Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1229 : Hỗn loạn địa phương
- --o0o---
Sau một hồi thiên toàn địa chuyển, cuối cùng đám người Xuân Đức cũng đã kết thúc truyền tống.
Nhưng khi mấy người vừa nhìn xung quanh thì liền kinh ngạc, nơi bọn họ đứng cũng không phải là cái gì truyền tống trận cả mà là đang đứng trên một nơi hoang vu.
Mộng Vân sau khi nhìn xung quanh một lúc thấy khắp nơi là một mảnh đồng không mông quạnh thì không khỏi than thở.
“ Thật xui xẻo, truyền tống kia thế nào mà lại truyền tống lệch phương vị mang chúng ta đến đây, cũng không biết nơi này là nơi nào nữa.”
Xuân Đức hít hít không khí nơi đây thì hơi nhíu mày lại nói:
“ Nơi này rất không an bình à, trong không khí toàn mùi máu tươi. Chắc nơi này thường xuyên xảy ra giết chóc.”
Nhưng đột nhiên lông mày hắn giãn ra, hắn quay lại nhìn mấy người Lâm Thừa Vũ, Lâm Kinh Hương, Hải Băng, Tô Húc cười nói:
“ Nhưng đây cũng là một địa phương tốt à, để cho mấy người các ngươi rèn luyện, làm quen với việc giết người từ giờ đi, sau này còn phải giết nhiều.”
Đám người Tô Húc nghe hắn nói thì một trận lạnh lẽo, cô nhóc Lâm Kinh Hương lúc này vội trốn ra sau lưng Mộng Vân, chỉ dám ló đầu ra nhìn hắn, hai tay cô nhóc túm chặt lấy vạt áo của Mộng Vân.
Mộng Vân thấy vậy thì có phần bất mãn nói:
“ Ngươi dọa Tiểu Hương sợ, ngươi mở miệng ra đừng có chém chém giết giết có được không như vậy không tốt cho tiểu hài tử một chút nào.”
Xuân Đức nhìn nàng thở dài nói:
“ Vân, ta không muốn mắng cô ngu ngốc nhưng mà thực sự không mắng không được. Cô ngu thật. Mà thôi, nếu cô có khả năng bảo vệ cho cô bé cả đời thì cứ việc làm như vậy, còn ta thì không có khả năng đó.”
Hắn nhìn qua Hải Băng cùng Lâm Thừa Vũ nói tiếp:
“ Các ngươi chuẩn bị tâm lý đi, đến lúc đó cũng bớt ngỡ ngàng, được rồi, bây giờ trước hết tìm hiểu xem nơi này là nơi quỷ nào đã.”
Mộng Vân nghe hắn nói thì vẻ mặt âm tình bất định, có điều nàng cũng biết Xuân Đức nói là thật, ở cái thế giới cường giả vi tôn, cường giả vi pháp này không có thực lực thì muốn sống có tôn nghiêm cũng khó.
Trong mắt nàng hiện lên sự giãy dụa nhưng rất nhanh liền thay bằng vẻ kiên quyết. Hình như nàng vừa làm ra một cái quyết định khó khăn gì đó.
……
Tiếp sau đó sáu người lại một lần nữa lên đường, vừa đi chưa được bao xa, chỉ mới hơn mấy dặm bọn họ đã thấy một màn thảm liệt.
Trên mặt đất nằm la liệt thi thể tu sĩ, cứ cách vài bước chân lại có một người, thảm trạng bất đồng, có người thì bị binh khí xuyên phá lồng ngực, có người bị chém đôi, có kẻ lại bị chặt mất đầu… Nói chung loại nào cũng có rất là đa dạng.
Đám người Lâm Thừa Vũ, Hải Băng, Tô Húc, Lâm Kinh Hương vừa nhìn thấy một màn như vậy thì trong bụng một trận khó chịu, tiếp sau đó cả đám liền chạy qua một bên nôn thốc nôn tháo.
“ Ẹo ẹo…”
Xuân Đức nhìn thấy cảnh này thì than thở:
“ Vừa nhìn là biết không có tiền đồ rồi, không phải chỉ mấy thi thể thôi sao, có gì mà phải sợ hãi thành cái bộ dạng này.”
Vừa nói hắn vừa tiện chân đá một cổ thi thể bay về phía trước mặt đám người Lâm Thừa Vũ, đám người Lâm Thừa Vũ đang cố gắng nôn tất cả những thứ ở trong bụng ra đột nhiên xuất hiện một cỗ thi thể mất một nữa cái đầu xuất hiện thì dọa cho cả đám ngã ngồi trên mặt đất.
Xuân Đức thấy vậy thì cười lên ha hả. Hắn cười nói:
“ Thôi đứng lên đi, bằng không ta sẽ móc tim đám người chết này ra bắt các người ăn sống để luyện lòng can đảm đấy.”
Vừa nghe hắn nói vậy thì bốn người đều bị dọa không nhẹ, cả đám lúc này nhanh chóng đứng dậy, tuy trong bụng liên tục bồn chồn muốn nôn nhưng lại không dám mà phải cố gắng nhịn xuống.
Tiếp sau đó sáu người lại một lần nữa lên đường, sau khi vượt qua nơi đi thể nằm chất cả đống kia thì bọn họ đi tới một cái lối mòn,lúc này cả đám người lại theo lối mòn mà tiếp tục đi.
…..
