Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1172 : Nv5 - liệu có phải vô tình
Ở bên trong hành lang mờ tối, thân ảnh Xuân Đức lúc ẩn lúc hiện không khác gì một u linh, vừa mới thấy ở cuối hành lang nhưng một giây sau di thì liền đã thấy ở đầu bên kia. Nơi hắn đi qua mọi thứ đều trở nên u ám lạnh lẽo hơn.
Người gặp hắn không người nào còn sống, tất cả còn chưa hiểu vì sao liền đã nổ tung đầu mà chết.
Không qua bao lâu thì Xuân Đức đã đi xuống tới dưới cùng của lâu đài. Khi đi tới đây thì hắn lại gặp thêm vài tên địch nhân, có điều hắn chỉ vỗ một cái liền khiến cho đám người kia biến thành thịt vụn. Ngay đến cả tiếng hét thảm cũng không có.
Một màn này cũng bị ba người Lâm Duệ, Thiên Thừa Vũ, Tịch Lệ Giang thông qua gương ma pháp nhìn thấy.
Thấy một màn như vậy thì cả ba người động thời biến sắc, cùng lúc đó trong lòng bọn họ nổi lên nguy cơ mãnh liệt. Ba người không hẹn mà cùng muốn bỏ chạy.
Nhưng khi bọn họ vừa có ý định như vậy thì một âm thanh bình thản vang lên trong đầu bọn họ.
“ Đã tới rồi thì cũng không cần phải đi.”
Cùng lúc âm thanh kia vang lên thì một tiếng nổ lớn cũng đồng thời vang lên.
“ Ầm”
Cả kết giới do mấy chục tên thánh cấp ma pháp tạo thành trong nháy mắt nổ tung, vô số vụn ánh sáng màu vàng bay tán loạn khắp không trung. Về phần mấy chục tên cường giả thánh cấp kia thì bị phản phệ khiến cho trọng thương không nhẹ.
Sau khi kết giới biến mất thì bốn người Xuân Đức, Lâm Duệ, Thiên Thừa Vũ, Tịch Lệ Giang lần đầu tiên chính thức đối diện với nhau. Vẻ mặt của ba người Lâm Duệ, Thiên Thừa Vũ cùng Tịch Lệ Giang lúc này đã trắng bệch.
Về phần Xuân Đức thì hắn cũng không có biểu cảm gì quá lớn, hắn chỉ đứng nơi đó lãnh đạm nhìn ba người sau đó từ tốn nói:
“ Các ngươi đã chuẩn bị chết chưa?”
Nghe được lời này thì ba người kia khẽ run, nữ nhân Lâm Duệ lúc này đã có chút không khống chế nổi cảm xúc, nàng ta hét lên với những thuộc hạ xung quanh.
“ Tiến lên giết chết hắn, hắn là dị giáo đồ.”
Hai người khác ở bên cạnh cũng lớn tiếng nói:
“ Tất cả cùng tiến lên giết chết người này cho ta.”
Đám thuộc hạ còn sót lại nghe được lời của ba người thì không một chút do dự liền tiến lên.
Nhìn thấy một đám người đang xông về phía bản thân thì Xuân Đức khẽ cười nói:
“ Muốn gặp người thân nơi cửu tuyền đến vậy sao, vậy thì ta đành giúp một tay vậy. Chúc lên đường bình an.”
Vừa nói hắn vừa nâng tay lên sau đó bóp mạnh lại một cái. Ngay khi hắn vừa nắm chặt lại bàn tay thì đám kiếm thánh, pháp thanh gì đó trong nháy mắt cả thân hình vặn vẹo rồi nổ tung.
“ Bụp bụp bụp…”
Một làn sương mù màu đỏ hiện ra, mùi máu tanh phiêu đãng trong không khí, mặt đất nơi mấy tên kia đang đứng lúc trước bây giờ đã bị nhuộm đỏ.
Nhưng người khác đều đã chết sạch nhưng ba người Lâm Duệ, Thiên Thừa Vũ cùng Tịch Lệ Giang lại không bị sao quanh thân ba người có ba luồng hào quang sáng chói ngăn cản.
