Cẩm Y Dạ Hành

Chương 17 : Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng

Nhóm dịch: huntercd Nguồn: Vip.vandan Đả Tự: Banlonghoi.com “Thúy Vân cô nương, thiếu gia các ngươi có cừu nhân gì không?” “Hồi lão gia, thiếu gia của chúng ta tri thư đạt lễ, hòa thiện với láng giềng, làm người biết xử sự, an phận thủ mình, cũng chưa từng nghe nói thiếu gia nhà ta cùng người nào kết thù kết oán...” Đổi là Thúy Vân nha đầu đi lên, triệu Thôi Quan chấn chỉnh lại tinh thần, tiếp tục hỏi han, Phùng Tây Huy thì ở một bên âm thầm tự định giá: “Từ tình huống của những người hầu Dương phủ này nói ra cho thấy, từ khi Trương Thập Tam tiến vào phòng tắm, cho đến khi Hạ Tầm hô to cứu mạng, thì chừng một chén trà. Sau đó bọn hạ nhân đuổi tới phòng tắm, lúc này trong phòng đã một màn bừa bãi, quần áo dụng cụ tắm vứt rơi vãi trên đất, bọn họ vội lấy quần áo cho Dương Văn Hiên thay, rồi đem gia nhân hộ viện gọi đến bao quanh bảo vệ cho hắn. Tiếp đó có người báo quan, Trương, Vương hai vị tuần kiểm đang ở tại đầu đường tuần tra nghe nói tiến đến xem xét hiện trường, lại cho người hồi phủ nha báo lên trên, Dương Vãn Hiên trong cả quá trình không có rời đi qua, trong phòng tắm cũng một mực không có ai ra vào nữa. Sau khi các bộ khoái tiến đến, đối với phòng tắm cùng cả vườn hoa hậu viện đều đã cẩn thận tìm tòi qua, một cây châm cũng không khả năng trốn đi, nếu có hung khí, không có khả năng dấu ở trong trong phòng tắm hoặc tiện tay ném ra vườn hoa ở bên ngoài cửa sổ. Như vậy mà nói, Hạ Tầm sẽ không có hiềm nghi gì, Hắn không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy, giết chết một người, lại mặc quần áo tử tế nhảy ra cửa sổ, đi xa xa giấu hung khí, lại quay về hiện trường cởi sạch quần áo, một lần nữa giả trang thành đang tắm. Lúc ấy người ở đó rất nhiều, những nô bộc Dương phủ này đều là thuê về, cũng không cùng Dương gia ký khế ước bán mình, không thể nào đều vì gia chủ mà che dấu một án mạng giết người, huống chi Hạ Tầm vừa tới Dương phủ, không có ai có thể tín nhiệm, hắn cũng không có lá gan đem chuyện lớn như thế phó thác cho bất luận kẻ nào” Thật ra Phùng Tây Huy từ đầu đến cuối cũng không tin Hạ Tầm là hung thủ, chỉ là xuất phát từ bản năng chức nghiệp, đối với bất luận người nào có khả năng trở thành hung thủ, hắn đều phải trước tiên ở trong lòng tiến hành một phen điều tra. Hiện tại dự đoán Hạ Tầm có hiềm nghi hay không, chỉ là một loại thói quen nghề nghiệp. Hạ Tầm không có hiềm nghi, đối tượng hoài nghi chân chính trong lòng của hắn liền hiện ra: Không quá khó đoán, thích khách kia lại như âm hồn bất tán, một lần nữa ra tay, lần này đã thất bại, hắn khi nào thì sẽ lại đến, người này...rốt cuộc là ai? Càng nghĩ, càng không có nửa điểm chân tướng, hắn lắc đầu, cất bước rời khỏi phòng thẩm vấn. Đuổi tới liễm phòng, cùng hai