Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1182 : Nữ ma đầu tuyết kỳ
Nhìn tám người đang nằm co giật trên mặt đất thì trong lòng Tuyết Kỳ tự dưng bốc lên một cổ lửa giận. Nàng cảm thấy bản thân bị Thanh tỷ mắng cũng là do tám cái tên chết tiệt này, nếu không phải tám tên này làm nàng tức giận thì nàng cũng sẽ không phạm phải sai lầm hạ đẳng như vậy.
Càng nghĩ nàng càng cảm thấy tức giận, ánh mắt của nàng nhìn tám tên kia cũng càng ngày càng lạnh.
“ Vốn còn muốn rút hồn các ngươi đốt đèn nhưng bây giờ ta nghĩ lại rồi. Không hành hạ các ngươi mấy năm thì làm sao lòng ta có thể thoái mài được. Hừ. Dám tới đây gây rối, ta cho các ngươi sống không bằng chết.”
Vừa nói xong thì nàng liền chộp về tám người kia, móng tay từ hai bàn tay của nàng mọc dài sau đó đâm xuyên qua bụng tám người, sau đó nàng cứ như vậy mà kéo mấy tên kia đi.
Vừa bị Thanh tỷ giáo huấn nên nàng cũng không có dại mà động thủ ở nơi này. Trên đường đi nàng cũng có gặp được một vài nữ đệ tử của Thiên Hạc Môn, khi đám người kia nhìn thấy nàng đang mang theo tám người nam tử kia thì không khỏi kinh ngạc đến che miệng lại.
Tuyết Kỳ lúc này nhìn qua một nữ đệ tử nói:
“ Ngươi đi kiếm cho ta 8 cây cột lớn, rồi mang đến đây cho ta.”
Nữ đệ tử kia bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tuyết Kỳ thì không khỏi rùng mình một cái. Nhưng ngay sau đó người nữ đệ tử kia liền hưng phấn lên, nàng gật gật đầu nói:
“ Vâng, Kỳ công tử.”
Nói xong thì nữ đệ tử kia kéo theo mấy đồng bạn của nàng chạy đi. Về phần Tuyết Kỳ sau khi mang tám tên kia đến nơi thích hợp thì nàng liền bắt đầu động thủ.
Nhìn tám tên đang nằm trên mặt đất, nàng cười lạnh lẽo. Tiếp sau đó nàng bắt đầu phong ấn linh hồn của mấy tên này lại, làm như vậy là để đảm bảo cho mấy tên này không bị hành hình mà chết đi.
Sau khi đã cố định lại linh hồn cho mấy tên này thì nàng mới bắt đầu dùng móng tay cạo từng chút thịt một từ trên người mấy tên kia xuống, móng tay của nàng được quan chú tiên khí vào nên độ sắc bén cùng cứng rắn không khác gì tiên khí sơ phẩm cả.
“ A a a a a a. Tha mạng, đại nhân a a a a.”
Ngay lập tức một tên kia chịu đổi đau đớn bắt đầu la hét thê lương, âm thanh của hắn vang vọng khắp bốn phương tám hướng.
Tuyết Kỳ thấy tên này ồn ào như vậy thì trực tiếp dùng hai ngón tay bóp nát thanh quan của tên kia.
“ Rắc..”
Trong lúc nhất thời tên kia liền im bặt, không còn kêu được nữa. Có điều tên kia không la hét thì Tuyết Kỳ lại cảm thấy có chút không vui, vậy là nàng quyết định trị liệu cổ họng cho hắn, để cho hắn lại có thể hét lên.
“ Đại nhân tha…”
Nhưng mà tên kia vừa hét lên thì nàng liền cảm thấy nhức đầu, nàng hơi nhắn mày lại sau đó dùng tay giật đứt lưỡi của tên kia đi, vậy là tên kia chỉ có thể phát ra những âm thanh “ Ọc ọc ọc”
Đương nhiên nàng cũng không để cho tên này một mình cô đơn, nàng cũng làm tương tự với mấy tên còn lại.
Sau đó nàng lại tiếp tục công việc róc thịt của mình, từng miếng, từng miếng thịt bắt đầu bị nàng lột xuống, máu tươi từ trong cơ thể mấy tên kia bắn ra ngoài chảy lênh láng, mấy tên kia tuy đau đớn vô cùng nhưng lại chỉ có thể phát ra những tiếng ọc ọc.
Mấy tên kia có lẽ do đau đớn quá độ nên tinh thần thác loạn, có mấy tên còn có cản đảm trừng mắt nhìn nhìn Tuyết Kỳ. Nhưng mà kết cục của việc này cũng chẳng lấy gì làm tốt đẹp, mấy tên kia vừa trừng mắt một cái thì liền đã đã bị Tuyết Kỳ tàn nhẫn dùng hai tay đâm mù.
Còn chưa hả giận nàng còn lấy tay chọc điếc luôn mấy tên dám trừng mắt nhìn nàng. Hành động tàn nhẫn kia khiến cho đám môn nhân Thiên Hạc Tông lạnh cả sống lưng, cả đám lúc này chỉ dám ở xa xa nhìn qua bên này, không có cản đảm tiến lại gần nhìn xem.