Nhìn thấy một màn như vậy thì Xuân Đức khá là kinh ngạc, không ngờ ba con kiến trước mắt vậy mà không bị làm sao. Quan sát kỉ ba luồng hào quang trên người Lâm Duệ, Thiên Thừa Vũ, Tịch Lệ Giang thì Xuân Đức liền cười nhạt nói:
“ Xem ra các ngươi còn có quan hệ không tệ với mấy tên kia. Có điều chỉ bấy nhiêu đây thì làm sao đủ để giữ cho các ngươi một mạng. Ta muốn nhìn xem cái phòng hộ kia có thể ngăn ta mấy lần.”
Vừa nói xong thì cả người Xuân Đức trong nháy mắt biến hóa, cả người hắn bốc lên hắc khí ngùn ngụt. Hai bàn tay hắn lúc này cũng biến thành hai thanh đao bóng tối. Cùng lúc đó thân ảnh của hắn bắt đầu mờ nhạt đi nhưng một giây sau thì hắn liền đã xuất hiện ở phía sau Tịch Lệ Giang
Không màu mè, không kiểu cách, Xuân Đức dùng tốc độ nhanh nhất liên tục chém về đỉnh đầu của tên kia.
“ Ầm…”
Một tiếng nổ lớn vang lên khiến cho tên kia trong nháy mắt bị đánh văng ra xa xa, hào quang quanh cơ thể hắn ảm đạm đi gần hết. Ngay khi hắn còn chưa kịp rơi xuống đất thì Xuân Đức liền đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn dùng chân bồi thêm một phát.
“ Ầm…”
Lại một tiếng vang trầm đục vang lên, Xuân Đức không giống như người khác là đánh vào ngực hay bụng, hắn luôn nhắm đến vị trí là đầu, vì vậy một phát đạp của hắn trực tiếp khiến cho đầu tên kia vỡ nát ra.
Sau khi giải quyết xong một tên thì Xuân Đức cũng không có dừng tay mà lại tiếp tục chọn người gật nhất mà hạ tử thủ. Đối với Xuân Đức thì ba người này chẳng khác gì ba con gà đợi làm thịt cả, bọn họ quá yếu, chẳng có sức phản kháng gì.
Tuy vậy hắn cũng không có ý định chơi đùa, hắn một khi đã xác định giết người phì phải giải quyết nhanh nhất có thể, mặc dù kẻ kia có là cường giả hay là người thường.
Thấy Xuân Đức giết tới thì Thiên Thừa Vũ liền la lên:
“ Đạo hữu, khoan hay xuống tay ta có….”
“ Xoẹt…”
Hắn còn chưa nói xong chỉ thấy hai vệt sáng cắt qua, sau đó…. liền không có sau đó nữa rồi, thân thể hắn chia làm nhiều khúc rơi trên mặt đất chết đến không thể chết thêm.
Sau khi giải quyết xong hai người kia thì ánh mắt của Xuân Đức liền nhìn qua phía nữa nhân còn lại.
Lâm Duệ thấy nhìn qua thì vội hét lớn:
“ Ngươi chẳng lẽ còn muốn giết ta, ngươi không lo cho tính mạng động bạn của mình sao. Nếu ngươi dám giết ta thì nàng ta cũng phải chết.”
Cô ả vừa dứt lời thì một hướng khác có 3 bóng người đuổi tới đây, phía sau ba bóng người kia là mấy trăm người khác. Mấy trăm người kia cũng chỉ dám đuổi theo mà lại không dám công kích.
Xuân Đức nhìn kỹ ba bóng người đang lao đến nơi đây thì phát hiện một người trong đó là Mộng Vân, hai người khác ăn mặc giống như thích khách.
Không qua bao lâu thì hai người kia đã đi tới bên cạnh Lâm Duệ, lúc này đây Lâm Duệ lại nhìn Xuân Đức nói:
“ Chỉ cần ngươi tha cho ta một con đường sống thì ta cũng sẽ tha cho người bạn thanh mai trúc mã của ngươi một con đường sống.”