vị quan tuần kiểm ở đó đơn giản nói chuyện một lát, Ngỗ tác đã kiểm nghiệm xong, nâng người lên mà nói: “Người chết là bị một thanh lợi khí đâm trúng ngực bụng mà chết, bộ vị xác định phi thường tinh chuẩn, chỉ là một nhát đã đâm xuyên qua gan người chết, ngay cả tì tạng cũng bị thương. Từ vết thương trên người người chết mà thấy, ngoài rộng mà trong chật, miệng vết thương trơn nhẵn, từng bước co rút lại, dự đoán hung khí hẳn là một loại binh khí chư chùy, chiều dài chí ít chừng một thước rưỡi. Trừ cái đó ra, trên người người chết chỉ có vài đạo vết xước rất nhỏ, hẳn là trong giao đấu lưu lại, cũng không có phát hiện gì khác” Phùng Kiểm Giáo xem ra tấm vải trắng chậm rãi che khuất hai mắt mở to của Trương Thập Tam, trong lòng thầm run sợ: “Thủ pháp giết người thật sắc bén thật chuẩn xác, Dương Văn Hiên chính là chết như thế, Trương Thập Tam lại cũng chết như thế, Dương Văn Hiên thì không nói, công phu quyền cước của hắn rất có hạn, nhưng Trương Thập Tam một thân võ công coi như không tệ, mặc dù là dưới tình huống trở tay không kịp lại kiêm tay không tấc sắt, nhưng mà dễ dàng bị người ta giết như vậy, thích khách này thân thủ coi như là rất cao” Lần trước sau khi Dương Văn Hiên gặp chuyện, hắn từng âm thầm điều tra qua, nhưng không có phát hiện ra cái gì, không thể tưởng được “Dương Văn Hiên” vừa mới trở về thành, hung thủ lại đuổi theo không bỏ, vừa vuốt bộ ria mép tua tủa, các loại khả nghi xuất hiện lên trong lòng: “Dương Văn Hiên sau khi chết, chúng ta cũng không công khai tin người chết, hung thủ chưa phát giác ra kỳ quái sao? Tin tức ‘Dương Văn Hiên tiến đến Tá Thạch Bằng cũng không phải bí mật gì, chỉ cần có tâm, nhất định nghe được, vì sao thích khách không có đến đó dò xét đến tột cùng, hoặc là lại lần nữa hành thích? Nếu như nói hắn nhận định Dương Văn Hiên đã chết, hoài nghi quan phủ đang bày ra bẫy rập, hay hoặc là có người thay mận đổi đào, vì sao ‘Dương Văn Hiên vừa mới trở về thành, hắn còn chưa có cơ hội xác nhận những nghi vấn này, đã không thể chờ đợi được lại ra tay lần nữa?” Phùng Tây Huy cho dù có cơ cảnh như thế nào, thì làm sao có thể đem sự kiện Hạ Tầm tự đạo tự diễn hành thích, đem lên trên người vị thích khách kia mà tìm nguyên nhân hợp lý cho được. *** Trong phòng Thiêm áp, Châu Phán Đổng Hạo Thiên Đổng đại nhân đầy mặt tươi cười rót nước trà cho Hạ Tầm, rất kiên nhẫn nghe hắn dõng dạc kiêm nói năng lộn xộn mà kể lại vụ án, Cái khổ chủ này cũng không phải dân chúng bình thường, hắn có công danh trong người, hơn nữa là thân sĩ nổi danh trong Thanh châu phủ, đây chính là dưới ban ngày ban mặt, có kẻ cầm dao bén tới tận cửa nhà, có thân hào sĩ tử mà không lo lắng mình sẽ trở thành đối tượng bị hại kế tiếp. Trị an ác liệt như thế đây chính là chuyện làm nhiều người tức giận, một khi ‘Dương Văn Hiên