Cẩm Y Dạ Hành

Chương 202 : Xông lên núi

Nhóm dịch: huntercd Nguồn: Vip.vandan Đả tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu Hạ Tầm nghiêm mặt lên nói: “Vấn đề nhàm chán, xuống đây!” Tạ Vũ Phi trề miệng nói: “Vậy ngươi đỡ ta xuống.” Hạ Tầm nhảy lên tượng đá đi đỡ nàng, phía sau bức tượng phật đá đó chỉ có khe hở không tính là quá rộng, Tạ Vũ Phi muốn nấp tại nơi đó, chỉ có thể nấp xuống hơn nửa cái Thân thể, nhưng Hạ Tầm chỉ hơi suy nghĩ một chút, liền hiểu chỗ dụng ý nàng nấp chỗ đó, không khỏi âm thầm khen nàng thông minh. Hạ Tầm tại Thanh Châu lâu như vậy, cũng du lãm qua Vân Môn Sơn nôi danh lừng lẫy, Vân Môn Sơn cũng không lớn. Đối với lối đi ở đây hắn cũng rất quen thuộc, nơi này là một con đường, bởi vậy hướng lên không xa, lại hướng trái rẽ một cái, chính là con đường hướng Trần Đoàn động. Tạ Vũ Phi một nữ tử yếu mềm căn bản chạy không qua nam nhân. Nếu như nàng sau khi thoát hiểm sợ hãi xuống núi, đó là phương hướng bọn bắt cóc tổng tiền truy tìm đầu tiên, chắc chắn khó thoát khỏi bọn bắt cóc tổng tiền đuổi giết. Nếu như ở trên núi ân Thân, núi này cây cối cũng không mười phần tươi tốt. địa phương có thể đủ ân Thân ít, hơn nữa nhất định cũng là địa phương tên lưu manh chăm chú tra tìm nhất, nguy hiểm bạo lộ vẫn rất lớn, Tạ Vũ Phi ân Thân tại chỗ cách Trần Đoàn động cũng không xa, lại là ở bên cạnh bạc thang đường lớn lên núi, có thể nói là địa phương khi một người truy tìm người ta dễ dàng xem nhẹ nhất, cho nên tượng phật đó tuy không thể đem nàng hoàn toàn che lại, thật ra ngược lại là an toàn nhất. Tạ Vũ Phi hai chân cười tại trên cố Bồ Tát, nàng mặc lại là váy, đi lên không dễ xuống càng khó, đâu có thể nói đi xuống là xuống, Hạ Tầm thấy tình hình, một tay vươn qua đỡ ở dưới sườn nàng, một tay khác đỡ ở dưới mông nàng, Tạ Vũ Phi Thân thể không nặng, cũng chỉ trên dưới chín mươi cẩn (khoảng 45kg), đã bị Hạ Tầm nhẹ nhàng khéo léo đỡ xuống. Tiếp xúc Thân mật như thế, khiến cho Tạ Vũ Phi khuôn mặt khẽ đỏ lên. lại có chút không tự nhiên đứng lên. Nhất là trên tượng phật đá đó đã hẹp lại nông, hai người đứng ở ở trên đó dựa vào nhau khá gần, hầu như nghe thấy hô hấp, khiến cho nàng không khỏi có chút khẩn trương. Hạ Tầm còn lo lắng về Bành Tử Kỳ và bọn bắt cóc tổng tiền còn chưa lộ mặt kia, lại không có cảm giác như vậy. Hắn nhảy xuống bệ đá, mở hai tay ra nói: “Nhảy xuống.” Tạ Vũ Phi phẩy phẩy đầu tóc, lại chinh chinh áo váy, đột nhiên chú ý Đến vấn đề hình tượng của mình, bộ dạng kia khiến cho Hạ Tầm vừa giận vừa buồn cười. Chinh lí xong, cảm thấy bộ dạng hiện tại của mình ở trước mặt người trong lòng kia sẽ không quá chật vật. Tạ Vũ Phi mới ngồi xổm xuống, mở hai tay ra, nhẹ nhàng hướng Hạ Tầm nhảy tới. Nang vừng vàng rơi ở trong ngực Hạ Tầm. Khi Hạ Tầm hai tay hai tay sít sao ôm chặt nàng, trong lòng Tạ Vũ Phi đột nhiên dâng lên một hồi an tâm, cảm giác ấm áp, rất thoải mái, rất an toàn, rất yên tình. Tử khi ca ca nàng chân tàn phế, mẫu Thân bệnh