Xuân Đức vẽ mặt cũng chẳng biến đổi gì, hắn nhìn qua Mộng Vân đang bị hai người khác khống chế thì lạnh nhạt nói:
“ Vẫn luôn là như vậy, đến thời điểm mấu chốt thì cô luôn làm ta thất vọng. Cô không xứng làm động bạn của ta. Như vậy là cô bây giờ chủ động tự sát hay phải để ta ra tay.”
Lời này vừa ra thì vẻ mặt của Mộng Vân liền trắng bệch, trong mắt nàng xuất hiện sự bi thương. Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt như không có việc gì của Xuân Đức không hiểu sao trong lòng nàng lại cảm thấy đau. Nàng không ngờ ở với hắn thời gian dài như vậy mà đến một chút quan tâm hắn cũng không dành cho nàng.
Từ lâu nàng đã nguyện vì hắn mà làm tất cả nhưng không ngờ trong lòng hắn nàng chẳng là gì. Bỗng dưng nước mắt của nàng không kiềm được mà chảy ra. Nàng gật đầu, nở một nụ cười có chút thê lương nói:
“ Là ta luôn làm vướng chân ngươi, ta thật sự xin lỗi, như vậy từ nay về sau sẽ không còn ai làm cản trở ngươi nữa rồi.”
Vừa nói xong thì nàng liền chủ động lao vào thanh dao găm đang kề bên cổ. Thanh dao găm kia rất bén, khẽ đụng một cái liền dứt cả sắt thép huống gì là da thịt.
Ngay lập tức trên cổ Mộng Vân liền xuất hiện một vết rạch màu đỏ, máu tươi từ nơi đó chảy ra như suối, trước lúc nhắm mắt thì nàng ta vẫn còn nhìn về phía Xuân Đức cười thê lương, sau đó mới nhắm mắt.
Nhìn thấy một màn như vậy thì người ở đây đều vẻ mặt tái nhợt, nhất là ba người Lâm Duệ. Lâm Duệ lúc này nhìn Xuân Đức bằng ánh mắt tuyệt vọng, nàng biết gặp phải người ngoan độc như vậy thì có nói lời cầu xin cũng vô dụng.
“ Phúc..”
“ Ngươi cũng nên chết rồi.”--- Tiếng nói lạnh lẽo của Xuân Đức vang lên bên tai Lâm Duệ.
Lâm Duệ nhìn người thiếu niên đang ở trước mắt, lại nhìn tay hắn đang đâm xuyên vào trong ngực của bản thân thì cười thảm nói:
“ Ngươi thật ngoan độc.”
Nói xong lời này thì nàng liền cắn về phía Xuân Đức, có điều nàng ta còn chưa thực hiện được điều đó thì đã bị Xuân Đức ngăn cản, rút tay ra khỏi ngực cô nàng, Xuân Đức trực tiếp dùng hai tay vỗ mạnh vào đầu nàng ta.
“ Bộp.”
Đầu của Lâm Duệ lập tức vỡ tung, máu cùng dịch óc trắng hồng bay ra bốn phía, bay cả lên người Xuân Đức nữa.
Ngay khi Xuân Đức vừa giết chết Lâm Duệ thì một âm thanh thê lương vang lên:
“ Không.”
Nghe được âm thanh này thì Xuân Đức liền quay đầu nhìn lại, trước khi quay đầu nhìn lại thì hắn tiện tay vặn đầu hai nữ thích khách lúc trước bắt Mộng Vân. Vừa quay đầu nhìn lại thì hắn liền thấy ở xa xa một lượng lớn binh mã tinh nhuệ đang chạy thẳng đến nơi đây. Kẻ vừa hét lên kia chính là từ một tên nam tử mặc thanh bào cưỡi ma thú đi ở trước nhất.
Truyện khác cùng thể loại
261 chương
113 chương
100 chương
72 chương
1449 chương
85 chương