run lên kịch liệt, Xuân Đức nhìn thấy hắn phản ứng như vậy thì cười nói:
“ Xem ra đã nhớ ra ta là ai rồi. Nhưng mà ta con người này cũng không thích tính toán chuyện xưa làm gì, bây giờ chỉ cần ngươi giúp ta vài chuyện thì sẽ tha cho ngươi một mạng, ngươi thấy sao?”
Nghe được mình có thể giữ được tính mạng thì tên nam tử kia liền dấy lên hy vọng, hắn lúc này gian nan nói:
“ Ta phải làm những gì để giữ được tính mạng.”
Xuân Đức nhìn qua Bóng Ảnh nói:
“ Ảnh, trả lại hồn phách của trái tim cho hắn đi. Tên này còn có tác dụng.”
Bóng Ảnh nghe Xuân Đức nói thì liền phun ra một đoàn quang mang cùng một trái tim, đoàn quang mang kia chính là 6 phần hồn phách của tên nam tử, Bóng Ảnh tưởng Xuân Đức nói xong mấy câu liền giết nên hắn liền ăn trước mấy phần hồn phách tên kia.
Được trả lại hồn phách cùng trái tim, tên nam tử đang sống dặt dẹo bỗng chốc lại khôi phục trở lại. Nhưng vết thương trên thân thể hắn cũng nhanh chóng khép lại, công phu nháy mắt liền hoàn hảo vô khuyết.
Xuân Đức ở một bên nhìn thấy cũng là vỗ tay khen:
“ Tốc độ khôi phục rất xuất sắc, xem ra ngươi cũng không đến nổi nào. Mà ngươi tên là gì?”
Tên nam tử kia sau khi đã khôi phục hoàn hảo nhưng đứng ở trước mặt Xuân Đức hắn cũng không dám có chút bất kính nào, hắn hơi cúi người nói:
“ Tại hạ Lệ Hoa Trì.”
Xuân Đức gật gật đầu nói:
“ Lệ Hoa Trì sao? Nghe giống tên nữ nhân quá. Mà thôi không sao, chỉ cần ngươi giúp ta tìm Lôi Phong thương hội gì đó là được, nghe nói cái thương hội kia ở Bắc Vực. Làm xong việc này ngươi có thể đi.”
Lệ Hoa Trì vốn còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm, nghe xong Xuân Đức nói hắn liền hóa đá. Mãi sau một lúc hắn mới phản ứng lại. Hắn liên tục gật đầu nói:
“ Tiền bối an tâm, việc này không khó, ngày mai sẽ có tin tức, trước mời tiền bối trở về nơi ở của ta nghĩ ngơi một ngày.”
Xuân Đức nhẹ gật đầu nói:
“ Cũng được. Có điều việc này làm càng nhanh càng tốt. Có tin tức liền báo ta biết.”
Lệ Hoa Trì nào dám trái lời, hắn liên tục gật đầu nói:
“ Vâng, vâng, nhất định sẽ làm theo yêu cầu của tiền bối.”
Tiếp sau đó Xuân Đức đi theo Lệ Hoa Trì quay về nơi ở của hắn, vốn cái Mai Táng Thành này cũng là một nơi dừng chân không tệ nhưng lúc này lại có phần không quá thích hợp.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
121 chương
47 chương
90 chương
32 chương