phát động bằng hữu sĩ lâm cùng thương giới kháng nghị, chuyện sẽ hóa lớn. Làm quan muốn làm ra chút ít chiến tích, muốn thu thuế thu lương có lao dịch, thì tuyệt đối không thể rời khỏi sự ủng hộ của các phương sĩ thân môn, nếu để cho cả giai tầng thân sĩ này bất mãn, mặc kệ ngươi có mạnh đến cỡ nào, thì cũng phải đầu đầy đất mà ngoan ngoãn cút đi, ở tại địa phương, trừ khi là đang ở trạng thái chiến tranh, cần cưỡng chế vận dụng vũ lực triều đình quán triệt chính lệnh, nếu không những thân sĩ địa phương này năng lượng so với quan phủ còn muốn lớn hơn. Hạ Tầm vừa sợ vừa giận, bộ dáng không thể bỏ qua nói: “Ban ngày ban mặt, lang lảnh càn khôn, thậm chí có người nhập phủ đệ ta công khai hành hung, mất đi Thập Tam Lang liều mình cứu chủ, vãn sinh ở trong phủ học qua một ít công phu quyền cước thô thiển, lúc này mới may mắn thoát được một mạng, Hung đồ ngông cuồng như thế đại nhân nhất định phải vì vãn sinh làm chủ mới được" Đổng Phán quan vội hỏi: “Dương công tử, xin thoải mái tinh thần, hung ngoan như thế, Thanh châu phủ ta tuyệt sẽ không buông tha, bổn quan nhất định sẽ đem hắn tập nã quy án, trả lại cho người một công đạo. Công tử thời gian gần đây có cùng người kết thù kết oán hay không, đối với hung thủ kia có cảm giác quen thuộc hay không?” Hạ Tầm lắc đầu nói: “Không có, vãn sinh đối với thích khách kia cũng không có ấn tượng, cũng chưa từng cùng người kết thù kết oán. Vãn sinh lúc ấy đang tắm rửa, Trương Thập Tam tiến đến về phía vãn sinh bẩm báo một ít gia sự, đúng lúc này, hung thủ nhảy cửa sổ mà vào, mặc một thân áo xanh, khăn che mặt xanh, sử một thanh thiết trùy đen nhánh, vãn sinh bị dọa được không thể động đậy, may mắn Trương Thập Tam phản ứng nhanh, lập tức xông đi lên cùng thích khách giao đấu. Thập Tam Lang bàn tay trần, bị hung đổ một trùy đâm trúng ngực, nhưng Thập Tam Lang sắp chết phản kích, một quyền giống như cũng đánh gãy xương sườn của hung đồ, hung thủ kêu lên một tiếng đau đớn, té ngã ra trên mặt đất, vãn sinh lúc này mới kịp phản ứng, cuống quít nhảy ra khỏi hồ, bắt lấy giá áo huy vũ tự bảo vệ mình, đồng thời lớn tiếng kêu cứu. Thấy gia nhân hộ viện trong phủ vãn sinh rất nhanh sẽ đến, tiểu sinh lại quơ giá áo khiến cho hắn tiếp cận không được, hung thủ kia liền từ cửa sổ thoát ra, bỏ trốn mất dạng" “Ừm...” Châu Phán đại nhân chân mày nhíu lại, tay vuốt chòm râu trầm ngâm không nói. Hạ Tầm liếc nhìn hắn, nâng chung trà lên tới dưới mũi, trầm thấp ngửi ngửi hương trà, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng một lần: Nhân chứng, vật chứng, động cơ gây án, các phương diện đều không có vấn đề, từ đêm qua bí mật chuẩn bị, đến sáng nay dẫn Tiểu Địch đi dạo phố chọc giận Trương Thập Tam, do đó dụ hắn chủ động đưa tới tận cửa, toàn bộ quá trình cũng không có bất luận sơ hở gì, thế là trong