Cẩm Y Dạ Hành

Chương 119 : Ái Thần Tây Môn

Nhóm dịch: huntercd Nguồn: Vip.vandan Đả tự: ram76 --- 4vn.eu Đái Dụ Bân mặc dù kinh sợ nhưng không loạn. Hắn cười lạnh một tiếng, bỏ cung rút đao, hướng về phía Bành Tử Kỳ mãnh liệt lao tới. Đao pháp của hắn vô cùng đơn giản, chỉ có mấy chiêu như vậy, trực tức chém giết, đơn giản mà hữu hiệu, vô cùng sắc bén. Nhưng mà cùng Bành Tử Kỳ một đại hành gia sử đao trên giang hồ mà so vũ kỹ một đấu một thì chênh lệch không chỉ một bậc. Nhưng Bành Tử Kỳ lại muốn bắt sống, ra tay không ngoan độc, Đái Dụ Bân vừa nhanh vừa chuẩn hạ quyết tâm liều mạng nhiệt tình chiến đấu, lại có thể cầm cự được một hồi với nàng. Dần dần, Bành Tử Kỳ cảm thấy tay cẩm đao không còn chút sức lực nào, đầu óc cũng có chút choáng váng, không khỏi thầm giật mình: “Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ ngồi xe ngựa vài ngày, hời hợt vận động, thân thể mình lại trở thành dạng tiểu thư mềm yếu rồi hay sao?”. Đái Dụ Bân phát hiện động tác Bành Tử Kỳ đột nhiên chậm lại, độ chính xác và tốc độ đao cũng kém đi không khỏi mừng rờ, vội vàng phấn chấn tinh thần tiến hành phản công, nhưng Bành Tử Kỳ tuy độc nơi đầu vai phát tác, đao pháp vẫn cao minh hơn xa so với hắn, chỉ là lúc này không thể giống như nãy giờ tự nhiên khống chế chiêu thức của chính mình. Đái Dụ Bân trên người cũng không có loại độc dược kiến huyết phong hầu, dược vật kia tuy khó có được, song tuy có độc tính lại khó tạo thành trí mạng, chỉ có thể làm người khác hành động trì trệ, mở rộng hiệu quả sát thương mà thôi. Nhưng hắn không ngờ Bành Tử Kỳ con cọp cái này, bị thương so với không bị thương thì càng thêm nguy hiểm. Bành Tử Kỳ vốn muốn bắt sống hắn, vẫn chưa định bất ngờ hạ sát hắn. Đái Dụ Bân lại cho rằng đao pháp của nàng chỉ đến vậy, lúc này lại vận đao điên cuống tiến công. Bành Tử Kỳ lại lần nữa giương đao phản kích, bởi vì độc tố theo khí huyết vận hành, võ công phát huy có chút thất thường, một đao chém ra không kịp thu lực, lười đao sắc bén như gió lướt qua cổ họng Đái Dụ Bân. Đái Dụ Bân hai mắt trợn lên, trong miệng kêu lên ách ách, hắn liều mạng muốn hít vào, lại phát giác không khí không cách nào hút vào phế phủ của hắn. Đao của hắn phí công sức huy vũ vài cái, bổ oành một cái thuận lợi cắm lên mặt đất, run rẩy vài cái giống như con gà bị cắt tiết, ngầm hờn mà tuyệt khí, đến chết vẫn không nhắm mắt. Bành Tử Kỳ âm thầm ảo não, nếu đối phương muốn chết sớm thì nàng cũng không nề hà, lại sợ Hạ Tầm ở bên kia lo lắng liền xoay người chạy vội xuống núi. Qua phen vội vã này, đợi đến lúc quay lại trên xe thì nàng cảm giác bản thân không còn chút sức lực nào. Hạ Tầm thấy nàng trở về, lòng nhất thời thả lòng, vội vàng hỏi: “Có đuổi được hung thủ không? Hắn là người nào?”. Bành Tử Kỳ nói: “Chính là cái tên họ Đái kia, là dư đảng nhóm người Cáp Lạt Mãng. Không thể tưởng được bọn chúng còn có người còn sống, lại có thể đuổi tới chỗ này”. Hạ Tầm vừa nghe thấy người vừa đến ám sát kia lại là đồng đảng của Cáp Lạt Mãng, trong nội tâm như có một tảng đá lớn rót xuống, vội vàng hỏi: “Tây Môn huynh đâu?”