chết, nàng một tiểu cô nương sáu bảy tuổi liền phải nấu cơm, lo việc nhà, chiêu cố ca ca phất điên. Cuộc sống cho nàng chỉ có trầm trọng và sợ hãi, nàng đã rất lâu không có cảm giác ấm áp yên tình như vậy rồi, nàng đột nhiên muốn khóc... Nàng rất muốn dựa vào trong ngực Hạ Tầm, hường thụ một hồi tự vị khó có được này, nhưng mà chỉ là mượn lực đạo hạ xuống hướng hắn khẽ dựa vào một cái, liền thẳng người lên, khỏi phục vẻ bất cần đời trước sau như một, cười khuất khích nói: “Coi như ngươi có lương tâm. còn biết Đến cứu ta.” Hạ Tầm vội hỏi: “Bọn bắt cóc tổng tiền có mấy người?” Tạ Vũ Phi nói: “Chỉ có một tên.” Hạ Tầm trong lòng đại định, kéo tay nàng nói: “Chỉ có một tên? Vậy cũng không đủ làm sợ hãi, Tử Kỳ đã tử trên núi vượt qua Đến đây, nói không chừng đã đụng phải hắn. đi theo ta, chúng ta đi lên tiếp ứng.” Hắn kéo Tạ Vũ Phi một mặt đi hướng lên. một mặt lại hỏi: “Cô là thế nào thoát khổn, tên bất cóc kia hiện tại ở chỗ nào?” Tạ Vũ Phi ngoan ngoãn để hắn kéo đi, nghịch ngợm nói: “Không có cái gì, đêm khuya người tình, tịch mịch nhàm chán. Ta lại cũng hắn nói chuyện phiếm, chuyện trò chút, hắn lại nghĩ Đến trước tiên phải đi xung quanh truy xét tình hình thăm dò đường, tránh cho tập kích ngươi không dễ dàng, trốn chạy cũng không thuận tiện. Nhưng mà lưu ta một người tại trong động, hắn lại còn rất băn khoăn không đi. lại để cho A Đoàn lão tổ cũng ta nghĩ ngơi, ta ngại Trần Đoàn lão tổ quá lề mề chút, cảm thấy vẫn là Văn Thủ Bồ Tát tài đức siêu quần, thông minh trí tuệ, lại chạy qua cũng hắn bàn luận”. Nàng che miệng, ngáp cái đáng yêu nói: “A, ta hiện tại mệt mòi..Hạ Tầm nghe nàng nói hươu nói vượn, đoán nàng lại là dũng bản lãnh lừa gạt người không đền mạng kia của nàng mà lừa dối bọn bắt cóc tổng tiền kia một phen. Đương nhiên, nàng không có khả năng trực tiếp gợi ý bọn chúng, mà là rất thành thạo dẫn dắt hắn, kêu hắn ngoan ngoãn dựa theo ý tứ nàng, rời khỏi Trần Đoàn động, mà nàng thì chính là nhân cái cơ hội này trốn đi. Nhưng mà bọn bắt cóc kia là không có khả năng mặc ý nàng tự do hành động, hắn dù có ngu xuân cũng không có khả năng bị vài câu nói của Tạ Tạ liền để nàng tự do. Trừ khi Tạ Tạ hiểu được thuật thôi miên cực cao minh, nhưng mà tử trước đó một chút gặp phải khốn cảnh, Tạ Tạ là có thể sử dụng loại thủ đoạn này, lại chưa từng thấy nàng dũng qua. Hẳn là không hiểu môn công phu kì diệu này, như vậy nàng rốt cuộc là dũng thủ đoạn gì thoát Thân, Hạ Tầm đối với cái này rất là hiểu kì. nhưng mà hiện tại hắn lại không thể hỏi. chỉ đành nén hiểu kì trong lòng xuống, chờ sau khi xong chuyện hỏi lại. Đi một chút, nghe được trong sương mũ phía trước mơ hồ truyền Đến thanh âm binh khí giao kích, Hạ Tầm lập tức tăng nhanh cước bộ, bất quá hắn cũng không có buông tay Tạ Vũ Phi ra, nếu như hắn bò Tạ Vũ Phi một mình đi lên, một khi bị tên bắt cóc kia trốn xuống, ngược lại đem Tạ Vũ Phi bắt được khổng chế làm con túi, vậy lại cực kì không xong. Bành Tử Kỳ đã gặp Vương