Cẩm Y Dạ Hành
Chương 220 : Chúng ta có một ước định
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Hạ Tầm bị Thiết Huyễn nghiêm trang giáo huấn một trận, đành cáo từ đi ra, sau đó ra khỏi hành dinh của Lý Cảnh Long.
Xuyên qua mấy con phố, Hạ Tầm cấn thận quan sát hồi lâu. sau khi xác định không có người theo dõi, lúc này mới ngoặt vào một ngõ tắt nhỏ, hướng về chỗ chính thức hắn muốn đi đến.
Thế vị niên lai bạc tự sa, thùy lệnh kỵ mã khách kinh hoa. Tiếu lâu nhất dạ thính xuân Vũ. thâm hạng minh triêu mại hạnh hoa.
(Đây là bài: Lâm An xuân vũ sơ tễ của Lục Du
Thế vị niên lai bạc tự sa
Thùy linh kỵ mà khách kinh hoa
Tiêu lâu nhất dạ thính xuân vũ
Thâm hạng minh triêu mại hạnh hoa
Nụy chỉ tà hành nhàn tác thảo
Tình song tế nhũ hý phân trà
Tố y mạc khởi phong trần thán
Do cập Thanh minh khả đáo gia
Dịch:
Mưa xuân mới tạnh ở Lâm An
Năm tới vị đời mỏng tựa sa
Ai xui ruồi ngựa khách phồn hoa
Mưa xuân gác nhỏ đêm nghe vẳng
Hoa hạnh hẻm cùng sáng bán ra
Giấy xấu nét xiên đành viết thảo
Song hừng búp nhỏ bỡn pha trà
Áo tơ gió bụi than đừng nổi
Kịp đến Thanh minh trở lại nhà
Đông A dịch)
Hạ Tầm đi sâu vào bên trong, tháng ba dương xuân, đúng thời gian hạnh hoa nở rộ, bước chậm vào ngõ tắt nhỏ, hoa rụng vô cùng rực rỡ.
Bên đường mở một nhà quán trà dưới một gốc hoa, mấy người đang uống tách trà lớn. có khách quen, cùng có khách lạ mới đến. ai đến hỏi, người bán trà đều trá lời, cái đó hỏi đáp cái đó.
Hạ Tầm đi tới, trông thấy trên trà quán có một hán tử khoảng ba mươi tuổi, rất gầy gò, có bàn ghế không ngồi, lại ngồi xổm ở đó, cùng người uống trà nói chuyện phiếm, khách khí lên tiếng gọi: “Tiêu đại ca”.
Người nọ là chủ cho Hạ Tầm thuê nhà, tên là Tiêu Chẩn, hắn thuê nhà ở trong một hẻm nhỏ, gian phòng ở của Hạ Tầm cùng đặt tại đây, cho nên xem như nhận thức với nhau.
Tiêu Chẩn ngẩng đầu nhìn thấy hắn. vội vàng cười cười mời đến: “A, Hạ lào đệ đã trở lại, làm ăn thể nào rồi?”
Hạ Tầm cười cười: “Đã hoàn thành. Tiêu đại ca cứ bình tâm uống trà. huynh đệ về phòng nghi ngơi trước một chút”.
“Tốt tốt tốt.” Tiêu Chấn gật đầu mỉm cười, chờ Hạ Tầm vào một gian phòng nhỏ đối diện, lập tức giảm thấp tiếng nói xuống, thần bí nói: “Ài, là thương nhân từ bên ngoài đến, các ngươi có gặp qua nương tử của hắn chưa? Ai da, cái tư vị kia, cái ý nhị kia, chậc chậc..