. Bành Tử Kỳ giật mình: “Ta không trông thấy hắn”. Hạ Tầm lướt qua đầu vai nàng nhìn tuyết bên ngoài càng rơi càng dày, có chút nhíu mày nói: “Hắn sợ là đuổi theo mà lạc mất dấu?”. Vừa dứt lời, thân ảnh Bành Tử Kỳ nhoáng lên một cái, vươn tay vịn vào thùng xe. Hạ Tầm cả kinh, vội vàng đờ nàng dậy nói: “Nàng bị thương?”. Bành Tử Kỳ nói: “Không có, chỉ là đầu vai bị tên lén bắn trầy da, kỳ quái...”. Vừa nói xong những lời này, nàng một hồi đầu váng mắt hoa, ngã về phía trước. Hạ Tầm vội đờ lấy nàng, thấy nàng đã hôn mê bất tỉnh đi rồi. Hạ Tầm giật mình biết không ổn, vội vàng ôm nàng đem vào trong xe đặt nằm ngang ra, giật xiêm y nơi đầu vai nàng thì thấy chỗ da bị trầy bầm tím một mảng, cao cao sưng lên, Hạ Tầm không khỏi cả kinh nói: “Trên tên có độc?”. Lúc này không thể quản nhiều được, Hạ Tầm lập tức lấy trâm bạc trên búi tóc Bành Tử Kỳ xuống, mở ra ở đầu vai nàng một cái hình chữ thập, đem miệng đặt lên cố gắng hút máu độc ra. Rốt cuộc độc ở đầu vai đã được hút hết ra, máu chảy ra biến thành màu đỏ tươi, Hạ Tầm mới thở phào một hơi. Hắn đang muốn tìm một đoạn vải trắng sạch băng bó lại cho Bành Tử Kỳ, bỗng nghĩ đến trước đó nên thoa chút thuốc, bởi vì miệng vểt thương tuy không lớn, song các cô gái đều thích đẹp, nếu như lưu lại vết sẹo không tránh khỏi làm nàng canh cánh trong lòng. Hạ Tầm vốn là có mang theo dược cao, vốn là thánh dược trị thương Yến vương phủ đem tặng nhưng lúc hắn rời khỏi Bắc Bình, miệng vết thương đã được dường không sai biệt lắm. Loại dược cao thượng hảo hạng này dư ra không nhiều, Hạ Tầm đem tất cả chỗ thuốc còn sót lại trong cái bình nhỏ kia bôi cho Bành Tử Kỳ rồi băng bó lại cho nàng. Thấy nàng vẫn còn hôn mê bất tỉnh, trong lòng hắn cực kỳ bất an. Hắn nhớ tới Bành Tử Kỳ là quân nhân, tùy thân mang theo hẳn là một ít dược vật thường dùng. Quan hệ hiện tại của hai người như vậy, cũng không cần quá mức tị hiềm, liền mở cái bọc của Bành Tử Kỳ ra tìm kiếm một phen, quả nhiên tìm được một bao kim sang dược thượng hảo hạng. Hạ Tầm mừng rờ, vội vàng lấy tách trà ra, châm một chén nước ấm, đổ một chút thuốc vào, nâng Bành Tử Kỳ dậy đem thuốc bón từng ngụm từng ngụm. Bát thuốc vơi đi một nửa, nhìn Bành Tử Kỳ hô hấp dần dần vững vàng, Hạ Tầm mừng rờ vội buông chén thuốc, rút khăn tay ra khẽ lau khóe miệng cho Bành Tử Kỳ, chuyển gối đầu qua để cho nàng nằm được vũng vàng một chút, lại nhìn tới chén thuốc trên bàn, nhớ tới cánh tay bị thương của mình còn chưa có được lưu loát, uống kim sang dược hẳn không có chuyện gì liền đem chỗ thuốc còn lại đổ vào miệng mình... Cái bao kim sang dược này của Bành Tử Kỳ, chính là lúc đầu nàng thâu lương hoán trụ, dùng bao kim sang dược của mình đối lấy “Thúc mộng hương” của Hạ Tầm sau đó để ở trong bao kim sang dược. Nàng sở dĩ giữ lại cái bao nọ, nguyên là nghĩ đến một ngày kia lấy ra vạch trần chỗ xấu của của Hạ Tầm. Làm nũng