Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1164 : Nhiệm vụ số 5 - lâm duệ
Thời gian nhanh chóng trôi qua, mới đó mà đã một tuần đi qua kể từ khi giai đoạn 2 chính thức bắt đầu. Trong thời gian này cả đế đô của Chu Tước Đế Quốc đều đang loạn hết cả lên, rất nhiều quý tộc quyền quý, thương nhân có danh vọng hay là những đại phú hộ bị người giết chết.
Không riêng gì Chu Tước Đế Quốc mà tại hai đế quốc khác cũng như vậy. Những cuộc thảm sát hàng loạt liên tục diễn ra khiến cho cả đế đô người người hoảng sợ, chỉ dám nấp ở trong nhà không dám đi ra bên ngoài. Tuy nhiên sự việc thảm sát hàng loạt ở Chu Tước Đế Quốc vẫn là ác liệt nhất.
Thực ra nếu chỉ giết mấy người cùng tham gia nhiệm vụ thì cũng sẽ không tạo nên động tĩnh lớn như vậy. Nhưng mấy tên kia lại có thế lực riêng của bản thân, nếu như không thể tiêu diệt hết đám cản đường kia thì làm sao có thể tiêu diệt được mục tiêu chính.
Với thêm một điều nữa là Xuân Đức chỉ cần nghi ngờ thì liền phái người ra tay tàn sát, cũng không quan tâm đến tên kia có phải chắc chắn là người cùng tham gia nhiệm vụ lần này không. Vì thế mà có rất nhiều lần hắn giết lầm vài thế lực không liên quan.
Vốn dĩ có được Mộng Vâng là người của giáo đình nên có thể đè việc này xuống một ít, để cho đám kia không nhúng tay vào. Nhưng tình trạng giết chóc càng ngày càng tăng, sự việc càng ngày càng ác liệt thêm vào đó là sức ép từ đám quý tộc sợ chết nên người của hoàng tộc cùng người của giáo đình đều đã không thể ngồi yên.
“ Cấm vệ quân “ được hoàng tộc phái ra kết hợp cùng với “ Tín đồ quang minh thần” do giáo đình phái ra để bảo vệ an toàn cho cả đế đô.
Xuân Đức thấy tình huống lúc này đã căng như dây đàn thì cũng không thể như lúc trước, hoành hành không kiêng kị, muốn giết ai liền giết như vậy được. Hắn bắt đầu gọi người trở về cho bọn họ nghỉ ngơi. Nhưng riêng về phần tình báo thì hắn lại đang mở rộng hết sức có thể, bây giờ mạng lưới tình báo của hắn không chỉ còn bó buộc tại Chu Tước Đế Quốc nữa mà đã vươn đến hai đế quốc khác là Thanh Long cùng Bạch Hổ Đế Quốc.
Không những như vậy. Hắn lúc này còn đang âm thầm hợp tác với Hắc Ám Hiệp Hội ( Hắc Ám Giáo Hội là một bộ phận trực thuộc của Vĩnh Sinh Thần Giáo.) Hắn lợi dụng mạng lưới tình báo khổng lồ của thế lực này để tìm kiếm địch nhân sớm nhất có thể. Đương nhiên đời không có bữa cơm nào miễn phí, hắn cũng phải trả một cái giá đủ cáo khiến cho đối phương hài lòng.
- --o0o---
Lúc này đây, vẫn tại căn phòng nhỏ trước kia ở lâu đài của Ốc Đặc Nhĩ. Xuân Đức lúc này đang cùng với Mộng Vân nói chuyện với nhau.
Lúc này Mộng Vân đang cầm một tập tài liệu nói:
“ Mới nhận được tin tức từ bên phía Hắc Ám Giáo Hội, bọn họ đã tra ra kẻ tập kích chúng ta lần trước, không những tra ra mà còn lần đến chủ mưu phía sau màn. Không ngờ lần này lại là người quen của hai chúng ta.”
Nghe nói là người quen thì Xuân Đức đang nhâm nhi một ly rượu đỏ, mà chẳng không biết là rượu hay là máu nữa nhìn thấy nó đỏ tươi. Hắn lúc này có phần tò mò hỏi:
“ Người quen sao. Là ai vậy?”
