Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1253 : Cuộc sống thật vi diệu
Huyết Vận sau khi đi vào bên trong nhà, liền tìm một vị trí thích hợp ngồi xuống trị thương. Khi trước chiến đấu hắn cũng bị một chút nội thương. Tuy không đến nổi quá nghiêm trọng nhưng nếu để lâu không trị ắt sinh di chứng về sau.
Sau khi ngồi xuống, hắn lập tức lấy ra mấy viên “ huyết thần tán” nuốt vào, “ huyết thần tán” là một loại tiên đơn dùng yêu thú vương cấp còn sống hoặc tu sĩ còn sống kết hợp với rất nhiều thiên tài địa bảo luyện chế mà thành, tác dụng khôi phục cực kỳ kinh người.
Vận chuyển “ Nhiên Ma Huyết Hồn Công”, dược lực bên trong mấy viên huyết thần tán liền bị chuyển hóa thành năng lượng chạy đi khắp cơ thể hắn, trị liệu những nơi bị thương. Những kinh mạch bị nứt vỡ dưới tác dụng của dược lực cũng nhanh chóng lành lại.
Ở ngoài nhìn lại, cả người Huyết Vận lúc này đều được bao trùm bên trong một làn sương mù màu đỏ. Nhìn có phần tà ác.
Dưới tác dụng của “ Huyết Thần Tán” thương thế của hắn nhanh chóng khôi phục hoàn toàn, cùng lúc hắn hắn phun ra mấy ngụm máu tụ.
“ Rầm…”
Ngay tại lúc này, cửa phòng của hắn mạnh mẽ bị người mở ra, sau đó một thân ảnh yêu kiều liền xông vào bên trong này. Huyết Vận thấy có người xông vào bên trong thì cũng không hoảng hốt, hắn bình tĩnh lấy tay chùi đi vết máu dính ở khóe miệng, sau đó từ từ ngẩng đầu nhìn lên.
Vừa nhìn lên thì hắn phát hiện người xông vào trong phòng hắn chính là cô gái hắn mới gặp cách đây không lâu.
Cô gái kia lúc này đang mở lớn đôi mắt nhìn hắn, một bộ không biết làm sao đứng nơi đó. Thấy vậy thì Huyết Vận hỏi:
“ Có việc gì sao?”
Cô gái kia là Tiểu Thanh, vốn lúc đầu nàng định đánh cho Huyết Vận một trận vì cái tội dám khinh thị nàng nhưng lúc vào trong thấy hắn đang ngồi trị thương, lại nhìn mặt đất trước mắt hắn có vài bãi máu bầm thì nàng liền luống cuống tay chân không biết nên làm thế nào.
Lúc này đánh người cũng không phải, mà rời đi thì nàng lại cảm thấy có chút không cam lòng, ngay lúc nàng tiến thoái lưỡng nan thì lại nghe được Huyết Vận hỏi, lúc này tâm tư nàng xoay chuyển thật nhanh.
Nàng làm một bộ quan tâm hỏi:
“ Ngươi bị đã thương sao?”
Huyết Vận chỉ khẽ “ Ừ” một tiếng, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại.
Tiểu Thanh thấy hắn lại tiếp tục nhắm mắt trị thương thì lại hỏi:
“ Ngươi không phải người của Hoan Nguyệt Tông chúng ta có phải không?”
Đáp lại nàng vẫn là một tiếng “ Ừ” không mặn không nhạt của Huyết Vận.
Tiểu Thanh vốn đang cảm thấy áy náy không đâu lại đi gây sự với một người bị thương nhưng nghe hai lần Huyết Vận trả lời thì trong lòng nàng một ngọn lửa vô danh bỗng nhiên bốc lên.
Nàng lúc này có chút phát hỏa, nhìn cái khuôn mặt lạnh tanh bất cận nhân tình kia khiến nàng chỉ muốn đi lên tát cho mấy cái. Trong lòng nàng thầm nghĩ “ Giả bộ cái gì chứ, còn không phải bị người đánh cho bị thương, ta xem thường người như ngươi.”
Cố gắng kiềm chế lại nội tâm tức giận, nàng cố gắng dịu giọng hỏi:
“ Ngươi làm sao lại xuất hiện nơi này, sẽ không phải trộm lẻn vào chứ.”
Huyết Vận tính nhẫn nại vẫn là rất tốt, hắn lạnh nhạt nói:
“ Có người mang ta đến.”
Tiểu Thanh hiếu kỳ hỏi:
“ Là người nào vậy?”
Huyết Vận cảm thấy thực phiền, hắn rất muốn một phát đánh bay nữ nhân nhiều chuyện trước mắt đi nhưng ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn thở dài nói:
“ Phó tông chủ Hoan Nguyệt Tông, Như Hoa.”
Tiểu Thanh nghe vậy kinh ngạc không ngớt, nàng lúc này như bảo bảo hiếu kỳ ngồi xuống bên cạnh Huyết Vận hỏi:
“ Có phải ngươi trêu chọc sư phụ ta nên bị người dạy dỗ rồi mang tới đây có đúng không?”
Huyết Vận lần này thực sự chẳng muốn trả lời nữa, hắn quyết định không nói thêm lời nào nữa, hắn cảm thấy mình mà nói thêm vài câu nữa nhất định sẽ bị nữ nhân nhiều chuyện trước mắt quấn lấy không tha.
Đánh thì không thể đánh, hắn chỉ có thể chọn cách làm thinh.