Vài tên hán từ trẻ tuổi Bên cạnh lập tức hào hứng chạy đến đây, trong đó một tên cười nói: “Ta nói lão Tiêu này, ngươi vài kiếp chưa thấy qua nữ nhân? Nương từ của hắn, ta cùng đã gặp mặt một lần, trông đúng là có tư vị, thể nhưng không thể coi là thượng phẩm sao, ngươi ra bên Tây hổ ngó xem, eo giống như liễu nhỏ, mắt hạnh má đào bộ dáng mỹ mạo còn thiếu sao? Nương tử nhà hắn, tựa như hơi cường tráng, cùng hơi đen một chút”.
Tiêu chẩn khinh thường nói: “Ngươi biết cái gì, ngươi nói Nữ nhân giống như vậy, đều là nhìn mà không dùng được, khi lên giường, cần phải nữ tử như vậy mới tốt, ngươi không thấy được cái miệng ngọt ngào của nàng, phòng chừng chỉ cần khẽ chạm vào, là có thể đem ta hút khô, còn có ngực và mông nàng, chậc chậc, không thể nghĩ không thể nghĩ, không tưởng tượng không được, không thể tự thoát được, không thể tự thoát được...”
Người nọ ở bên cạnh liền cười khanh khách:“Ta nói lão Tiêu, ngươi bất trí rồi, ngươi nặng tình như vậy, không thể tự thoát ra được, có điếm quá khoa trương đi?”
Tiêu Chẩn trợn mắt nhíu mày lại nói: “Nữ nhân tuyệt diệu như vậy, chết ở trên bụng nàng ta sẵn sàng cam tâm tình nguyện, nếu thật là chết ở trên bụng nàng, chính là không thể tự thoát ra được, hiếu không?”
Vài hán tử có thêm một chút dư vị, không khỏi đứng dậy cười vang. Tiêu Chẩn hai mắt tỏa sáng nhìn về phía đối diện, vừa ao ước lại đố kị nói: “Mau nhìn mau nhìn, cửa mở ra kìa. mụ nội nó, làm giữa ban ngày ban mặt, cùng không sợ bị người phụ nữ của hắn ép khô..
***
Tiểu phòng đối diện chỉ có một gian nho nhỏ, phía sau là phòng ngủ. vào phòng ngủ, Tô Dĩnh vội vàng hạ cửa sổ xuống, hướng về phía Hạ Tầm hỏi: “Thế nào, Tào Quốc Công kia. có chịu đáp ứng điều kiện của chúng ta không?”
Đến nơi này, Tô Dĩnh đành phải cỡi bỏ trang phục hải tặc, thay đổi một thân trang phục tầm thường, trên đầu búi tóc giống như đuôi ngựa, hai má vốn anh khí tuấn tó càng tăng thêm vài phần Vũ mị.
Nàng mặc áo màu lam nhạt, váy màu trắng thêu Nguyệt Hoa, bởi vì không quá thích ứng khí hậu oi bức trên bờ, cùng theo thói quen trên biển, mở rộng phần áo trước ngực ra, bộ ngực màu tiểu mạch no đủ căng tròn hiện ra rõ mồn một đầy dụ hoặc. Mắt Hạ Tầm hơi rủ xuống, mi mắt nhảy lên vừa vặn nhìn trúng chỗ run rẩy tròn tròn đó.
Tô Dĩnh đã nhận ra ánh mắt của hắn, trên mặt xuất hiện một vệt đỏ ừng, vội vàng giữ chặt cổ áo. Khi ở trên biển, nàng hay đứng trước mặt Những nam nhân hải tặc kia, bọn họ gần như trần truồng lòa thể, nàng vẫn thản nhiên, không biết ngượng ngùng, nhưng bây giờ thay đổi hoàn cảnh, mặc vào xiêm y phụ nhân chính thức của người ta, bất tri bất giác liền khôi phục thần thái nữ nhi.
Sắc mặt Hạ Tầm ngưng trọng lắc đầu nói: “Ta đã thử nói, chỉ sợ rất khó thành công. Ta còn nghe được, Tào Quốc Công đang định ra một phương lược Tịnh Hải. cái phương lược này một khi áp dụng, muốn vinh viễn tiễu trừ hải tặc là chuyện không làm được, nhưng trước mất, chỉ sợ quần đạo Đông hải chẳng phân biệt được thiện ác, người người đều gặp nạn”.
