Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1223 : Liên tục có biến (1)
- --o0o---
Sau khi lấy ra binh khí bản mệnh tương tu thì hai người Đông Sương cùng Xuân Hoa đồng thời đánh ra một cái ấn quyết, nhìn bảy người đã cách bản thân không bao xa thì cười lạnh.
“ Đám ngu dốt, các ngươi nghĩ chúng ta đánh không lại còn ngu ngốc đứng chờ các ngươi tới bắt sao? Ngây thơ.”
“ Thanh Liên Chiếu Dạ”
“ Minh Nguyệt Trục Lai”
Hai người Đông Sương cùng Xuân Hoa thi triển ra một chiêu hợp kích kiếm pháp.
Xung quanh hai người bọn họ nổi lên vô số hư ảnh thanh liên nở rộ, phía bên trên thì lại xuất hiện một vầng minh nguyệt. Ánh trăng kia khiến cho động tác của bảy người đang giết tới chậm lại không ít giống như là lâm vào trong vũng lầy vậy, di chuyển vô cùng khó khăn.
Cũng ngay vào lúc này, vô số thanh liên nở rộ hóa thành từng chùm kiếm khí biến thành kiếm hải cắn nuốt tất cả, kể cả Mộng Vân cùng 3 người khác cách đó không xa cũng bị kiếm hải bao trùm, vô số kiếm khí ác liệt liên tục trùng kích lên phòng hộ mà nàng tạo ra.
“ Keng keng keng…”
“ Ầm ầm ầm..”
Kiếm khí giảo sát va chạm với hộ thể tiên lực của đám người phát ra âm thanh nổ tung.
Mộng Vân thấy hai người kia vậy mà cũng công kích bản thân thì nhịn không được tức giận nói:
“ Hai người các ngươi làm gì, vì sao công kích cả ta.”
Xuân Hoa nghe Mộng Vân ở trong biển kiếm hãi tức giận mắng thì xem thường nói:
“ Chỉ là Tinh Vương Chi Cảnh tầng 7, vừa bước vào hậu kỳ thì giữ lại có làm được cái gì, chi bằng cùng chết với đám ngu xuẩn này đi.”
Mộng Vân nghe vậy thì trong lòng tức giận không thôi những người này không oán không cừu với nàng, hơn nữa vừa lúc trước còn mượn nhờ lực lượng của nàng ngăn cản một kích kia vậy mà lúc này lại trở mặt muốn giết nàng, nàng hiện tại đang hối hận vì sao lúc trước lại ngu ngốc đi giúp đỡ đối phương.
Có điều lúc này hối hận thì cũng muộn, nàng bây giờ cũng chỉ có thể cắn răng mà chống cự, nếu có một mình nàng thì không sao nhưng lúc này nàng còn phải bảo vệ thêm ba người khác, áp lực là không hề nhỏ một chút nào.
Mấy người Lâm Kinh Hương nếu chỉ bị một tia kiếm khí bên trong kiếm hãi cắt qua thì xong đời rồi.
Nhưng đây cũng chỉ là một màn dạo đầu, kiếm khí tuy nhiều nhưng uy lực không đủ, không có cách nào làm tổn thương chính thức đến mọi người.
Ánh trăng trên cao tuy hạn chế tất cả mọi người nhưng cũng khiến cho Xuân Hoa tiêu hao không ít.
Đột nhiên,tên trọc đầu trong số 7 người phát ra tiếng rít gào như dã thú.
“ Chết.”
Tiếng rống của hắn vang vọng, cùng lúc đó ấn ký trên tay hắn sáng ngời, một loại lực lượng mạnh mẽ từ bên trong ấn ký kia tuôn ra bao lấy cây búa lớn hắn đang cầm trên tay khiến nó trong nháy mắt phát ra ánh sáng màu đỏ lập lòe.
Hai mắt hắn khi trước còn lúc mê lúc tỉnh, hiện tại đã hoàn toàn mất đi lý trí. Hắn từ bỏ phòng ngự, mặc cho kiếm khí cắt trên người hắn, cắt ra đạo đạo vết thương, hắn không có để ý mà lao thẳng về phía hai người Xuân Hoa cùng Đông Sương đập xuống một búa.
Hắn vừa nâng búa lên thì trên bầu trời cũng xuất hiện một thanh búa lớn đập xuống, thanh búa hư ảo trên bầu trời vừa va chạm vào kết giới do mặt trăng tạo thì kết giới trong nháy mắt liền bị phá hủy.
“ Xoảng.”
Âm thanh như tiếng thủy tinh tan vỡ, kết giới trong nháy mắt vỡ tan tành, bảo vật giống như mặt trăng kia cũng đột nhiên xuất hiện vô số vẫn rạn, tiên khí hao hết quay trở về bên trong cơ thể Xuân Hoa.
