Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1202 : Quán Chú Linh Hồn Lực Lượng
- --o0o---
Không gian vong linh tầng 2.
Lúc này đây tại xung quanh Hắc Ám Mẫu Thụ mấy người Xuân Đức, Thanh Huyền(bé heo), Lan Lan, Tiểu Thất, Vô Địch đang xếp bằng ngồi trị thương.
Ở xung quanh bọn họ là một mảnh tinh quang màu xanh lục nhìn vô cùng xinh đẹp. Những tinh quang màu xanh lục là từ trên thân thể Hắc Ám Mẫu Thụ bay ra. Vô số tinh quang kia rơi xuống được đám người Xuân Đức hấp thụ, mỗi lần hấp thụ một chút tinh quang thì khí tức của mỗi người lại khôi phục thêm một ít.
Sau lần sử dụng “ Vượt Giới Truyền Tống” đưa Bóng Ảnh tới Bắc Thần Châu giúp đỡ Vũ Y thì cả 5 người đều bị nội thương không nhẹ, hơn thế nữa, một lần truyền tống này cũng trực tiếp tiêu hao tất cả năng lượng cấp cao mà Vô Địch tích lũy.
……
Vẫn đang cùng nhau tu luyện, đột nhiên Xuân Đức mở mắt ra. Hắn vừa mở mắt ra thì tất cả những người khác cũng đều cảm ứng được mà đồng thời mở mắt ra.
Vừa mới mở mắt ra thì Vô Địch lập tức liền hỏi:
“ Có chuyện gì?”
Nhìn thần sắc lo lắng của Vô Địch thì Xuân Đức cười nói:
“ Không có gì cả, ta chỉ định đi ra bên ngoài làm chút việc mà thôi, mọi người cứ tiếp tục trị thương đi.”
Nghe hắn nói không có việc gì thì tất cả mọi người đều nhẹ thở ra một hơi, vừa rồi mọi người chỉ sợ hắn lại nói ra cái gì linh cảm chẳng lành.
Vô Địch lúc này phẩy phẩy tay nói:
“ Lần sau có mở mắt thì từ từ mở mắt, đừng có đột nhiên mở ra như vậy làm chúng ta tưởng có việc gì, được rồi mi đi đâu thì đi đi, đừng có ở nơi này nữa. Mi đứng ở đây là ta cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp đến.”
Nhìn bộ dạng ghét bỏ của Vô Địch thì Xuân Đức nhún nhún vai chẳng thèm để tâm nói:
“ Lần trước lão nói cần những thứ gì ấy nhỉ, lúc trước lão nói mà ta quên mất tiêu rồi.”
Nghe hắn nói đến việc kia thì Vô Địch lập tức thay đổi một bộ sắc mặt khác, tên này lúc này nở một nụ cười vô cùng đê tiện nói:
“ Không sao, không sao, ta đã chuẩn bị sẵn rồi. Mi chỉ cần chiếu theo danh sách mà mua thôi.”
Vừa nói thì Vô Địch liền ném cho Xuân Đức một tờ giấy. Đưa tay chộp lấy tờ giấy, Xuân Đức vừa nhìn thì thấy giật nảy cả người, một cái danh sách dài thật dài. Hắn vừa nhìn vừa đọc:
“ Hạt giống Huyết Hồn Thảo, Sinh Tử Hoa, Luyện Hồn Hoa, Thánh Linh Băng Hồn Mộc, Tương Tư Mộc….”
Một cái danh sách dài thật dài, tất cả đều là “ Hồn Thảo”. Xuân Đức mặc dù cũng chẳng biết lão bạn già cần nhiều hạt giống “ Hồn Thảo” như vậy làm cái gì nhưng cũng không hỏi nhiều, hắn gật đầu nói:
“ Ừm, nếu có thì ta sẽ giúp lão thu gom, mà phải rồi số lượng cần nhiều không?”
Vô Địch lập tức đáp:
“ Mỗi loại cần 3 hạt là được.”
Gật gật đầu, Xuân Đức nói:
“ Ừm, mà chỉ vậy thôi sao? Mấy loại đất cát lần trước có phải mua thêm không?”
Vô Địch lắc đầu nói:
“ Mấy thứ kia đã đủ, với ta cũng nghiên cứu ra cách chế tạo rồi nên không cần mua nữa. Chỉ cần mua mấy loại thảo mộc kia là được.”
Nhẹ gật đầu, Xuân Đức nhìn qua mấy đứa em gái hỏi:
“ Mấy đứa muốn mua cái gì không?”
Ba cô em gái nhìn nhau một cái sau đó đồng thời lắc đầu. Xuân Đức thấy vậy thì khẽ nhếch miệng cười, tiếp sau đó hắn liền rời khỏi không gian vong linh đi ra bên ngoài.