Tô Dĩnh vừa nghe, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng thốt: “Nói như vậy, ngươi chỉ là khoe khoang khoác lác, cuộc mua bán của chúng ta, căn bản không làm được?”
Hạ Tầm lắc lắc đầu nói: “Lý Cảnh Long kia thong dong bố trí. hắn không phải chịu con đường sống trong thực tế, không hiếu những người nghèo hèn quanh năm chăm chú làm việc, huống chi, nếu hắn biết rõ là đang làm một chuyện vô ích với đất nước, làm dân chúng lâm vào tử lộ, ta làm sao chịu cùng Hắn đi con đường đó? Cô để cho ta nghĩ, sẽ có biện pháp”.
Tô Dĩnh xoay vòng eo, tức giận ngồi xuống bàn. Hạ Tầm nhíu lông mày lại ngồi xuống theo, nhẹ nhàng thở một hơi, chăm chú ngồi suy tư...
Lý Cảnh Long và Thiết Huyễn cùng hoàn thiện phương lược Tịnh Hải, Hạ Tầm không đồng ý. Lần này Lý Cảnh Long nếu như không hoàn thành được Tịnh Hải thì thôi. nếu để cho hắn thành công, chỉ có thể bức phái hải tặc ôn hòa đứng về phía đối lập, bởi vì sự tình căn bản bắt đầu ở chỗ sai lầm về chính sách cấm biến của Chu Nguyên Chương, căn nguyên đã có, hải tặc chính là cấm mâi không dứt. đánh chỉ có thể làm song phương tiến vào tình trạng đối lập toàn diện.
Lịch sử đã ghi, triều đình sử dụng thủ đoạn cấm hải tương tự, kết quả của nó là gì? Triều đình trả giá một lượng lớn quân phí, vô số anh hùng chết đi, xác thực có thể làm cho đạo tặc Đông hải nguyên khí đại thương, nhưng ngư ông đắc lợi cuối cùng, chính là đám người Bồ Đào Nha đường xa đến chiếm cứ Châu úc làm cơ sở, lùng đoạn cả khu hải dương mậu địch châu Á.
Đây là chỗ dân cần, ngươi có thể cấm được? Ngươi không làm, lại không cho phép con dân của ngươi làm. kết quả đành phải do người ngoài làm.
Lịch sử kinh người, giờ đây Hứa Hử, Tô Dĩnh phảng phất chính là phái hải tặc ôn hòa, Tiếu Sở và Tiếu Mễ thuộc Khấu Lược phái Lâm Bích Xuyên, Tiêu Hiên, mà sau lưng bọn họ là đệ nhất hải tặc Trần Tổ Nghĩa có căn cơ dựng ở Nam Dương vô cùng vững chắc, nhân vật sắm vai ngư ông đắc lợi chính là người Bồ Đào Nha. Dựa vào cách làm Lý Cảnh Long và Thiết Huyễn, rất có thể cuối cùng sẽ tạo thành một cục diện như vậy.
Ta có thể xử dụng thủ đoạn lừa gạt. lừa gạt không trợ giúp bọn họ, dùng máu tươi bọn họ, nhuộm đỏ lên tiền đồ của ta?
Hạ Tầm nhẹ nhàng lắc đầu. hắn và Hứa Hử có một ước định, hắn không nghĩ mình sẽ làm một tên tiếu nhân nuốt lời.