Nhất Nguyên, nàng sau khi gặp được Vương Nhất Nguyên. Vương Nhất Nguyên đã nhanh muốn bị tức điên rồi. Vương Nhất Nguyên cũng không thích nữ sắc, nếu không lấy tuổi hắn như vậy, bằng địa vị hắn trong Bạch Liên giáo, muốn tìm cô nương xinh đẹp động lòng người làm nương tử còn không dễ dàng sao? Cũng không Đến nỗi Đến giờ vẫn độc Thân một người. Vị nhân huynh này xác thực đem tình lực cả đời đều bò vào trong đại nghiệp tạo phản. Ngoài ra, hành dâm vốn chính là hành vi làm cho giang hồ hào kiệt xem thường, chỉ có phần tử bại hoại dưới ngũ môn mới làm ra loại việc này, cho dù là phạm nhân trong ngục, đụng Đến loại mặt hàng này cũng là sẽ hung ác chinh sửa hắn một trận. Giang hồ hán tử rất thích tàn nhẫn tranh đấu, lại ít có dũng nửa Thân dưới suy nghĩ vấn đề. Mà không được đâm tà càng là một trong năm đại cơ bản giáo nghĩa của Bạch Liên giáo, Thân là giáo đồ Bạch Liên giáo, Vương Nhất Nguyên là không dám phạm giới, lúc đó Ngưu Bất Dã cực hận Lý viên ngoại, cũng chỉ là làm dũng giết chóc, cũng không dám phóng túng đệ tử đối với tức phụ Lý gia lạm dụng đâm uy, chính là vì duyên cớ này. Vương Nhất Nguyên thăm dò hoàn cảnh xung quanh Trần Đoàn động một phen, lại tại địa điểm giao chiến hắn dự tuyển cũng trên vài tuyến đường trốn chạy thiết kế mấy cơ quan tình xảo mới lình hội của thợ săn, lúc này mới trở về Trần Đoàn động, nghĩ không ra khi hắn trở về Trần Đoàn động lại phất hiện, Tạ Vũ Phi đã không biết đi đâu, dây thừng thô bằng ngón tay cái tâm qua dầu ngay cả hắn cũng giãy không đứt, giờ phút này lại đã đứt đoạn ở trên đất. Tạ Vũ Phi vốn cũng tượng Trần Đoàn lão tổ ngủ bị trói cũng một chỗ sớm đã không một dấu vết, Vương Nhất Nguyên lúc này mới ý thực được bị nàng chơi khăm rồi. Tại Tế Nam. hắn bị Hạ Tầm giả heo ăn thịt hổ đũa giờn một lần. lại bị nữ nhân của Hạ Tầm đũa giờn, hôm nay nghĩ Đến, khiến cho hắn mành liệt nghĩ Đến trước tiên phải quen thuộc một chút hoàn cảnh xung quanh thăm dò tốt đường trốn chạy, tựa như cũng là nữ nhân giảo hoạt kia tại lúc không để ý dẫn dắt hắn. Vương Nhất Nguyên hận Đến nghiến răng nghiến lợi. thời gian hắn rời đi cũng không dài, đoán chừng Tạ Vũ Phi giãy thoát đây thừng, cũng không thể chạy được xa, liền cầm đao chạy như bay xuống núi. Đuổi Đến dưới núi, cũng không phất hiện bóng dáng Tạ Vũ Phi, bởi vậy lại đi xa hơn chính là Đại Vân tự. Nhưng Đại Vân tự tường cao viện sâu, mặt ngoài có một đạo sơn môn trầm trọng như cửa thành, buổi tối đóng lại, không người trông coi, Tạ Vũ Phi canh khuya nửa đêm cho dù chạy Đến phá cửa, các hòa thượng ngủ ở trong hậu viện thiện phòng cũng chưa chắc nghe thấy, nàng chạy Đến chỗ này khả năng cũng không lớn. Vương Nhất Nguyên hướng về phía Thanh Châu đuổi ra hơn một dặm, cảm thấy không đúng, liền lại một lần nữa hướng trên núi đi tìm. Hắn đi đi về về ở bên cạnh Tạ Vũ Phi được mấy lần, cũng không phất hiện đinh đầu Văn Thủ Bồ Tát có người. Hắn đem rừng cây bụi cỏ lục soát khấp, mắt thấy sắc trời sắp sáng, Hạ Tầm lại nhanh chạy Đến, lại vẫn không hết hi vọng, ở tại đinh núi lục soát một hồi, thật sự tìm không được cái nữ tử giảo trá như hồ li kia, lúc này mới oán hận chuẩn bị xuống núi, muốn trước tiên phục kích Hạ Tầm rồi nói sau. không nghĩ lúc này Bành Tử Kỳ chạy Đến một Thân mồ hôi đột nhiên tử trong sương mũ vọt ra. Sáng sớm. tại đinh núi này đột nhiên vọt ra một người, trong tay xách một chuôi đao sáng loáng, sát khí đầy mặt, còn có thể là cái gì tốt mà cũng sống chung được? Hai người dăm ba câu qua loa thăm dò đối phương, liền động thủ. Bành Tử Kỳ trèo đèo lội suối nửa ngày đường, thể lực tiêu hao cực lớn. giờ phút này một Thân thấm mồ hôi, công phu giảm đi nhiều. Vương Nhất Nguyên trên núi dưới núi lục soát một phen, bởi vì là tìm người, không thể chạy quá vội vàng, chẳng khác nào là vừa mới thả lòng tay chân, sơ sơ chiếm chút ưu thế. Khi Hạ Tầm kéo Tạ Vũ Phi lên Đến đinh núi. vừa đúng nhìn thấy trong sương mũ Bành Tử Kỳ và Vương Nhất Nguyên động tác nhanh nhẹn đang giao thù, Hạ Tầm vừa thấy lập tức đem Tạ Vũ Phi dấu tại sau người, hoành đao gọi: “Tử Kỳ, mau qua đây!” Bành Tử Kỳ nghe vậy vui mừng, vội bố ba đao, bức lui Vương Nhất Nguyên, búng người bay qua, vừa thấy Hạ Tầm và Tạ Vũ Phi, không khỏi vui mừng nói: “Tướng công, ngươi đem Tạ Tạ cứu ra rồi.” Hạ Tầm nói: “Cái này, ngược lại cũng không tính là ta cứu, khi ta thấy được Tạ Tạ, nàng đang cũng Văn Thủ Bồ Tát đàm kinh luận đạo.” Bành Tử Kỳ kinh ngạc nói: “Cái gì?” Tạ Vũ Phi hướng nàng giả cái mặt quỷ, kéo qua tay nàng cười nói: “Tỷ tỷ đừng nghe hắn nói nhảm, tiêu muội gặp nạn, tỷ tỷ trượng nghĩa ra tay cứu giúp, tiểu muội thật là cảm kích vô cũng.” Vương Nhất Nguyên nhìn thấy Hạ Tầm. không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: “Họ Dương, ngươi cuối cũng Đến rồi?” Ánh mắt Hạ Tầm lúc này mới chuyến hướng hắn. vừa nhìn thấy rõ bộ dạng hắn, Thân thề không khỏi khè động, ngạc nhiên nói: “Vương Kim Cương Nô, là ngươi! Ngươi vậy mà vẫn còn sống?” Vương Nhất Nguyên cười ngạo nghễ, ườn ngực nói: “Vương mỗ có Vô Sinh lão mẫu che chở chiêu cố, có thê gặp dữ hóa lành, gặp nạn cũng qua. ngươi muốn giết ta, nói dễ vậy sao!” Hạ Tầm chậm rãi giơ trường đao trong tay lên, mỉm cười nói: “Người quang minh chính đại trước mờ ám không nói tiếng lóng, các hạ bản lình giả thần lộng quỷ kia, chỉ dễ lừa gạt chút ngu phu xuân phụ, cũng không thể bày trò trước mặt ta được, Vô Sinh lão mẫu nếu có thể khiến cho ngươi đao thương bất nhập, chống đỡ được thanh đao này trong tay ta, Dương mỗ sẽ theo ngươi tin Bạch Liên giáo!” Bành Tử Kỳ lóe Đến chỗ trước mặt hắn, giống như gà mẹ bảo vệ con, khẩn trương nói: “Tướng công, đao pháp của hắn rất không tệ, vẫn để ta Đến thu thập hắn đi.” Hạ Tầm nhẹ nhàng nắm ở eo nhỏ của nàng, tử bên người nàng bước qua, mỉm cười nói: “Nàng thật đem tướng công là văn nhược thư sinh trói gà không chặt sao? Nàng ở một bên xem. xem ta như thế nào... lấy thủ cấp hắn!” Cẩm Y Dạ Hành Tác giả: Nguyệt Quan