…….
Trao đổi với thế thân bên ngoài, Xuân Đức lập tức xuất hiện ở không gian chờ tầng 7 Thần Võ Nguyên Tháp. Lần này rất may mắn, lúc hắn mở mắt ra thì cũng không có nhìn thấy ai đang vây quanh hắn. Ở gần đó Mộng Vân vẫn đang tu luyện, cách đó xa xa hai người Lôi Địch cùng nữ tử không biết tên vẫn đang bên trong cái lồng bảo vệ.
Lúc hắn quay lại nhìn hai người thì hai người kia cũng mở mắt ra nhìn hắn. Ánh mắt đôi bên va chạm nhau, hai người kia lập tức nhìn đi nơi khác. Xuân Đức thấy vậy thì mỉm cười nói:
“ Chúng ta rất nhanh sẽ lại cùng nhau đi làm nhiệm vụ, ta rất mong chờ ngày đó đấy.”
Lúc hắn nói ra lời này thì sắc mặt hai người kia lập tức âm trầm vô cùng, Lôi Địch lúc này hừ lạnh một tiếng sau đó tiếp tục xếp bằng ngồi tu luyện, nữ tử còn lại cũng là như vậy.
Cũng vào lúc này, ở cách đó không xa Mộng Vân mở mắt ra nhìn hắn hỏi thăm:
“ Thương thế của ngươi sao rồi?”
Nhẹ gật đầu mỉm cười, Xuân Đức đứng dậy vặn người một cái rồi nói:
“ Ổn cả rồi, mọi thứ đều đã khôi phục không sai biệt lắm, thôi ta đi mua một chút đồ đây, Mộng Vân cô có cần ta mua cho một ít dưỡng hồn đan không?”
Mộng Vân nghe hắn nói thì liền biết là hắn đã biết được chuyện kia, vì đã đoán được từ trước rằng Xuân Đức đã biết được việc kia nên lúc này trên mặt nàng cũng không có lộ ra biểu hiện thất thố, nàng nhẹ gật đầu nói:
“ Mua cho ta một ít đi, điểm công trạng lần trước ngươi nợ ta vẫn còn chưa trả đâu đấy.”
“ Khụ khụ”, Xuân Đức giả vờ ho hẹ mấy tiếng, sau đó nói:
“ Biết rồi, chỉ là một ít điểm công trạng thôi mà. Ta chẳng lẽ còn ăn quỵt chút tiền đó của thuộc hạ sao?”
Mộng Vân rất không khách khí bóc trần hắn, nàng lơ đãng nói:
“ Hình như có người nào đó mượn 2 lần nhưng vẫn chưa có trả lại thì phải. Không biết là ai đây ta.”
Vốn dĩ còn định nói thêm mấy câu đã kích Xuân Đức nhưng lúc Mộng Vân nhìn lại thì đã thấy Xuân Đức biến đi đâu mất tiêu rồi, trên mặt nàng lúc này xuất hiện một nụ cười thật tươi, sau đó nàng cũng giống hai người khác nhắm mắt lại tu luyện.
- --o0o---
Sau khi sử dụng “ Cổ Tịch Mật Quyển 5*” thì Xuân Đức liền được đưa tới một không gian còn rộng lớn hơn cả không gian lúc trước. Lần này không ngờ lúc hắn xuất hiện thì còn thấy một người khác đang cùng với Cửu Đầu Hoàng Kim Xà làm giao dịch.
Vừa nhìn thấy hắn xuất hiện thì Cửu Đầu Hoàng Kim Xà liền ném cho hắn một ánh mắt dò xét. Sau đó mỉm cười thâm ý nói:
“ Tiểu tử ngươi khá lắm, một lần nữa ta phải đánh giá lại ngươi rồi đấy. Tiểu nha đầu ở Bắc Thần Châu kia là gì của ngươi vậy?”
Xuân Đức đương nhiên là hiểu con rắn lừa đảo đang nhắc tới chuyện gì, hắn thản nhiên nói:
“ Là thân muội muội của ta, mà cảm ơn ngươi lần trước đã mở ra cấm giới chi lực.”
Cửu Đầu Hoàng Kim Xà thản nhiên nói:
“ Không có ta thì cái giới bích mỏng manh kia cũng không chịu nổi một lần trùng kích, thà mở ra cho rồi đỡ cho phải sau này sửa sang, khôi phục lại.”
Lúc này ở bên cạnh nam tử nhìn thấy hai người tùy tiện nói chuyện với nhau như vậy thì không khỏi kinh ngạc. Vốn lúc đầu nhìn thấy Xuân Đức xuất hiện nơi này thì hắn đã rất kinh ngạc, lại nghe hai người nói chuyện thì hắn càng chú ý đến Xuân Đức nhiều hơn.
