Cẩm Y Dạ Hành

Chương 151 : Lê Đình Đệ Nhất Thương

Nhóm dịch: huntercd Nguồn: Vip.vandan Đả tự : Ram 76 - 4vn.eu Hoàng Tử Trừng hơi có chút híp mắt, tại dưới hành lang nhẹ nhàng bước đi thong thả. Rất lâu sau đó, hắn nhẹ nhàng đứng lại. Kỳ thi mùa xuân năm nay, vừa mới phát sinh Đỉnh Sửu khoa khảo án, triều đình thủ sĩ năm mươi mốt người, toàn bộ là người phương Nam, cử tử (những người đi thi) phương Bắc làm ầm lên. Cửa chính Lễ bộ thiếu chút nữa bị cáo trạng cử tử đè sập. Rất nhiều thí sinh phương Bắc dọc đường kêu oan, đưa lên cáo trạng, huyên náo cả thành Kim Lăng. Mười tên Tịch Giám sát ngự sử phương Bắc liên danh dâng thư, tố cáo quan chủ khảo nhận tiền, thiên vị người Nam. Hoàng thượng chưa kịp giải quyết tốt hậu quả việc này mà ưu phiền. Các học sinh Nam Bắc cãi nhau. Trên triều đình, các quan văn quê quán Nam Bắc cãi nhau. Nếu như lúc này văn thần cùng võ tướng hai đại phe phái phát sinh xung đột kịch liệt lần nữa, hoàng thượng là sẽ giống như trước đây, sử thủ đoạn lôi đình, quả quyết xử trí, hay là sẽ dàn xếp ổn thỏa, làm ra nhượng bộ? Hồi tưởng năm gần đây hoàng thượng tại triều chính thái độ nhất quán, Hoàng Tử Trừng đã có nụ cười như đã tính trước... Môn sinh Thái học được Quốc tử giám tế tửu, giám thừa, giáo dụ đều trầm mặc duy trì, tiếp tục tiến hành kháng nghị. Triều đình đối với án Dương Húc một mực bảo trì im miệng không nói. Lại qua vài ngày, vài tên tịch Giám sát ngự sử phía Nam bắt đầu dâng cáo trạng Trung quân phủ đô đốc đại đô đốc Từ Tăng Thọ lạm dụng quốc pháp, phán sai hình, triều đình vẫn bảo trì im miệng không nói. Mà các tịch Giám sát ngự sử phương Bắc không có rảnh rỗi. Bọn họ đang bận bịu vì bênh vực kẻ yếu là các học sinh quê nhà, công kích kỳ thi mùa xuân, giám khảo làm rối kỷ cương. Cũng như vậy, bởi vì những quan viên cao tầng này ở trên cao nên nhìn xa trông rộng. Người bọn họ chính thức muốn đạt tới mục đích và muốn đối phó căn bản không phải Dương Húc, cho nên trận phong ba này tuy càng ngày càng nghiêm trọng, người trong cuộc là hắn bình yên vô sự như trước. Chỉ là cái này không có nghĩa hắn không có hung hiểm, một khi trận này phân ra thắng bại, hoặc là hai bên đều lùi một bước, đạt thành một loại hiệp nghị chính trị, như vậy hắn tất nhiên là muốn trở thành tế phẩm hai bên giảng hòa hoặc quyết liệt. “Trên Mạt Lăng trấn Dương thị là đệ nhất thế gia vọng tộc, Dương Vanh là tộc trưởng Dương thị gia tộc, cho nên hắn cũng là Lương trưởng trấn Mạt Lăng. Lương trưởng chủ yếu phụ trách trưng thu và giải vận trong điền lương khu trực thuộc. Mà Lương trưởng bản thân lại là thân hào nông thôn lớn nhất địa phương, tại hương gian chính là thổ hoàng đế, quyền bính rất nặng. Như vậy, nếu như Lương trưởng có lòng tham, muốn giở trò, ngầm chiếm thuế ruộng, bớt xén lương thực, thì phi thường dễ dàng. Trước kia cẩm y vệ chúng ta đã từng điều tra qua tội án phương diện này. Có mấy quan lại nhỏ có kinh nghiệm, giờ đây vừa vặn phát ra công dụng. Theo bọn bọn nói, Lương trưởng ngầm chiếm thuế ruộng, thủ đoạn chủ yếu chính là đoàn cục tạo sách, hư mua thực thu, chiếm mà bán trộm, nuốt tiền phu dịch, chiếm làm của riêng, tham ô cứu tế... Bọn họ đi Hộ bộ kiểm tra thực hư Dương Vanh đưa lương qua quan hằng năm, lại cùng huyện Giang Ninh tất cả lương hộ nộp thuế thẩm tra đối chiếu từng cái, phát hiện ra Dương Vanh xác thực động tay động chân. Thủ đoạn gian lận chủ yếu của hắn chính là hư mua thực thu”. Hạ Tầm khó hiểu nói: “Hư mua thực thu?”