cũng là một cái tình thú, lại không nghĩ tới hôm nay Hạ Tẩm lấy bao kim sang dược đó để cả hai người cùng uống. Tây Môn Khánh đội tuyết lớn trở lại, lúc hắn đuổi theo thì Bành Tử Kỳ đã chạy xa, lúc ấy tuyết rơi xuống càng lớn hơn, hơn nữa sắc trời đã tối, Tây Môn Khánh đuổi theo đã lâu nhưng một bóng người cũng không nhìn thấy, không khỏi trong lòng thất kinh, sợ mình trúng kế điệu hổ ly sơn, thế là vội vội vàng vàng chạy trở về. Vừa trở về đến vén mành xe lên, Tây Môn Khánh bị dọa cho nhảy dựng lên. Bành cô nương đã trở lại, Hạ Tầm cũng ở đây, vấn đề là... Hai người tại sao đều ngã xuống? Tây Môn Khánh vội lên xe, vội vàng kiểm tra lại một chút, lúc này mới yên lòng. Hai người đều còn sống. Lúc này hắn mới cẩn thận xem xét, phát giác đầu vai Bành Tử Kỳ đã băng bó, hẳn là Hạ Tầm làm, vấn đề là Hạ Tầm tại sao cũng ngất xỉu? Trên đường đi theo hắn biết thương thế Hạ Tầm cũng đã khỏi bảy tám phần, thân thể không thể kém như vậy. Tây Môn Khánh quay đầu lại xem, trên bàn có bao thuốc đã cắt, còn có một bao kim sang dược chưa kịp thu hồi, màu sắc thuốc bột không giống kim sang dược lắm. Tây Môn Khánh để sát vào mũi ngửi một cái, thè đầu lười ra liếm thử một chút vị của nó, trên mặt chậm rãi lộ ra thần khí cố quái. Hắn nhìn xem Hạ Tầm cùng Bành Tử Kỳ ngủ say lộ vẻ hô hấp dồn dập, khuôn mặt có chút hồng nhuận, trong lúc ngủ mơ khó nén được vặn vẹo thân thể, nhịn không được đau đầu vỗ vỗ trán mình, thì thào lẩm bẩm: “Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì hay không?”. Hạ Tầm tỉnh lại, hầu như cùng lúc Bành Tử Kỳ cũng tinh lại, bốn mắt nhìn nhau. Hạ Tầm lập tức hỏi: “Tử Kỳ, nàng thế nào?”. Bành Tử Kỳ sờ sờ đầu vai, hiểu rằng hắn vì mình đã băng bó vết thương, thử lại cảm giác trên người lần nữa, không khỏi ngọt ngào cười: “Không có việc gì. Trên mũi tên có độc, giờ đã không còn trở ngại. Hử. Một đôi mày liễu của nàng có chút nhướng lên, nàng đột nhiên cảm giác trên người có gì đó không thích hợp, cái cảm giác này vừa xa lạ vừa quen thuộc. Nàng còn chưa nghĩ rõ ràng, chợt nghe Hạ Tầm nói: “Kỳ quái, vì sao ta cũng té xỉu?”. Bành Tử Kỳ lắp bắp kinh hãi, lúc này cảm tỉnh lại vì sao hắn không lý do cũng nằm trong xe, không nhịn được hỏi lại: “Chàng vừa rồi té xỉu? Là bởi vì thể lực không chống đờ nổi sao?”. Hạ Tầm lắc đầu, hắn chỉ cảm thấy trong bụng như có lửa, hạ thể trướng lên cứng như sắt, phải cong thân thể mới che giấu tốt, cái loại cảm giác cổ quái này, khiến cho hắn một hồi lo sợ nghi hoặc. Đúng lúc này, có tiếng người nói. Người nọ dùng âm điệu sâu kín nói: “Hạ lão đệ, ngươi có thể cho ta biết hay không, ta cho ngươi bao thuốc rõ ràng là ‘Thúc mộng hương’, ngươi vì sao lại làm thành Kim sang dược để sử dụng?”. Tây Môn Khánh! Hạ Tầm cùng Bành Tử Kỳ vừa nghiêng đầu, lúc này mới chú ý đến Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh mặc một bộ áo bào trắng, đầu đội nón lá, ngồi ở đầu xe, trong tuyết lớn bồng bềnh thế này rất có một loại ý nhị độc điếu hàn giang (một mình câu cá giữa sông lạnh). Hạ Tầm mờ mịt nói: “Thúc mộng hương?”