lòng càng thêm thản nhiên. Một nha dịch lặng lẽ đi tới, ở bên tai Châu Phán đại nhân trầm thấp nói mấy câu, hiển nhiên là đang báo cáo tình huống xử lí của Thôi Quan đại nhân thẩm tra ở bên kia, Đổng đại nhân gật gật đầu, phất tay cho nha dịch lui xuống, đối với Hạ Tầm nói: “Dương công tử, thẩm vấn đối với gia nhân tôn phủ đã kết thúc, hiện tại bọn họ đang ở tại cửa nha môn đợi, công tử trước tiên có thể trở về, nếu như vụ án có tiến triển gì, bổn quan sẽ lập tức thông báo cho người” “Tốt, hy vọng Châu Phán đại nhân sớm ngày bắt được hung thủ, vãn sinh cáo từ” “Ừm...Châu phán đại nhân lại dặn dò: “Bổn quan tất nhiên sẽ toàn lực tập nã hung thủ, chỉ là trong lúc này, công tử ra vào cũng phải chú ý an toàn, đem theo nhiều gia đinh hộ viện, bổn quan cũng sẽ cho các sai dịch tuần bộ tại phụ cận tôn phủ tăng mạnh tuần tra” “Vãn sinh hiểu rồi, cáo từ" Châu Phán đại nhân đưa đến ngoài cửa, ngẩng đầu trông thấy Phùng Tây Huy đang đứng ở bên cạnh hành lang, nhân tiện nói: “Phùng Kiểm Giáo, thay mặt bổn quan đưa tiễn Dương công tử” Hạ Tầm cùng Phùng Tây Huy sóng vai ra khỏi nhị đường, vượt qua đại đường, bước chậm qua Nguyệt đài, mắt thấy phía trước chính là các dụng cụ chuyên môn như tứ lương bát trụ, ngũ lẫm tứ chuyên, đoạn hành lang chính giữa không còn người nào khác, Hạ Tầm lập tức sụp bả vai, mặt khổ sở cầu khẩn nói: “Phùng đại nhân, cầu ngài khai ân tha cho thảo dân rời đi thôi, thảo dân sao biết Dương Húc này ngồi ở trong nhà cũng có kẻ xấu đến giết, thảo dân thật sự không dám đi làm gì đó nữa, đi xin cơm sống qua ngày tốt xấu gì thì tính mạng cũng được bảo vệ, đại nhân khai ân..." “Câm miệng!” Phùng Tây Huy sắc bén quát lên, vội vàng quét mắt nhìn quanh, khẽ nói: “Hiện tại hối hận, đã muộn rồi. Đừng quên, án trạng do ngươi tự tay viết đồng ý còn đang ở trong tay bổn quan, nếu như ngươi không nghe theo bổn quan phân phó, bổn quan bất cứ lúc nào cũng có thể đem ngươi đưa lên pháp trường. Muốn từ một tiện dân biến thành Cẩm Y Giáo úy như ta, một điểm phong hiểm cũng không gánh, có thể sao?” Hạ Tầm rụt rụt cổ, không dám nói lời nào nữa, Phùng Tây Huy lại hoãn lại thanh âm nói: “Ngươi không cần sợ hãi, Châu Phán cùng Thôi Quan hai vị đại nhân đều cực kỳ coi trọng án này, nhất định sẽ triệu tập bộ khoái có khả năng nhất chăm chú tập nã hung thủ, kẻ xấu không có đắc thủ, lại đã kinh động quan phủ, tất nhiên sẽ lẩn trốn không dám vọng động, ngươi trước mắt chắc là không có nguy hiểm gì” Hạ Tầm vẻ mặt đau khổ nói: “Cho dù trước mắt không có nguy hiểm... còn sau này?” Phùng Tây Huy trách mắng: “Ngươi xem các bộ khoái đều là bất tài sao? Đây không phải đang tập nã hung phạm sao, ngươi sau khi trở về, trong phủ thêm nhiều gia đinh hộ viện, tận lực không cần phải ra khỏi cửa, ban đêm thay đổi chỗ nghỉ, tận lực bảo đảm an toàn của chính