Tiểu Thanh thấy hắn không nói gì còn tưởng là bản thân đã đoán đúng, nàng lúc này vỗ tay một cái nói:
“ Ta biết ngay mà, ta nói chỉ có chính xác thôi. Hừ hừ, đáng đời ngươi, ai bảo trêu chọc sư phụ ta làm gì, may mà sư phụ nhân từ bằng không đã chụp chết ngươi rồi.”
Huyết Vận nghe vậy thì trong lòng cười lạnh, hắn thầm nghĩ, sư phụ ngươi nếu không phải có ngươi giúp lúc này còn sống hay không cũng là một vấn đề đấy.
Tiểu Thanh thấy tự mình vừa cười vừa nói thì có chút không được tự nhiên, nàng lúc này nhìn Huyết Vận bảo:
“ Ngươi cũng nói gì đi, có phải như vậy không?”
Huyết Vận lười đáp lại, hắn tiếp ngồi chuyên tâm trị thương. Tiểu Thanh bị hắn bỏ qua một bên thì cảm thấy tức giận vô cùng, vốn dĩ từ trước tới nay ai gặp nàng cũng đều là tất cung tất kính, nàng hỏi gì cũng không ai dám không đáp.
Vậy mà lúc này lại có người dám không nhìn nàng, như vậy thử hỏi làm sao nàng chịu được. Nhưng nghĩ đối phương có thương thế trong người nàng cũng không tiện ra tay giáo huấn đối phương.
Nàng “ hừ” nhẹ một tiếng, đe dọa nói:
“ Dám nhìn lén bổn tiểu thư, tiểu thư còn chưa tính sổ với ngươi, đợi khi nào ngươi thương thế trị khỏi thì ta lại tìm ngươi tính sổ. Hừ hừ.”
Vừa nói nàng vừa dơ nắm đấm nhỏ nhắn của mình dứ dứ trước mặt Huyết Vận sau đó mới đứng dậy đi ra bên ngoài. Khi đi ra bên ngoài cô nàng đanh đá vậy mà cũng không quên đóng cửa lại.
Những lúc Tiểu Thanh đi ra ngoài lại không phát hiện có một nam tử đang đứng nấp phía sau cánh cửa, ánh mắt hắn nhìn nàng lúc rời đi thì hiện lên thần sắc si mê nhưng lúc hắn nhìn vào bên trong phòng Huyết Vận đang ở thì lộ ra sát ý băng lãnh.
Miệng hắn khẽ nói:
“ Nữ nhân của ta cũng dám nhúng chàm, muốn chết.”
Nói xong lời này hắn liền tại chỗ tiêu thất, không còn nhìn thấy thân ảnh đâu nữa.
…..
Tiểu Thanh sau khi đi ra khỏi phòng của Huyết Vận thì liền chạy đi tìm Lam tỷ của nàng. Rất nhanh nàng liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, nàng nhanh chân chạy lại bên cạnh, vừa chạy nàng vừa hô.
“ Lam tỷ, tỷ đang làm gì vậy?”
Mị Lam đang ở dưới gốc cây đào, ánh mắt nàng nhìn lên cao, nghe được âm thanh quen thuộc thì nàng liền quay đầu nhìn lại, khi thấy Thanh Thanh một mình đang chạy tới thì có phần ngạc nhiên hỏi:
“ Vì sao chỉ có muội, Dật Phàm sư huynh đâu?”
Thanh Thanh vẽ mặt mờ mịt, nàng ngẹo đầu hỏi:
“ Tiêu Dật Phàm cũng tới sao, tên phiền phức kia tới làm gì, muội không gặp hắn.”
“ Ầm ầm ầm…”
Nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh nổ nát vang lên, từ bên trong căn nhà của Huyết Vận đang ở lại đột nhiên bị phá ra một cái lỗ thật lớn, cùng lúc đó một cái thân ảnh theo cái lỗ thủng kia bay ra ngoài.
Hai người Mị Lam cùng Thanh Thanh đều cảnh kinh nhìn lại, khi hai người nhìn rõ thứ gì bị đánh bay ra ngoài thì đều không khỏi che miệng lại.
Lúc này trên mặt đất đang nằm một người nam tử, người kia trên thân có mấy lỗ máu, trước ngực còn có một bàn tay đỏ tươi, bàn tay đỏ tươi kia vậy mà như có sinh mệnh, nó như muốn đâm xuyên vào bên trong thân thể nam tử. Triệt để giết chết hắn. Kẻ này không ai khác chính là Tiêu Dật Phàm trong miệng của Mị Lam vừa nhắc tới.
Ngay lúc tên kia chống cự hết nổi, huyết ấn như muốn xuyên vào bên trong thì đột nhiên lại tiêu tán, cả huyết thủ hóa thành một luồng huyết khí bay vào bên trong nhà, trước ngực nam tử kia lúc này chỉ còn là một mảnh máu thịt mơ hồ.
Ngay lúc huyết ấn biến mất thì Tiêu Dật Phàm liên tục phun ra máu tươi, ánh mắt có phần sợ hãi khi nhìn về phía căn nhà không xa.
Mị Lam cùng Thanh Thanh lúc này nhanh chân chạy lại bên cạnh Tiêu Dật Phàm. Mị Lam ân cần hỏi thăm:
“ Sư huynh có bị làm sao không? Để muội đi thông chi sư tôn.”
Thanh Thanh tuy không thích tên trước mắt nhưng vốn là người lương thiện, nàng thấy hắn bị thương vậy cũng có chút không đành lòng, nàng lấy ra một lọ tiên đan đưa cho hắn, rồi nói:
“ Ăn vào cái này đi, nó sẽ giúp thương thế ngươi tốt hơn đấy.”
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
121 chương
47 chương
90 chương
32 chương