. Thúc mộng hương lúc trước đặt ở trong bao của ta, khi nào lại biến thành Kim sang dược?”. Bành Tử Kỳ lúc này cũng phát giác không thích hợp, nàng cố lấy dũng khí nói: “Thuốc của ngươi là ta đổi”. Hạ Tầm kinh ngạc nhìn về phía nàng: “Là ngươi đổi?”. Bành Tử Kỳ đỏ mặt nói: “Ta... Ta một lần phát hiện trên người chàng mang loại dược vật hạ lưu này. Cho nên... Cho nên dùng kim sang dược hay mang trên người ta đem đổi. Kim sang dược trên người của ta, thực ra chính là bao ‘Thúc mộng hương’ của chàng”. Hạ Tầm nguyên nghĩ Vi tước gia tung hoành giang hồ, cũng bất quá là một bao mê dược, một thanh chùy thủ, cộng thêm một khối thông minh trong đầu mà thôi. Bản thân cũng biết biết mê dược rất có tác dụng, cho nên một mực giấu ở trong người, nhưng không biết sớm đã bị Bành Tử Kỳ tráo qua. Hạ Tầm nói: “Thúc mộng hương chỉ là một loại mê dược, có cái gì hạ lưu?”. Bành Tử Kỳ cố lấy dũng khí nói: “Nhưng chàng trong mê dược trộn lẫn dược vật loạn tính, cái này còn không phải hạ lưu sao?”. Hạ Tầm nóng nảy: “Làm sao có thể?”. Tây Môn Khánh ho khan một tiếng nói: “Bên trong xác thực là có dược vật loạn tính, thuốc... Là ta bỏ vào”. Hạ Tầm ngạc nhiên nói: “Ta chỉ hướng tới ngươi đòi mê dược, ngươi trộn lẫn dược vật loạn tính làm gì?”. Tây Môn Khánh lý trực khí tráng nói: “Ta còn không phải là tưởng ngươi muốn... Sử dụng với với Bành... Bành cô nương, không muốn nàng quá mức thống khổ, nhất thời không đành lòng... Xem ánh mắt muốn giết người của hai người, Tây Môn Khánh vội nói: “Mặc kệ thế nào, đổi thuốc cũng không phải là ta. Cái đó gọi là: Trời tác nghiệt còn có thể sống, tự mình tác nghiệt thì không thể sống được. Gây chuyện đến bước này hôm nay, cùng Tây Môn Khánh ta không có liên quan”. Hạ Tầm đột nhiên cả kinh nói: “Cho nên thứ ta vừa mới cho Tử Kỳ cùng ta uống vào không phải là Kim sang dược mà là Thúc mộng hương?”. Tây Môn Khánh mỉm cười nói: “Ngươi rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi sao?”. Bành Tử Kỳ cũng lắp bắp kinh hãi, cướp lời nói: “Vậy tại sao chúng ta còn tỉnh táo?”. Tây Môn Khánh chỉ chỉ chóp mũi mình, khoe công nói: “Tự nhiên là bởi vì ta đã cho các ngươi ăn giải dược rồi”. Hạ Tầm nói: “Nhưng tại sao ta vẫn cảm giác trên người có gì không đúng nhỉ?”. Tây Môn Khánh rất vô tội nói: “Đại ca, là thuốc ngủ, tất nhiên có giải dược. Nhưng ngươi cho rằng sẽ có ngươi đi nghiên cứu giải dược loạn tính sao? Bán có người mua sao?”. Hạ Tầm vội la lên: “Vậy làm sao bây giờ?”. Tây Môn Khánh ngầng đầu nhìn sắc trời nói: “Ngươi nói không sai, khi tuyết rơi, thời tiết ngược lại rất ấm áp. Thời tiết như vậy, có một cái áo vải bông, tìm kiểm cái lỗ tuyết, chịu đựng một đêm không thành vấn đề. Ài... Mệnh ta thật đúng là khổ mà...”. Hắn một mặt nói một mặt xuống xe, hắn thò người qua kéo lấy cái áo da của hắn cuộn tròn lại thành chăn đệm kẹp ở dưới cánh tay. Hạ Tầm ngạc nhiên nói: “Ngươi đi đâu vậy?”