Một mực đi tới trời tối nhưng cũng không có gặp người nào, đừng nói là người ngay cả một con yêu thú cũng không có.
Sau khi trời tối thì mọi người dừng lại nghỉ ngơi, cả ngày bay lượn rồi , đám người Lâm Thừa Vũ có chút đã không chịu nổi, dù sao mấy tên kia đều là Kim Đan kỳ.
Lần này đi tới Bắc Vực mục đích là để tìm đến “ Thái Cổ Cương Phong” cùng ma luyện mấy người Lâm Thừa Vũ để mà hoàn thành cái nhiệm vụ sự đồ kia. Vì thế mà Xuân Đức cùng Mộng Vân mới không trực tiếp mang mấy người rời đi.
Bằng không lấy thực lực của hai người thì bây giờ có khi lại trở về Nam Vực rồi cũng nên.
Vừa dừng lại nghĩ ngơi thì cả bốn người Lâm Thừa Vũ, Lâm Kinh Hương, Hải Băng, Tô Húc đều nằm lăn ra trên mặt đất thở hồng hộc, bọn họ tham lam hít thở không khí.
Lâm Thừa Vũ nhìn ánh sao trên trời, vừa thở vừa nói:
“ Mấy người các ngươi còn tốt sao? Ta cảm thấy thân thể như muốn rời ra từng bộ phận rồi.”
“ Bốp… Á”
Hắn mới vừa than thở thì liên bị một vật gì đó ném chúng má phải khiến hắn la lên đau đớn, cùng đó một âm thanh bất mãn vang lên:
“ Tiểu Hương nhỏ nhất còn chưa than, ngươi làm ca ca thì than cái nổi gì, không biết xấu hổ. Còn than nữa đêm nay ta sẽ dẫn cả bốn người các ngươi phi hành cho đến lúc kiệt lực mà ngất đi mới thôi.”
Vừa nghe được lời này, Lâm Thừa Vũ lập tức ngậm chặt miệng lại không dám nói nữa. Hắn biết tính cách của Xuân Đức, tên kia nói được nhất định sẽ làm được, có khi còn làm ác hơn, thật đến lúc đó chắc chỉ có Tiểu Hương là thoát một kiếp, dù sao nàng cũng được Mộng Vân thương yêu vô cùng.
Đúng lúc này Xuân Đức lại nói:
“ Thôi được rồi, lại ăn ít cháo đi. Ăn vào sẽ nhanh chóng khôi phục hơn.”
Bốn người mới vừa nắm xuống, nghe Xuân Đức gọi thì rất không tình nguyện ngồi dậy đi tới bên cạnh hắn nhưng khí bọn họ ngửi thấy hương vị thơm phưng phức kia thì bao nhiêu tâm tình buồn phiền đều bị quét sạch.
Bốn người ngồi xuống, tiếp nhận bát cháo thịt từ trong tay Xuân Đức, sau khi ăn một miếng thì liền cảm thấy ngon vô cùng, vậy là cả bốn người húp sùn sụt một chút liền hết nguyên bát cháo.
Lúc này Tô Húc từ lâu chưa lên tiếng mới hỏi:
“ Tà Thiếu, bên trong cháo là loại thịt gì vậy, vì sao ăn ngon như vậy, hơn nữa còn ẩn chứa năng lượng rất lớn.”
Xuân Đức đang ăn, nghe vậy thì nhếch miệng lên cười nói:
“ Thịt người chết đấy, vị rất ngon đúng không, còn ngọt nữa.”
Trong lúc nhất thời bốn người Lâm Thừa Vũ, Lâm Kinh Hương, Hải Băng, Tô Húc đều sắc mặt trắng bệch, trong bụng lại cuộn trào muốn phun hết ra ngoài.
Ngay lúc này Mộng Vân nhìn bọn họ nói:
“ Không phải đâu, đây là thịt hung thú đấy, đừng nghe hắn nói lung tung.”
Xuân Đức lúc này cười lên ha hả nói:
“ Nồi cháo này là ta nấu, chẳng lẽ nàng ấy còn rõ hơn ta sao, thịt các ngươi vừa ăn chính xác là thịt người đấy, hơn nữa còn không phải một người.”
Sắc mặt vừa mới tốt lên một chút, bốn người Lâm Thừa Vũ, Lâm Kinh Hương, Hải Băng, Tô Húc nghe vậy thì sắc mặt liền tái nhợt.
Nhìn thấy mấy người biến hóa sắc mặt như tắc kè, Xuân Đức cũng không có đùa nữa mà nói:
“ Đùa các ngươi một chút thôi, trong này không phải là thịt người đâu mà là thịt nhân loại đấy.”
Hải Băng sắc mặt trắng không còn chút màu, run run hỏi:
“ Sư phụ thứ chúng ta mới ăn thực là thịt người sao?”
Xuân Đức mỉm cười, hắn nói:
“ Cái đó đương nhiên là…. Không phải rồi. Ta chỉ đùa thôi.”
Mọi người nghe vậy thì trong lòng một trận phát bực, rất muốn đi lên đánh vào cái khuôn mặt đang tươi cười kia mấy cái. Nhưng ngay vào lúc này, từ nơi xa phát ra xe “ lọc cọc”.
Xuân Đức đang ăn ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, sau khi nhìn rõ thì nói:
“ Ồ, rốt cuộc thấy người sống.”
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
121 chương
47 chương
90 chương
32 chương