mình" Hạ Tầm nói: “Không ra khỏi cửa? Ta cũng muốn, nhưng mà có thể sao? Dương thiếu gia đóng cửa tránh ở trong nhà thì làm sao buôn bán? Tề vương thọ yến có đi hay không? Các bằng hữu nghênh đón đưa đến thì có đi hay không..." “Được rồi được rồi, đừng có tố khổ nữa. Ra khỏi cửa thì mang nhiều bảo tiêu hộ viện là được, thích khách kia làm người cơ cảnh, nhìn thủ đoạn của hắn, đều là phải suy nghĩ thành bại trước, trước đó tìm đường lui cho tốt mới động thủ, hắn dám ở trước mặt mọi người động thủ sao? Nếu muốn làm đại sự, thành đại công, hướng đại phú quý, sao có thể không có phong hiểm được, ngươi làm tên khất cái, cho dù có thể sống một ngàn năm, còn có cơ hội hưởng dụng một ngày khoái hoạt như thần tiên này sao? Bao nhiêu người cả đời cắm đầu làm ăn, cũng không có được chuyện tốt như vậy, không đáng để ngươi đánh cược một lần sao? Có gì mà phải phàn nàn, thật sự là bùn nhão bôi không thành tường!” “Ơ...dạ! Tiểu... tiểu nhân biết rồi! ” Hạ Tầm lúng túng nói. Phùng Tây Huy mặt giãn ra nói: “Như vậy mới đúng, nguơi trở về đi, Trương Thập Tam đã chết, sau này có chuyện gì, ngươi trực tiếp bẩm báo cho ta, nếu ngươi gặp chuyện, thân phận ta đây tiếp cận ngươi, cũng phải có lý do phù hợp" “Dạ! Vậy... tiểu nhân cáo từ” Hạ Tầm theo bậc thang đi xuống, ở bên ngoài cửa phủ đứng lại, xoay nguời lại hướng về phía Phùng Tây Huy ôm quyền chắp tay, cất cao giọng nói: “Đại nhân dừng bước, vãn sinh cáo lui!” “Công tử đi thong thả” Phùng Tây Huy dừng bước, cũng chắp tay. Tiếu Quản sự sớm đã đợi ở bên ngoài vừa thấy thiếu gia đi ra vội dẫn theo Tiểu Địch, Thúy Vân, Lưu bà tử cùng Đại Ngưu một đám hạ nhân vội vàng đưa xe ngựa tiến đến nghênh tiếp. “Đi, về nhà!” Hạ Tầm véo áo bào, vào trong xe ngồi vào chỗ của mình, đem cái chữ nhà này nói đặc biệt nặng, nhìn quanh xe ngựa, tôi tớ đi theo, duy chỉ có thiếu Trương Thập Tam đáng ghét kia, Hạ Tầm trong lòng một hồi thoải mái, hiện tại cuối cùng cũng có một chút cảm giác đương gia tác chủ. Xe ngựa khởi động, hắn lại vô ý thức nhìn lại, Phùng Tây Huy vẫn đang đứng ớ phía trên thềm son, thấy hắn quay đầu lại, thì hướng về phía hắn mỉm cười, Hạ Tầm nghiêng đầu sang chỗ khác, trong mắt nổi lên một tầng âm u: “Kế tiếp, nên đến phiên ngươi...” Tiểu Địch cô nương kích động trùng trùng ở trong xe ngồi vào chỗ của mình cái mông cứ nhấp nhổm, liền không thể chờ đợi được cùng thiếu gia ca ca chia sẻ cảm thụ của nàng: “Thiếu gia, người ta đời này vẫn là lần đầu tiến phòng chờ, hì hì, bên trong thật dễ coi, trong phòng cái gì đều không có, cùng người ta nghĩ hoàn toàn không giống nhau, thật chán ghét, quan sai đại ca còn không cho người ta nói chuyện..." “Ồ? Thiếu gia, người tại sao nhắm mắt lại? Còn đang sợ hãi sao, đừng lo lắng, Tiểu Địch sẽ bảo vệ thiếu gia” Hạ Tầm muốn cười, lại nhịn xuống, lắc lắc đầu nói: “Không có” “Đó là mệt mỏi? Không thích Tiểu Địch nói chuyện? Thiếu gia không thích, vậy người ta không nói nữa” Hạ Tầm mở to mắt, vuốt vuốt đầu nàng, mỉm cười nói: “Người thường nói, đời trước ngươi là người nào, đời này sẽ trái lại, muội nha, đời trước nhất định là một người câm, hay thiếu gia ta hại ngươi làm người câm, cho nên ông trời đem muội đánh xuống, đem những lời chưa nói đời trước đều nói cho thiếu gia nghe. Ha ha, muội nói đi, thiếu gia thích nghe’ Tiểu Địch vội bịt miệng: “Người ta không muốn nói, nói quá nhiều mà nói, vậy kiếp sau của người ta không phải lại phải làm người câm sao?” “Ha ha, không nói thì không nói, thiếu gia ngủ một chút đã” Hạ Tầm bị nàng chọc cho cười ha hả, hướng lên trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Tiểu Địch:"...khụ...thiếu gia à, người ta còn tưởng rằng công đường tựa như Diêm La bảo điện như người kể chuyện nói chứ, có nồi chảo, có đao búa, đinh lớn, ròng rọc... nhưng một chút cũng không giống, những công sai đại ca kia cùng quan lão gia đều rất hòa khí, người ta vừa lên đường, bọn họ đã không ngừng cười, cũng không biết có cái gì buồn cười, về sau...” *** Trước cửa Dương phủ, một người thọt đầu đội nón trúc khập khiễng đi qua. Nón trúc kéo trễ tới ngang chân mày, chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt của hắn, gò má giống như đao gọt, dưới hàm để râu xanh rì. Người thọt đi sát ven đường, đi phi thường thong thả, hắn ở ven đường thở hào hển dừng lại, khi tay vịn nón trúc, ánh mắt nhanh chóng hướng về phía bên này phố nhìn lướt qua, Hai bộ khoái đang án lấy yêu đao chậm rãi bước thong thả đi tới, nhìn thấy người nhà quê hoặc là nam nhân cao lớn có lực, ánh mắt liền cực kỳ cảnh giác, hiển nhiên bởi vì Dương phủ phát sinh án ám sát, quan phủ đã tăng mạnh tuần tra ở con đường này nhất là phụ cận Dương phủ. Người thọt có chút cúi đầu, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, lộ ra một tầng ý vị âm lãnh hung ác. Đối với Dương Văn Hiên sống hay chết, hắn một mực cảm thấy rất hoang mang, hắn không tin mình sẽ thất thủ, một đao kia tại trấn Vân Hà, hắn tinh tường nhất định sẽ lấy mạng của Dương Văn Hiên, nhưng Dương phủ lại có thể không có truyền ra tin Dương Vãn Hiên chết, trong phủ cao thấp tất cả đều rất bình tĩnh. Khi tiểu thư biết được Dương Văn Hiên không có chết, mà là đi Tá Thạch Bằng trại, hắn còn phi thường khẳng định nói cho tiểu thư, cái này nhất định là Dương gia hoặc là quan phủ bố cục, trấn an tiểu thư phải vững vàng, chớ để rơi vào cái bẫy của quan phủ bày ra. Nhưng hơn mười ngày sau, Dương Văn Hiên đã trở lại, lại có thể vui vẻ trở lại, đừng nói là chết, mà ngay cả bộ dáng thụ qua thương thế cũng không có. Tiểu thư đã cho hắn cái tát, trên mặt không đau, nhưng mà đau nhức trong lòng. Hắn không cách nào dễ dàng tha thứ tiểu