Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1133 : Nhiệm vụ số 5 - chỉ là một đại ma pháp sư thôi mà(1)
Ốc Đinh Đặc thấy thái độ của Xuân Đức như vậy thì cau mày lại, hắn cứ cảm thấy người thanh niên trước mắt này có điều gì đó bất thường. Hắn lúc này ra lệnh cho đám hộ vệ.
“ Bắt hắn lại.”
Một đám hộ vệ ngay lập tức xông lên muốn bắt lấy Xuân Đức. Có điều khi bọn chúng còn chưa kịp chạm tay tới Xuân Đức thì đột nhiên bay ngược về phía sau.
“ Rầm rầm rầm…”
Cả một đám hộ vệ toàn thân trọng giáp đột nhiên bay ngược ra phía sau, nằm lăn trên mặt đất sau đó thì không nhúc nhích nữa. Từ bên trong các bộ áo giáp chảy ra máu tươi nhuộm đỏ cả sàn nhà.
Xuân Đức lúc này rút ra còn dao đâm trước ngực của cô gái trước mắt sau đó lạnh nhạt nói:
“ Xử lý hết đám tạp nham đi lão nhị.”
Ngay khi Xuân Đức vừa dứt lời thì không gian nơi đây bỗng dưng trở nên âm u lạnh lẽo, mặc dù tất cả ngọn đèn ma pháp đều đang sáng nhưng cảm giác lạnh lẽo, âm u, ngột ngạt kia tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được rõ ràng, cùng lúc đó liên tiếp những âm thanh.
“ Hự … Hự…”
“ Phúc phúc phúc….”
“ Rốp rốp rốp….”
Vang lên. Nghe được những âm thanh này thì Ốc Đinh Đặc cùng với bạn của hắn không dám cử động. Cả hai lúc này đứng yên nơi đó, nhìn chằm chằm Xuân Đức đang chơi đùa con dao trên tay.
Sau một lúc thì một âm thanh khàn khàn, khô khốc nhưng lại mang theo sự hưng phấn vô cùng vang lên giữa không gian tĩnh lặng nơi đây.
“ Khặc khặc… Khặc khặc. Hôm qua nghe đại ca nói không được giết chóc một năm đệ đang buồn đến đứt từng khúc ruột, không ngờ mới chỉ qua một ngày đệ lại được thỏa mãn rồi. Hắc hắc. Còn hai con tiểu côn trùng này thì sao đây đại ca?”
Bóng Ảnh dùng ngôn ngữ của tiên giới nên đám người nơi đây không hiểu là hắn đang nói cái gì, có điều bọn họ có thể cảm thấy ác ý trong giọng nói kia. Phía sau lưng hai người Ốc Đinh Đặc lúc này đã ướt đẫm rồi, bọn họ cảm nhận có một thứ vô cùng khủng bố đang đứng phía sau bọn họ.
Nghe Bóng Ảnh nói thì hắn khẽ cười, sau đó thì ném cái xác của thiếu nữ ở trên bàn cho Bóng Ảnh, Bóng Ảnh thấy thiếu nữ kia bay tới thì vươn dài cái cổ ra, há miệng táp một cái.
Ngay lập tức thiếu nữ kia bị một cái táp này cắn thành thịt nát, máu tươi từ bên trong cái miệng đáng sợ của Bóng Ảnh chảy ra ngoài. Nhìn thấy một màn dã man như vậy thì hai người Ốc Đinh Đặc lập tức ngồi bệt trên mặt đất.
Có điều lúc này hai người lại bị một bàn tay nhấc bổng lên, cả hai hoảng sợ vô cùng đang muốn mở miệng cầu xin. Nhưng đúng lúc này khuôn mặt đáng sợ của Bóng Ảnh lại xuất hiện trước mắt hai người. Hai người đang muốn cầu xin lập tức im đóng chặt miệng không dám nói gì, phía bên dưới quần của bọn họ bắt đầu chảy ra những giọt chất lỏng.
Bóng Ảnh cũng không quan tâm đến hai tên này đang bị dọa cho đái ra quần, hắn nắm hai tên này để lên hai cái ghế ngồi ở phía đối diện với Xuân Đức. Sau đó thì quay lại ngồi bên cạnh Xuân Đức.
Lúc này đây hai người Ốc Đinh Đặc mới được tận mắt chiêm ngưỡng toàn bộ thân hình của Bóng Ảnh, nếu như không phải bây giờ tay chân của bọn họ đang run lẩy bẩy không thể bỏ chạy thì đã chạy rồi.
Nhìn biểu hiện thú vị của hai người thì Bóng Ảnh khẽ cười, lúc này hắn tiện tay nhặt một cái xác của một tên hộ vệ đang nằm trên mặt đất, sau đó bỏ mũ giáp của tên hộ vệ kia ra, rồi dùng bàn tay như ác dụt của mình giật đứt cái đầu tên kia rồi cho vào trong miệng nhai nuốt.
Tiếp sau đó hắn lại giống như đang ăn bỏng ngô vậy, thi thoảng lại thò tay vào bên trong bộ áo giáp móc ra một cục thịt cho vào trong miệng. Cứ mỗi lần Bóng Ảnh làm như vậy thì hai người Ốc Đinh Đặc lại run lên một lần.
Quan sát hai người một lúc, sau đó Xuân Đức mới lên tiếng nói chuyện:
“ Bây giờ có thể nói cho ta biết tên thật của hai người rồi chứ?”