Hắn lúc này tiến lại gần rất hữu hảo chào hỏi Xuân Đức:
“ Xin chào đạo hữu, lần đầu gặp mặt, ta là Tà Thiếu Dương.”
Xuân Đức nhìn qua người trước mắt, thấy đối phương nhìn có phần yêu dị thì không khỏi cảm thấy ngại ngại tiếp xúc, vốn không định tiếp xúc với đối phương nhưng đối phương đã chủ động thì bản thân cũng không nên thất lễ.
Hắn lúc này cũng mỉm cười nói:
“ Chào đạo hữu, ta tên Vô Tà, rất vui được gặp đạo hữu, không biết đạo hữu tới đây muốn trao đổi thứ gì?”
Tà Thiếu Dương cười lên ha hả nói:
“ Không có gì, chẳng qua là muốn mua một thanh cực phẩm tiên kiếm có điều giá cả đắt quá đắt đành phải chờ lần sau vậy. Không biết đạo hữu là muốn trao đổi thứ gì?”
Xuân Đức có chút cười khổ nói:
“ Không ngờ đạo hữu sắp có thể đổi được cực phẩm tiên kiếm rồi, thật đáng hâm mộ à. Thở dài, còn tại hạ chỉ là muốn quán chú một ít linh hồn lực cùng mua một vài loại đan dược tu luyện mà thôi, đạo hữu cũng biết rồi đấy, muốn kiếm điểm công trạng đâu phải đơn giản, tại hạ tích lũy qua không biết bao nhiêu cửa ải mà chỉ mới đủ mua được 2 kiện thượng phẩm tiên khí.”
Tà Thiếu Dương nghe hắn nói vậy thì lần nữa cười lên ha hả, có điều lần này giọng cười của hắn mang theo sự tà khí rất quái dị. Hắn lúc này nhìn Xuân Đức như nhìn thấy một con dê béo âm hiểm nói:
“ Hai kiện thượng phẩm tiên khí sao, rất tốt, rất tốt. Vậy hai kiện thượng phẩm tiên khí kia là của ta rồi.”
Vừa nói hắn vừa ném ra một cái thẻ bài màu đen bên trên có hình hai cây kiếm đan vào nhau, hắc bài kia chợt lóe lên liền hóa thành một cái đấu trường, mà trên đấu trường lúc này là Xuân Đức cùng Tà Thiếu Dương.
Nhìn thấy Xuân Đức một mặt mộng bức đứng nơi đó thì Tà Thiếu Dương càng cười lớn nói:
“ Hắn ngươi không biết thứ này đi, cái này là ta dùng 50 vạn điểm công trạng để mua xuống đấy. Cái này có thể cưỡng ép ngươi phải giao chiến cùng với ta không thể bỏ chạy. Hắc hắc. Ngoan ngoãn giao thượng phẩm tiên khí cùng điểm công trạng ra đây thì ta có thể tha cho ngươi một mạng, nghĩ ngươi tân tân khổ khổ tu luyện đến Tinh Vương Tiên Cảnh trung kỳ ta cũng không nỡ giết ngươi.”
Nghe được lời của đối phương thì Xuân Đức lần thứ 2 sửng sốt, cái tên trước mắt này không ngờ lại có chủ ý muốn đánh cướp hắn, điều này khiến hắn cảm thấy hết sức bất ngờ. Bản thân hắn không đi giết người cướp của thì thôi, ấy vậy mà có người lại muốn đánh cướp hắn.
Lúc này Cửu Đầu Hoàng Kim Xà ở bên ngoài cũng nhìn Tà Thiếu Dương lắc đầu nói:
“ Tiểu tử ngươi chọn sai người đánh cướp rồi, ta vẫn khuyên ngươi có gì thì đưa cho tên kia đi bằng không tí nữa vừa bị ăn đòn lại vừa phải dâng ra đồ vật.”
Tiếp sau đó hắn lại nhìn qua Xuân Đức nói:
“ Thu đồ của hắn rồi tha cho hắn một mạng, tên này cũng rất khá. Nếu để cho hắn chưởng thành thì sẽ là một đại nhân vật, sau này Tiên Giới chống lại các giới khác xâm lấn cũng là một trợ lực không nhỏ.”
Nghe được Cửu Đầu Hoàng Kim Xà nói thì đến lượt Tà Thiếu Dương mộng bức, hắn có chút không tin nói:
“ Ngươi nói ta đánh không lại một tên chỉ có tu vi Tinh Vương Tiên Cảnh ngũ trọng, nực cười. Loại như hắn ta chỉ cần một đầu ngón tay liền có thể ép chết.”
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
121 chương
47 chương
90 chương
32 chương