Mộng Vân lúc này chậm rãi đáp:
“ Là nữ nhân tên Lâm Duệ, ngươi còn nhớ ả ta không, cái nữ nhân lúc đầu định vuốt ve ngươi ấy. Lúc người vừa từ không gian trao đổi đặc biệt trở về đó.”
Nghe Mộng Vân nhắc lại thì Xuân Đức thoáng nhớ cái nhớ ra người kia là ai, nhớ đến nữ nhân kia thì Xuân Đức không khỏi nở một nụ cười lạnh lùng. Ả kia là một con rắn độc chính hiệu, lần đầu gặp mặt hắn đã cảm thấy cực độ phản cảm rồi.
Ánh mắt của hắn lúc này nhìn về phương trời xa xôi, nhìn vào màn đêm vô tận, bình thản nói:
“ Là nữ nhân kia sao, không ngờ người muốn đối phó với người và ta lại là nữ nhân kia. Nàng ta bây giờ làm gì? Đang ở đâu?”
Mộng Vân lúc này lật qua lật lại một chút tập tài liệu trong tay sau đó nói:
“ Nữ nhân kia bây giờ là người được đế hoàng Ô Nhĩ Thác Thác sủng ái nhất. Theo tư liệu thì nàng ta còn đang mang trong bụng đứa con của Ô Nhĩ Thác Thác. Không những thế, nàng ta còn có quan hệ rất mật thiết cùng với rất nhiều quý tộc. Nữ nhân kia luôn ở sâu bên trong Càn Nguyên Cung, quanh người luôn có ít nhất 8 thánh cấp cường giả bảo vệ.
Theo như tin mật thì nàng ta còn có quan hệ không cạn cùng với người hộ quốc của Chu Tước Đế Quốc. Được vị Pháp Thần kia trao cho một tấm hộ mệnh phù linh.”
Xuân Đức nghe được cũng nao nao, hắn biết nữ nhân kia sắc đẹp không tầm thường, thủ đoạn cũng không phải dạng vừa nhưng cũng không ngờ nàng ta biết tận dụng vốn tự có của bản thân đến mức như vậy.
Đã vậy lại còn có con nữa chứ. Điều này càng khiến cho Xuân Đức cảm thấy khó tin.
Lắc nhè nhẹ chiếc ly đang cầm trên tay, Xuân Đức khẽ cười. Ánh mắt của hắn lúc này hiện lên vài tia u ám lạnh lẽo. Suy nghĩ một lúc thì hắn mới chậm rãi nói:
“ Nữ nhân kia có địa vị như vậy thì hẳn cũng đã có thể điều tra ra ta cùng với ngươi đang ở cùng nhau rồi, cũng không biết nàng ta có biết thân phận thứ 2 của ta không?”
Mộng Vân lúc này nhẹ đặt xấp tài liệu lên bàn, sau đó cũng kéo một cái ghế đến ngồi ở bên cạnh Xuân Đức, nàng ta lúc này cũng nhìn ra bầu trời đêm ở bên ngoài chậm rãi nói:
“ Việc nàng ta biết thân phận thứ 2 của ngươi cũng là có khả năng nhưng khả năng không lớn. Thứ nhất khi chúng ta ở cùng nhau tại không gian chờ tầng 5 thì nàng ta cũng không có biết ngươi lẫn biệt hiệu của ngươi. Khi đến thế giới này thì nàng ta càng không thể biết được, trừ khi nàng điều tra tư liệu của ngươi tại Học Viện Pháp Thần.
Nhưng số tư liệu của ngươi tại Học Viện Pháp Thần đã bị ta xóa bỏ từ lâu. Những người có liên quan hay quen biết ngươi cũng bị ta bắt giam lại rồi. Trừ khi ả ta nhanh tay hơn ta bằng không sẽ không tìm được chút manh mối nào về ngươi.”
Nhẹ gật đầu, đột nhiên Xuân Đức nhớ tới cái gì đó hỏi:
“ Mộng Vân cô nói là bắt giam tất cả những người đã từng tiếp xúc với ta sao? Có phải hay không có một tên học viên tên Á Nhĩ Đặc cùng một nữ giáo sư tên Lưu Lệ.”