Ngày đó, trên đảo Song Tự, lúc Hứa Hử hạ lệnh xử tử hắn. hắn thật cho là mình hẳn phải chết không thể nghi ngỡ , nhưng Hắn không nghĩ đến, sau khi Tô Dĩnh đem hắn bắt giữ giải đến Quy Bối nhai, lại bí mật đem hắn nhốt vào một động huyệt, gọi người canh giữ ở bên ngoài, không xử từ hắn. Làm hại Hạ Tầm ngồi ở trong động suy nghi miên man một hồi, còn tường rằng vị Tô đại tỷ này muốn như Kim ốc tàng kiều, tiền dâm hậu sát, kết quả đến buổi tối, đi vào sơn động lại là Hứa Hử.
Hứa Hử vào sơn động, đi thẳng vào vấn đề, câu nói đầu tiên là: “Ta và ngươi có một vụ mua bán rất có ý tứ, không biết ngươi định giao dịch như thể nào, ra giá bao nhiêu tiền?”
Nếu như y thuần túy chỉ nhờ vũ lực cường đại và số lượng đề cử dưới tay để làm lão đại, thì ở Song Tự đường hẳn là Lôi Hiếu Hy kiêu ngạo làm đương gia, Hứa Hử và Tô Dĩnh lúc vẫn còn là tiểu hài tử, Lôi Hiểu Hy đã đi theo bậc cha chú đạp sóng chém giết tung hoành tứ hải. Nhưng Lôi Hiểu Hy giết người thành tánh, không tuân thủ quy củ. điểm này làm Tô lào bang chủ không vui.
Mà Hứa Hử thì khác, phụ thân hắn là một nho tướng. Lúc quần hùng tranh đoạt, chỉ nhân mã của Trương Sì Thành tôn sùng nhất là người đọc sách, lúc ấy rất nhiều văn nhân đều gia nhập đội ngũ của hắn, như La Quán Tning, Thi Nại Am những văn nhân này, đều từng ở dưới tay Trương Sì Thành hành sự, phụ thân Hứa Hử lúc trước chính là một văn nhân, bởi vì trên mặt quân sự rất có kiến giải, dần dần trở thành người nhiều mưu trí bên cạnh Tô tướng quân.
Hứa Hử là người có tính tình giống hệt ác phụ, cho nên lúc Tô lão tướng quân lâm chung, đem vị trí Đại đương gia truyền cho người tính tình trầm ồn, thiếu niên lão thành Hứa Hử, lúc ấy ba vị lão đương gia đều trước sau mất cùng một lượt, bọn tiêu bối vừa mới tiếp nhận quyền lực, Lôi Hiểu Hy mặc dù trong nội tâm có phần khó chịu, vẫn không đám làm điều gì đó ngu ngốc, nhưng hơn mười năm qua, tất cả mọi người bất đầu có tâm tư riêng.
Tô Dĩnh vẫn là nắm Đoạn Sự Đường, chủ quản việc hình ngục trên song tự đảo, ngoài ra còn xung phong chiếu cố những bộ hạ cũ năm đó trực thuộc dưới trướng phụ thân, không chiêu binh mãi mâ thu nạp người mới. không hề hứng thú với quyền. Mà Lôi Hiếu Hy lại lợi dụng uy vọng của hắn trong đám hải tặc, không ngừng khuếch trương thế lực, tuy đứng dưới Hứa Hử, thực lực của hắn thủy chung vẫn hơn Hứa Hử một cái đầu. toàn bộ nhờ là Tam đương gia Tô Dĩnh đứng bên, hợ lực hai người, mới có thể áp chế Lôi Hiếu Hy.
Lúc quân sư Sở Mễ bang đến mời chào Hứa Hử nhập bọn, Lôi Hiếu Hy ở trước mặt người ngoài dám công nhiên tò thái độ đồng ý, đây không phải là hành vi một người từng trải nên làm, hành vi của hắn gần như bức vua thoái vị, Hứa Hử lúc ấy rất không vui, mà sau đó người Sở Mễ bang lại lặng lẽ tới tập kích, nếu không kịp thời phát hiện, suýt nữa tạo thành đại họa.