Cùng lúc đó Xuân Hoa liền phun ra một ngụm máu đen, cả người lung lay sắp ngã nhưng chưa đợi nàng đứng vững thì cả thanh búa lớn của tên đầu trọc đã như một viên lưu tinh đập đến đầu nàng.
Tên đầu trọc sau khi hoàn toàn bị sát ý ăn mòn tất cả lý trí kích phát ra năng lực của ấn ký thì lực lượng nâng cao không biết bao nhiêu lần.
Vì thế một búa kia cũng mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần, Đông Sương cũng bị một búa kia phá tan kiếm hãi nhưng cũng chỉ là bị phản phệ nhẹ nên vừa kịp tránh được một kiếp, về phần Xuân Hoa thì không được may như vậy.
“ Ầm ầm ầm…”
Đầu của nàng bị một búa kia mạnh mẽ đập nát, không những đầu mà nguyên hết phần trên của nàng bị đập nát bét, riêng có tứ chi là bay mỗi nơi một cái.
Một cái chân của nàng ta bay thẳng lên kết giới phòng hộ mà Mộng Vân tạo ra, lúc nó rớt xuống vẫn còn co giật được mấy cái mới ngừng lại.
Nhìn thấy một màn máu tanh như vậy, cô gái nhỏ Lâm Kinh Hương trợn to đôi mắt ra mà nhìn sau đó thì ngất đi, hai người Lâm Thừa Vũ cùng Tô Húc tuy không có sợ đến ngất đi nhưng cả người cũng run rẩy không thôi, ánh mắt bọn hắn đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông đầu trọc cầm búa lớn.
Đang lúc mọi người cho rằng người đàn ông đầu trọc sẽ vung thêm một búa kết liễu Đông Sương thì sự việc bất ngờ phát sinh, tên kia ấy vậy mà lại quay lại tấn công những người từng là đồng bạn của hắn.
“ Ầm ầm..”
Một búa xoay tròn, trong nháy mắt ba tên xui xẻo không phản ứng kịp liền bị đập tan xác mà chết, đại lượng máu tươi cùng thịt vun bay tán loạn.
Ba người còn lại cùng Đông Sương nhìn thấy một màn như vậy thì đều hoảng sợ. Tên lão giả khô gầy là đầu lĩnh của bảy người nhìn về phía tên đầu trọc quát lớn:
“ Ngươi …”
Nhưng hắn còn chưa nói xong thì đã cảm thấy nguy hiểm tiếp cận, có điều hắn lại không biết nguy hiểm từ đâu, hắn lúc này chỉ có thể vận dụng tiên giáp cùng hộ thể tiên khí tạm thời bảo vệ bản thân. Cùng với đó là cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Ngay khi hắn đang cảnh giác bốn phía thì đột nhiên từ bên trong lòng đất nhảy ra bốn con côn trùng màu đen, dài 20cm cắn về phía hắn.
Nhìn thấy chỉ là mấy con côn trùng thì hắn liền sầm mặt lại, tức giận đánh ra một chưởng.
“ Thứ sâu bọ. Chết.”
Nhưng cảnh tượng mấy con côn trùng kia dưới chưởng lực hóa thành tro bụi không có xuất hiện, cả bốn con trùng kia đột nhiên hợp lại với nhau biến thành một con trùng dài gần 50cm, xuyên qua chưởng lực của lão giả, không nhìn hộ thể tiên khí đâm vào trong lòng bàn tay của hắn.
Lão giả kia nhìn thấy con trùng chui vào trong lòng bàn tay thì quá sợ hãi, hắn lúc này định dụng tiên lực ép chết con trùng kia nhưng không có tác dụng, lúc hắn định vứt bỏ cánh tay thì đã không kịp.
Cả cơ thể hắn lúc này không hiểu vì sao mà cứng đơ ra, không cách nào di chuyển, cũng không cách nào vận chuyển tiên lực, ở xa xa Mộng Vân cùng mấy người khác đều nhìn thấy ở dưới da lão giả đang có vô số con vật dài tầm gang tay di chuyển nhìn mà muốn nôn.
Tiếp sau đó cả người giả đột nhiên bị đục ra hàng vạn cái lỗ, từ bên trong những cái lỗ kia tuôn ra đại lượng con vật nhìn giống con giun.
Nhưng đó cũng không phải kinh khủng nhất, kinh khủng nhất chính là từ trong miệng lão ta chui ra một con trùng màu đỏ hỏn dài gần 2 mét, con trùng kia không có mắt mũi gì cả, chỉ có một cái miệng với toàn răng là răng.
Sau khi nó chui ra ngoài thì thi thể của lão giả cũng nhanh tán bị phân hủy, thoáng cái chỉ còn lại đống quần áo rách, đến một chút xương cũng không còn.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
121 chương
47 chương
90 chương
32 chương