. Tiêu Thiên Nguyệt âm hiểm cười nói: “Đúng! Nếu hắn là quan, cái loại thủ đoạn này liền kêu...’Mại phóng! Ha ha, Hồng Vũ năm mười tám vụ án Hộ bộ Thị lang Quách Hoàn mại phóng công lương làm rối kỷ cương, đã nghe nói qua chưa?”. Đương nhiên nghe qua. Một trong tứ đại án thời Minh sơ, Hạ Tầm làm sao có thể không biết? Lúc ấy Hộ bộ Thị lang Quách Hằng Tương đem lương thu lên chiếm giữ một nửa, một nửa này chưa nhập trướng cùng một đám tham quan phân riêng ra, kết quả bị người cử báo, tại cả Đại Minh nhấc lên một mảnh tinh phong huyết vũ. Hạ Tầm gật gật đầu nói: “Đương nhiên nghe nói qua. Dương Vanh tham nhiều ít? Đủ để phạt sao?”. Tiêu Thiên Nguyệt nói: “Những năm này, Dương Vanh tham ô lương thực không dưới một ngàn tám trăm gánh. Chiết Giang từng có một quan viên, tham ô hai trăm gánh gạo, ngươi biết hoàng thượng phán thế nào không?”. Hạ Tầm nói: “Phán thế nào?”. Tiêu Thiên Nguyệt âm âm nói: “Hoàng thượng ở trên người hắn đè ép hai trăm gánh gạo. Gạo còn chưa ép xong, hắn đã chết tươi. Sau đó, lột da, làm thành đèn lồng da người, treo ở cửa ra vào kho lúa”. Hạ Tầm rùng mình một cái. Cái lão Chu này chẳng những gét ác như thù, hơn nữa làm việc rất có tính chĩa mũi nhọn, rất có một điểm tư vị phật gia nhân quả báo ứng. Ngươi tham gạo? Tốt. Ngươi tham bao nhiêu, ta hướng trên người của ngươi đè bấy nhiêu, sau đó lại đem ngươi lột da làm đền lồng ở trên kho lúa, dĩ cảnh kỳ hậu nhân (dùng cảnh chỉ cho hậu nhân). Thật ra lão Chu đã làm rất nhiều chuyện cùng loại, ví dụ như có một tướng lãnh chiển công hiển hách từng theo Chu Nguyên Chương đánh thiên hạ, sau khai quốc chủ trí kiến thiết trường thi, kiến tạo ký túc xá học sinh thì ăn bớt nguyên vật liệu, tham ô hai nghìn quan tiền. Sau khi chuyện xảy ra Chu Nguyên Chương giận không kìm được, chém hắn vùi đầu dưới phiến đá dưới đường tại cửa ra vào trường thi, khiến cho các học sinh mỗi ngày đều từ trên giẫm qua. Tiêu Thiên Nguyệt cười hắc hắc nói: “Nhưng mà, hoàng thượng hận nhất vẫn là quan tham ô. Dương Vanh là dân, không biết dùng loại hình phạt đặc thù nào. Dựa vào luật Đại Minh ta, kẻ thu nạp lương vật, giấu làm của riêng, hư mua thực thu, xử tử, kê bên và sung công gia sản hắn. Ngươi xem đủ chưa?”. Hạ Tầm ánh mắt thâm trầm nói: “Chưa đủ. Còn chưa đủ! Gia mẫu là bị tộc nhân phỉ báng bức tử, gia phụ vì thế xa xứ. Hôm nay linh hồn cha mẹ lại chịu đại nhục, mà ta... Nếu không may mắn dựa vào Trung Sơn vương phủ, bây giờ là kết cuộc gì? Đã xé nát thể diện, ta muốn làm cho bọn chúng triệt để cúi đầu!”