Nghe Xuân Đức nói chuyện, lại nhìn thấy nụ cười thân thiện trên mặt hắn, Ốc Đinh Đặc lúc này đã không cảm thấy hắn chỉ là thiếu niên ngây thơ như lúc trước, trong mắt Ốc Đinh Đặc lúc này Xuân Đức chẳng khác gì một đại Ma Vương khát máu khoác trên mình lớp da con người.
Hắn có chút gian nan nói:
“ Ma … Ma … Ma vương đại nhân, chúng nô bộc xin được ra mắt người. ”
Nói xong thì cả Ốc Đinh Đặc cùng đồng bạn của hắn đều từ trên ghế, sau đó quỳ trên mặt đất, dập đầu hướng về phía Xuân Đức cúi lạy.
Xuân Đức lúc này đang dùng con dao nhỏ, cắt gọt móng tay của bản thân, thấy hai tên này quỳ xuống thì hắn liền thản nhiên nói:
“ Không nên để ta nói đến lần thứ 3.”
Ốc Đinh Đặc lúc này vội nói:
“ Ốc Đinh Đặc xin được ra mắt chủ nhân.”
Người bạn bên cạnh hắn cũng nói:
“ Ốc Đặc Nhĩ xin được ra mắt chủ nhân.”
Xuân Đức thấy hai tên này một lòng muốn cầu sinh mà không cần mặt mũi thì khẽ mỉm cười rồi nói:
“ Các ngươi từ bỏ đi tôn nghiêm của một đại ma pháp sư mà nhận ta làm chủ nhân sao?”
Cả hai người kia không một chút do dự liền nói:
“ Được đi theo chủ nhân là vinh dự lớn nhất cuộc đời này của hai anh em chúng ta. Hai anh em(huynh đệ) chúng ta nguyện dâng hiến tất cả để phục vụ chủ nhân.”
Xuân Đức lúc này nhếch môi lên khẽ cười nói:
“ Đã các ngươi nguyện đi theo ta thì ta cũng sẽ niệm tình mà bỏ qua cho tội lỗi của các ngươi lúc trước. Nhưng… Để cho các ngươi ghi nhớ lần này ta sẽ có một ít nho nhỏ trừng phạt cho các ngươi. “
Nói xong thì hắn liền nhìn qua Bóng Ảnh, Bóng Ảnh lúc này hiểu ý của Xuân Đức lập tức bỏ cả cái thi thể đang nắm trong tay vào miệng sau đó nuốt xuống, rồi đi tới bên cạnh hai người kia.
Khi đi tới trước mặt hai người thì Bóng Ảnh vươn ra hai ngón tay sau đó đâm vào trong ngực của hai người Ốc Đinh Đặc cùng Ốc Đặc Nhĩ.
Hai người kia lập tức cảm thấy đau đớn cực độ, cả hai muốn gào thét nhưng há miệng lại không thể phát ra bất kì một âm thanh nào. Cùng lúc đó một đồ án ma quái đáng sợ hiện lên trên khuôn mặt hai người, đồng thời mắt của hai người đều chuyển qua màu đỏ dụ dị.
Được gần 3 phút thì Bóng Ảnh lúc này mới rút ngón tay ra khỏi hai người kia. Ngay khi Bóng Ảnh rút ngón tay ra thì những đồ án ma quái cùng màu mắt đáng sợ của hai người Ốc Đặc Nhĩ cùng Ốc Đinh Đặc cũng liền biến mất, cả hai người lúc này cũng nằm trên mặt đất mà thở.
Nhìn hai người Xuân Đức một lần nữa lên tiếng:
“ Ta ban cho các người sức mạnh, vừa là đặc ân cùng vừa là trừng phạt cho các ngươi. Hằng đêm các ngươi sẽ phải chịu sự đau đớn đến khó lòng tưởng tượng có điều các ngươi cũng sẽ không chết được. Bây giờ thì đứng dậy rồi đi làm việc của mình đi.”
Hai người Ốc Đặc Nhĩ cùng Ốc Đinh Đặc mới vừa đang còn nằm trên mặt đất như khó lòng sống nổi nhưng sau khi Xuân Đức nói xong thì liền đã đứng dậy như chưa có việc gì.
Cả hai lúc này cũng kính nói:
“ Đã rõ thưa chủ nhân. Bọn thuộc hạ biết mình phải làm gì, xin chủ nhân đợi trong giây lát.”
Nói xong thì hai người liền đi ra bên ngoài ổn định lại tình trạng hỗn loạn bên trong lâu đài, cùng lúc đó cũng có mấy người thân tín của hai tên kia đi vào trong này dọn dẹp mọi thứ.
Những kẻ kia khi đi vào trong này thì không tên nào dám ngẩng đầu, tất cả đều cúi đầu thật sâu.
Không qua bao lâu thì nơi đây đã được một lần nữa dọn dẹp sạch sẽ, cùng lúc đó một bàn yến tiệc với đủ mọi loại thức ăn được mang lên cho Xuân Đức. Cũng ngay khi thức ăn được mang lên thì hai người Ốc Đặc Nhĩ cùng Ốc Đinh Đặc cũng quay lại.
Cả hai người lúc này cũng không dám ngồi nói chuyện với Xuân Đức mà đứng ở phía sau hắn.
Mãi cho đến khi Xuân Đức cho phép thì hai người kia mới dám ngồi xuống.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
121 chương
47 chương
90 chương
32 chương