Mộng Vân gật gật đầu, có chút bất an nói:
“ Hình như là có hai người đó, làm sao vậy?”
Xuân Đức mỉm cười trả lời:
“ Không sao cả, hỏi cho vui vậy thôi. Thực sự mà nói thì cô là một cô gái rất lương thiện.”
Mộng Vân có phẩn kinh ngạc, không hiểu sao Xuân Đức lại nói như vậy. Nàng nhìn qua khuôn mặt có phần non nớt đang mỉm cười mà hỏi:
“ Làm sao tự dưng lại nói như vậy?”
Ngửa đầu uống cạn thứ chất lỏng màu đỏ tươi ở bên trong ly, Xuân Đức đặt cái ly trống không lên cái bàn cạnh đó, lưỡi hắn thè ra liếm đi mấy giọt chất lỏng màu đỏ ở khóe môi, sau đó nói một câu không liên quan:
“ Cô rất thông minh, cũng rất có tài, cũng rất hiểu tâm lý người khác. Có quyết đoán nhưng lại quá lương thiện. Nhưng không sao, ta thích điều đó ở cô. Bây giờ ta muốn hỏi cô, là cô có nguyện ý sau này cả đời đi theo làm tùy tùng cho ta không.”
Bị Xuân Đức hỏi một câu bất ngờ như vậy thì Mộng Vân thoáng cái ngây ra, vẻ mặt bối rối, hay bàn tay bất giác nắm lại, ánh mắt có chút trốn tránh không dám nhìn Xuân Đức nữa.
Sau một lúc thì nàng dùng âm thanh mềm yếu nói:
“ Cái kia ngươi có thể cho ta thời gian suy nghĩ không? Ta hiện tại còn chưa thể quyết định được. Người hỏi làm ta bất ngờ quá.”
Nghe vậy thì Xuân Đức cũng không lấy gì làm kinh ngạc, hắn cũng biết dù là người có quyết đoán đến đâu khi gặp phải trường hợp này cũng không khỏi do dự. Đằng này Mộng Vân lại là một nữ nhân, dù sao quyết định đi theo hắn làm tùy tùng cũng chẳng khác gì đi theo hắn cả đời.
Nhẹ gật đầu, Xuân Đức thoải mái nói:
“ Thời gian còn dài, cô từ từ suy nghĩ. Nếu như cô không muốn, ta cũng không ép buộc, dù sao ta cũng muốn nuôi một con cún trung thành chứ không không muốn có một cắn độc xà ở bên cạnh rình cắn.”
Mộng Vân tuy không rõ Xuân Đức nói con cún là con gì nhưng nàng nghe hắn dùng từ “nuôi” thì cũng biết là không phải thứ gì tốt.
Có lẽ hơi mất tự nhiên nên nàng lúc này đứng dậy nói:
“ Ta về phòng trước đây.”
Nói xong thì nàng liền đứng dậy rời đi không thêm để ý tới là Xuân Đức có đồng ý hay không. Đối với điều này thì Xuân Đức cũng chẳng quan tâm lắm, dù sao hắn cũng không phải là người kiểu cách.
Nhưng sắp đi ra ngoài thì Mộng Vân đột nhiên quay đầu lại hỏi:
“ Ngươi còn chưa trả lời ta, vì sao ngươi lại bảo ta lương thiện?”
Có điều câu hỏi của nàng không nhận được câu trả lời, Xuân Đức vẫn ngồi yên một mình ở nơi đó, ánh mắt nhìn về phương trời xa xôi, hình như hắn không có nghe thấy câu hỏi của nàng.
Mộng Vân thấy vậy thì có chút bất mãn trong lòng cùng đôi phần buồn phiền nhưng thấy Xuân Đức không có ý định trả lời thì nàng cũng không muốn gượng ép.
Lúc này nàng đi ra khỏi căn phòng nhỏ, nhẹ đóng cửa lại sau đó trở về phòng của bản thân ở kế bên.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
121 chương
47 chương
90 chương
32 chương