. Tiêu Thiên Nguyệt giơ ngón tay cái nói: “Đây mới là lời người trong Cầm y vệ ta phải nói! Ha ha, ngươi yên tâm, ta còn có tính toán khác”. Hắn hướng phía Hạ Tầm nháy mắt, chấm nước trà tại trên mặt bàn vừa vẽ vừa nói: “ừm, đây là nhà Dương Lao tộc lão Dương thị. Dương Lao là thân huynh đệ của Dương Vanh, cùng hắn từ trước đến nay có cùng ý tưởng đen tối. Quy chế triều đình, quan viên dân chúng, làm nơi ở không cho phép làm mái nhà theo kiểu mũi nhọn cao lên. Phòng xá dân chúng cũng không cho phép dùng màu sắc rực rờ. Mà trong phòng khách nhà Dương Vanh, có bức tranh màu thểp vàng, gạch đá có hoa văn điêu khắc, đây là tội đi quá giới hạn. Các triều đại đều có chế độ nhất định. Coi như là Tống triều có bầu không khí thư thái nhất, cũng quy định quan viên dưới lục phẩm không thể tại trước nhà ở tạo ô đầu môn, phòng xá thứ dân chỉ được phép vào sâu năm khung, không cho phép dùng mái cong, cửa hình cung, mộng bốn chấu, khung trang trí và trang sức ngũ sắc. Mà quy chế Minh triều càng thêm nghiêm ngặt. Nhưng dù như thể, vẫn cứ không ngăn nổi quan viên dân chúng cố ý hay vô ý vượt qua quy củ. Ví dụ như đại tướng quân Chu Đức Hưng trạch xá vượt quy chế, bởi vì hắn là đồng hương Chu Nguyên Chương, lại có chiến công hiển hách, do Chu Nguyên Chương đích thân đặc xá, lúc này mới tha tội, nếu không không thiếu được đầu người rơi xuống đất. Sau khi chuyện như vậy phát sinh qua mấy lần, ở trên quan trường người lẫn lộn liền bắt đầu chú ý, để tránh khỏi làm kè thù chính trị có chỗ thừa dịp, mà dân gian cũng không chú ý quá. Phương Nam giàu có người ta tại ốc trạch tân trang lên hoặc nhiều hoặc ít đều có hiện tượng vượt quá. Dương gia tất nhiên cũng không ngoại lệ. Chính là không sợ không có chuyện tốt, chỉ sợ không có người tốt. Người khác vi phạm lệnh cấm không có việc gì, ngươi đắc tội với người không nên đắc tội, vậy ngươi vi phạm lệnh cấm sẽ có việc. Tiêu Thiên Nguyệt nói: “Chỗ này là nhà Dương Dịch, đông tây sương phòng tất cả là hai gian, chính phòng, cùng phòng hai bên cũng không có hành lang liên kết. Cấu tạo và hình dạng nó phù hơp quy định phòng xá thứ dân, chỉ là trên xà ngang chính có chạm khắc rất nhiều văn sức đơn sắc, vượt quá quy chế. Mà Dương Vũ, lại là cháu nội Dương Dịch. Tiêu Thiên Nguyệt ngón tay chỉ xuống vẽ một cái, lại nói: “Đây là nhà Dương Văn Vũ. Dương Văn Vũ là người sa cơ thất thể, ba gian phòng rách, kêu hắn vượt quá quy chế cũng không qua mắt được người. Nhưng mà... Hậu viện hắn trong có một cái hồ nhỏ, là năm đó trong nhà còn chưa suy tàn thì cái hồ này, trong có hai khối giả sơn. Ta một lần nữa cho hắn một khối. Một ao ba núi, đế vương chi chế!”. Tiêu Thiên Nguyệt chưởng như đao, hướng phía dưới chém một cái, hung dữ nói: “Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu. Một chiêu này đủ chém cả nhà hắn!”. Hạ Tầm lắc lắc đầu nói: “Oan có đầu, nợ có chủ. Vợ con già trẻ nhà hắn, ta không muốn liên lụy”. “À...”. Tiêu Thiên Nguyệt nói: “Cả nhà hắn chỉ có một người, một người ăn no, cả nhà không đói bụng”. Hạ Tầm lườm hắn một cái nói: “Vậy ngươi thổi đuôi bò cái gì”. Tiêu Thiên Nguyệt cười gượng hai tiếng nói: “Ta chỉ muốn nói, không nên buông tha, ta một cái cũng không có buông tha mà thôi, lúc này... Đủ rồi sao?”. “Chưa đủ!”. Lúc này đến phiên Tiêu Thiên Nguyệt giật mình: “Ngươi muốn thế nào? Giết cả tộc? Cái này có điểm khó khăn. Hạ Tầm nói: “Chúng ta làm như vậy, chỉ có thể lợi dụng hình pháp đấu sập bọn chúng, bọn chúng giờ đây đã không chỉ là bọn chúng. Sau lưng bọn chúng có thật nhiều dòng họ đồng bệnh tương liên, kẻ đọc sách cùng chung mối thù, tự cho là quan nhân chủ trì đại nghĩa, chúng ta đấu có sập không?”