thư cho rằng hắn nhát gan sợ chết, căn bản không có ra tay, lại nói dối đã giết chết Dương Văn Hiên. Tiểu thư chính là thần trong lòng hắn, hắn không thể để cho thần của mình sẽ hoài nghi sự trung thành của mình, hắn sẽ chứng minh sự trung tâm của mình, nhất định sẽ! Mắt thấy bộ dáng sinh long hoạt hổ của Dương Văn Hiên, ngay cả hắn cũng có cảm giác hoảng hốt một đao kia của mình xác thực thất thủ, nhưng nhiều lần tự định giá, cũng là không thể. Chẳng lẽ là Dương gia cùng quan phủ tìm một người mạo danh thế thân? Mục đích là ở đâu? Là để dụ mình ra tay một lần nữa sao? Nhưng nào có chuyện trùng hợp như vậy, Dương Văn Hiên vừa mới chết, lập tức tìm được một người cùng hắn giống như đúc, việc này cũng quá không thể tưởng tượng! Tiểu thư nói phải bình tĩnh, muốn tra ra người này thật giả, trước đó không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng hắn không nghĩ như vậy, tiểu thư cho hắn một cái tát! Tiểu thư mắng hắn là người nhu nhược! Tiểu thư nói hắn là vô năng phế vật! Hắn chịu không được ánh mắt xem thường khinh bĩ của tiểu thư đối với hắn. Hắn không phải là một người quá thông minh, hắn không nghĩ ra mấu chốt Dương Văn Hiên chết mà sống lại, vậy hắn dứt khoát sẽ không suy nghĩ: “Ngươi đã sống, ta lại giết ngươi một lần nữa là được!" Đơn giản cỡ nào? Người không thông minh nghĩ gì luôn rất trực tiếp, rất đơn giản, mà biện pháp trực tiếp, đơn giản, bình thường lại luôn là biện pháp hữu hiệu nhất. Nhưng hắn còn chưa có ra tay, lại có người đoạt trước hắn xuất thủ, cái tiểu tử nửa đường xuất hiện này không có giết chết Dương Văn Hiên chính chủ này, lại giết chết một người hầu thiếp thân của hắn, đến nổi đả thảo kinh xà, làm hại hắn cũng không còn cơ hội xuất thủ, thật là một đồng nghiệp ngu như heo. Nhưng mà không có vấn đề gì, cũng có thể đợi đến cơ hội, hắn nhất định sẽ tự tay giết Dương Văn Hiên, lúc này đây, hắn muốn đem đầu của Dương Văn Hiên xách trở về, cho tiểu thư trước mặt xem rõ ràng, hướng về phía tiểu thư chứng minh sự trong sạch của hắn! Nhưng mà, trước khi động thủ, hắn nhất định phải cực kỳ thận trọng. Hắn không sợ chết, chỉ cần tiểu thư phân phó một tiếng, cho dù bảo hắn đi giết hoàng đế, hắn cũng sẽ không chút do dự xông vào Kim Loan điện, nhưng hắn không thể để cho tiểu thư rước lấy nửa điểm phiền toái, tất phải làm được sạch sẽ gọn gàng, bất lưu chút nào hậu hoạn! Hai tuần bộ tựa như chú ý tới hắn, bắt đầu hướng về phía hắn nhìn qua, người thọt cơ cảnh xoay người, bước đi thong thả đến chỗ bán đồ ăn ven đường, muốn mua nửa cân đầu heo, hai cái lỗ tai heo, chủ quán đem đầu heo cùng tai heo tinh tế cắt ra, xối lên dầu vừng, lại lấy lá sen bao hết, lấy dây cột lại, người thọt xách trong tay, liền khập khiễng hướng về phía xa xa mà đi đến... Cẩm Y Dạ Hành Tác giả: Nguyệt Quan Quyển 1- Sát Thanh Châu