Chung quanh đảo Song Tự có rất nhiều cây tùng, dòng chảy dưới nước phức tạp, không có người làm nội gian, thuyền ngoại nhân thật khó có thể tiến đến. thể là Hứa Hử nối lên lòng nghi ngỡ với Lôi hiểu Hy. Hắn không thể xác định Lôi Hiếu Hy chính là nội quỷ, nhưng Hắn chính thức muốn làm một việc, nhất định phải tránh vị Nhị ca này trước.
Hấn tuyệt đối tín nhiệm Tô Dĩnh, cho nên hắn sai Tô Dĩnh hành hình, hơn nữa địa điểm là Quy Bối nhai. Những lời này, liên quan đến một bí mật chỉ có hai người bọn họ biết được: lúc Hứa Hử vừa tiếp nhận chức vị Đại đương gia, đã từng xử tử qua một cái người xúc phạm bang quy, dựa theo bang quy, người nọ hẳn phải chết, nhưng người nọ là bộ hạ cũ đã đi theo phụ thân hắn nhiều năm, trên chiến trường từng hai lần cứu tính mạng cha Hắn.
Hấn nghi tha người nọ một mạng, lúc ấy chính là tìm Tô Dĩnh hỗ trợ, Quy Bối nhai là địa bàn Tô Dĩnh, nàng động tay chân rất dễ dàng. Cuối cùng Tô Dĩnh dẫn bộ hạ cũ của phụ thân hắn đấu đi, bí mật đưa ra hải đảo. Hôm nay hắn nhắc lại lời nói cũ, Tô Dĩnh lại là bạn lớn lên cùng hắn từ nhỏ, bản tính tính tình hai người rất quen thuộc, làm sao không rõ ý tứ của hắn. cho nên. Hạ Tầm đã bị dấu đi.
Hấn và Hứa Hử bí mật đạt thành ước định, hắn thuyết phục Lý Cảnh Long hợp tác cùng đảo Song Tự, cùng đối phó Sở Mễ bang thậm chí là Trần Tổ Nghĩa, nhưng trước mắt xem ra, Lý Cảnh Long không chỉ không chịu đáp ứng yêu cầu cho Hứa Hử mở cửa biến thông thương, thậm chí tất cả phương thức hợp tác chiêu an cùng không đồng ý. Thiết Huyễn càng không cần phải nói, người này ghét ác như thù. căn bản không đồng ý loại kế tạm thời bỏ chính sách cấm biến, trong mắt hắn, đen chính là đen, trắng chính là trắng, tuyệt đối không có khu vực màu xám tồn tại.
Không có đồng ý bọn họ, ta làm sao thúc đấy quan hệ có lợi cùng hợp tác?
Tô Dĩnh vốn tức giận ngồi ở đàng kia, nhưng thấy Hạ Tầm suy nghi thờì gian quá dài, Tô Dĩnh chán đến chết dần dần chú ý tới vẻ mặt Hạ Tầm. lông mày hắn khi chăm chú thì nhíu lại, dường như đang có vướng mắc, khi thì nhẹ nhàng ngước lên, dường như có một dòng chữ, có đôi khi chân mày nhảy lên, tựa hổ có kiến giải, đôi khi nhẹ nhàng động đậy hai cái, mang theo một ít giảo hoạt.
Tô Dĩnh luôn luôn cẩu thả, chưa từng chú ý tới một người nam nhân chỉ là dùng đôi lông mi có thể có nhiều biến hóa như vậy, không khỏi cảm thấy hứng thú liền đứng dậy nghiên cứu. Nàng nhìn qua. nam nhân này nhẹ nhàng nhíu lông mi lại, sau đó chậm râi đi lại gần hướng về phía chính giữa, khóe miệng đồng thời nhếch lên đầy câu dẫn, điệu cười mang theo ý xẩu...
Con mất Tô Dĩnh lập tức sáng lên: “Hắn đã có chủ ý?”
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Truyện khác cùng thể loại
352 chương
249 chương
608 chương
25 chương