. Tiêu Thiên Nguyệt mờ mịt nói: “Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa?”. Hạ Tầm nói: “Còn muốn đem bọn họ đấu hỏng. Đấu sập, đấu hỏng”. “Hắn so với ta còn hung ác... Tiêu Thiên Nguyệt nhìn sang vẻ mặt vô hại của Hạ Tầm, bắt đầu sùng bái: “Nhưng cái này... Chúng ta thật đúng là chưa có làm qua. Nói như vậy, đùa chết bọn họ cũng là đủ rồi, ách... Ta nên làm thế nào?”. Hạ Tầm nói: “Ta đã nhờ người hỗ trợ. Chuyện này, nàng so với người có thể làm càng tốt hơn. Dương Sung thương thế, dường đến thế nào rồi?”. “Không sai biệt lắm”. “Tốt!”. Hạ Tầm chậm rãi đứng dậy, âm âm nói: “Như vậy, liền từ hắn bắt đầu đi!”. *** Dương Sung thương thế tốt lên không sai biệt lắm, bị thương ngoài da mà thôi, đóng vảy rồi, chỉ cần động tác không quá kịch liệt, nện bước chân thư thả cũng đi lại như thường. Lúc chạng vạng tối, Dương Sung nện bước chân thư thả rời Quốc tử giám, phảng phất là sau khi ăn xong tản bộ, ở dưới Kê Lung sơn bước chậm đi một hồi, dần dần thong thả bước đến một cái ngõ nhõ, nhìn nhìn hai bên một phen, lập tức nhanh tiến vào một cái cửa hông trạch viện tường trắng ngói to. Cái ngõ nhỏ này ít có người đi, cửa hông nhà giàu người ta bình thường đều khóa, lúc này cửa chỉ có khép, rõ ràng là có người cố ý cho hắn vào. Trong phòng củi, một đôi nam nữ ôm chặt ở cùng một chỗ. “Phi Y”. “Sung ca, chàng thế nào? Mấy ngày nay thiếp gấp chết được, lại không thể thấy chàng, chỉ nghe phụ thân đề cập qua chàng vài câu. “Ta không sao, mấy ngày nay ta đi đến đâu cũng đều không quá thuận lợi. Nếu không là nàng cho Vân nhi liên tiếp đưa tới mấy mẩu giấy nhắn, ta hiện cũng không tiện tới. Nàng sao to gan như vậy, không sợ bị cha nàng biết sao?”. “Người ta lo lắng chàng mà, đêm nay cha đi rồi, ta mới hẹn chàng ra. Chỉ muốn gặp chàng một chút, thường chàng nên mới gấp vậy. Người ta sợ hãi, trộm khóc vài lần rồi. Dương Sung cảm động hôn môi nàng nói: “Phi Y, cũng là nàng đối với ta tốt nhất. Ta không sao, hai ngày nữa là sinh long hoạt hổ như bình thường rồi. Giờ đây vì chuyện của ta, trên triều đình đã ầm ĩ tranh cãi rồi. Cái món nợ này, ta nhấp định phải trả lại hắn gấp chục lần. Nguyên vốn chỉ muốn tước công danh hắn, lần này, hắn muốn không chết cũng khó, hừ!”. “Ai da, đừng quản Dương Húc đáng chết kia. Nhanh nằm sấp xuống, cho thiếp xem thương thế của chàng”. Xem qua thương thế Dương Sung, nhiều ngày không gặp hai người đã quấn lấy nhau, mặc dù bởi vì Dương Sung trên người có thương tích, không thể tận tình thoải mái, nhưng mà keo kiệt ôm ấp sờ một cái thực sự không thề tránh được. Hai người quần áo không chỉnh tề miệng lười cùng dính lấy đang tại lúc thân mật, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Vân nhi thiếp thân nha hoàn của Phi Y: “A! Lão gia!”. Ngay sau đó một tiếng tát thanh thúy, theo đó Tiều Vân thét lên một tiếng, cửa phòng bang một tiếng bị đá mở, Quốc tử giám Tế tửu Võ Tề An xông vào phòng củi, trông thấy đối nam nữ khó coi, tức giận hầu như muốn ngất đi. Ngón tay hắn run rẩy chỉ Dương Sung, hướng bọn gia đinh nô bộc mang theo cô bổng phía sau nghiến răng nghiến lợi quát: “Đánh! Đem cái tiểu súc sinh này đánh chết tươi cho lão phu, đánh chết!”. Cẩm Y Dạ Hành Tác giả: Nguyệt Quan