….
Việc Tuyết Kỳ đang tra tấn mấy tên ăn no rửng mỡ cũng rất nhanh liền đến tai Lục Đào.
Lục Đào lúc này đang bên trong phòng của bản thân đi qua đi lại, trên mặt đầy vẻ phiền muộn. Hắn lúc này không biết nên làm cái gì cho phải, tên Diệp Thái kia quá háo sắc, thời gian gần đây đã dâng lên cho tên kia không ít nữ đệ tử xinh đẹp nhưng tên này quả thực lòng tham không đáy.
Hiện tại hắn đang phân vân là có nên đi cầu mấy vị đại nhân kia giúp hắn một tay không nhưng hắn lo sợ vừa đến nơi kia liền sẽ bị giết, lần trước hắn cũng đã bị một lần giáo huấn rồi nên cũng không dám nữa.
Nhưng đúng vào lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“ Rầm”
Một trung niên lao vào trong phòng gấp giọng nói:
“ Lão tổ, không xong rồi. Diệp Thái công tử đang bị Kỳ đại nhân tra tấn, lão tổ người nhanh đến đó bảo Kỳ đại nhân dừng lại bằng không Thiên Hạc Môn chúng ta xong rồi.”
Lục Đào nghe được tên trung niên nói đầu tiên là ngây ra một chút, sau đó liền vui mừng, cuối cùng lão ta nhìn tên trung niên răn dạy nói:
“ Ngu ngốc, người bảo ta đi đến khuyên tên kia không phải bảo ta đi tự tìm chết sao?”
“ Nhưng Diệp Thái công tử phải làm sao?”--- Tên trung niên lo lắng nói.
Lúc Đào lúc này lại cho hắn một cái liếc mắt xem thường:
“ Đó là việc của mấy người kia nào có liên quan gì đến chúng ta. Mấy tên kia đều là đại nhân vật cả, tiểu nhân vật như chúng ta làm gì có quyền lên tiếng, cứ mặc kệ bọn chúng. Sau này người của Diệp Gia có tới thì lựa lời mà nói, đổ hết trách nhiệm lên mấy người kia là được, rõ chưa?”
Trung niên kia nghe cái hiểu cái không, gật gật đầu nói:
“ Mới hiểu sơ sơ chưa hiểu lắm.”
Lúc Đào nghe vậy thì tức giận mắng:
“ Ngu ngốc, vì sao ngươi lại ngu như vậy, chẳng bù cho đệ đệ của ngươi, nếu người có nữa trí thông minh của đệ đệ người thì Thiên Hạc Môn sớm là của ngươi rồi. Thôi được rồi, trước tiến chúng ta cứ tới nơi kia nhìn xem một chút.”--- Nói xong thì hắn liền đi trước ra bên ngoài, trung niên nam tử cũng đi theo phía sau.
.....
Trên đường đi tới trang viện của nhóm người Vũ Y thì Lục Đào có hỏi thăm:
“ Thế tên Diệp Thái kia bị làm sao? Có phải hay không bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.”
Tên trung niên nam tử nghe vậy thì lắc lắc đầu sau đó lại gật gật đầu. Lục Đạo thấy vậy thì không khỏi trừng mắt nhìn hắn nói:
“ Ngươi là có ý gì, vì sao lúc thì gật đầu khi lại lắc đầu là sao?”
Trung niên nam tử thành thật giải thích:
“Thì lão tổ hỏi Diệp Thái công tử có phải hay không bị đánh. Diệp Thái công tử không bị đánh nên ta lắc đầu à, về phần lão tổ hỏi có phải hay không Diệp Thái công tử đang ở trạng thái thừa sống thiếu chết, thì đúng là hiện tại Diệp Thái công tử đang bị như vậy nên ta gật đầu thôi.”
Tên trung niên giải thích rất cẩn thận có điều lúc này Lục Đào cũng không còn nghe hắn giải thích nữa rồi, hắn lúc này nhìn về xa xa, nhìn về tám cây cột lớn đang treo tám người.
Tám người kia đã bị róc hết thịt chỉ còn lại bộ xương dính máu có màu trắng hồng, duy chỉ có phần từ cổ trở lên là còn nguyên vẹn, có thể nhìn rõ mặt mũi. Nhưng khi nhìn rõ là ai thì Lục Đạo lúc này cả người run lên, hắn thấy được mấy gương mặt quen thuộc trong đó có Diệp Thái.
Hắn lúc này lầm bầm nói:
“ Xong, lần này xong thật rồi, Diệp Gia nhất định sẽ không tha cho chúng ta.”
Hắn chỉ vừa nói xong thì cùng lúc đó một âm thanh bi thương, xen lẫn phẩn nộ đồng thời vang lên.
“ Kẻ nào làm, là kẻ nào. Nhanh bước ra đây cho ta.”
Ngay khi âm thanh này vang lên thì một thân ảnh mặc áo bào màu xám tro cũng xuất hiện ở trên bầu trời Thiên Hạc Môn. Theo sau lao ta còn có một nhóm người nữa, nhân số lên đến 20 - 30 người.
Truyện khác cùng thể loại
261 chương
113 chương
100 chương
72 chương
1449 chương
85 chương