. Tây Môn Khánh trở mình khinh khỉnh nói: “Lúc các ngươi động phòng hoa chúc, chẳng lẽ hào phóng cho ta ở một bên xem. Ca ca đi vào trong núi tuyết tìm ổ tuyết ngồi chồm hỗm một đêm, sáng mai lại đến nháo động phòng. Ha ha, gặp lại sau!”. Tây Môn Khánh nói xong, liền kẹp lẩy áo choàng tập tễnh rời đi. Hạ Tầm cùng Bành Tử Kỳ liếc nhìn nhau, hai người mặt đỏ rần, ánh mắt có phần khác thường. Hai người một đường ngồi xe cùng nhau, nhĩ tấn tư ma (vành tai và tóc mai cọ vào nhau), tình dục đã sớm giao hòa, chỉ là một bên xuất phát từ nữ nhi ngượng ngùng, một bên trở ngại bên ngoài treo một cái bóng đèn siêu cấp hiệu Tây Môn, cho nên hai người mới thủy chung khắc chế, chưa kịp làm loạn. Hôm nay tại đây trong đêm tuyết yên tình, cho dù không có ăn vào dược vật loạn tính, cũng là chuyện khó tự chế, huống chi giờ đây trong cơ thể dục hỏa bốc lên? Hiển nhiên hai gò má Bành Tử Kỳ như lửa, xinh đẹp không thể diễn tả, một đôi mắt to sóng mắt lưu động, kiều diễm khả ái nói không nên lời, so sánh với bộ dáng thanh lệ trước kia càng thêm mười phần hấp dẫn. Hạ Tầm không khỏi tim đập thình thịch. “Chúng ta... Bất quá là đã uống dược vật loạn tính rồi, lại sớm trong lòng đã hứa, đêm nay liền làm vợ chồng thật, cũng không còn gì hơn nữa?”. Đây cũng không phải là điều Hạ Tầm nghĩ. Hạ Tầm căn bản không cần tìm lý do. Gia hỏa này sớm đã nghĩ tới việc ăn vụng, huống chi hôm nay danh chính ngôn thuận? Đây là đang nghĩ tới lời Nhị cô cô nói, vì thế vì chính mình tìm một cái lý do an tâm thích hợp với Bành đại tiểu thư. Thế là, ánh mắt Hạ Tầm sáng quắc nhìn về phía nàng tiếp cận. Nàng đỏ mặt nhắm mắt lại, xấu hổ đáp, tim đập thình thịch thiếu điều nhảy ra khỏi lồng ngực. Đầu xe một chiếc đèn lồng, ở trong khe núi, tuyết rơi dày, trong bóng đêm nhẹ nhàng chập chờn phát ra u quang mê ly. Trên xe có âm thanh hít thở, tiếng thở gấp. Giang Nam vùng sông nước nhiều bển cảng tàu bè, khêu đèn đêm nhè nhẹ tiếng chèo thuyền... Trong động có tình. Trong tình có động. Giữa động tình đó, thanh sắc quang ảnh, cẩu thành mỹ cảnh đêm tuyết mê ly... Trời đã sáng, Tây Môn Khánh giống như một con chuột chũi từ trong rừng núi đi ra. Đi đến khe núi, nhìn bốn phía hắn có chút mờ mịt. Hắn hầu như cho rằng mình ở trong ổ tuyết ngủ một đêm mà mắc bệnh rồi sao, chẳng lẽ đi nhầm đường. Tại sao ở chỗ này không nhìn thấy cỗ xe động phòng kia. Nhìn trái nhìn phải, hắn phát hiện dưới một táng cây trong khe núi có buộc một con ngựa. Con ngựa này vốn là của Bành Tử Kỳ cười. Tây Môn Khánh lưỡng lự đi qua, liền thấy yên cương đầy đủ hết, ở trên mông ngựa còn cột một bao đồ căng phồng, tại dưới yên ngựa còn lộ ra một góc trang giấy. Tây Môn Khánh rút tờ giấy ra xem xét, chỉ thấy trên mặc dùng than viểt vẻn vẹn mấy chữ to: “Ca, người hiểu”. Tây Môn Khánh sửng sốt một hồi, hắc hắc cười lớn, cười đến mức tuyết đọng trên nhánh cây cũng phải rơi xuống. “Tiểu tử này, thật sự thú vị. Ha ha, thật sự thú vị. Tây Môn Khánh cười lớn cởi bỏ cương ngựa, xoay người lên ngựa, thu tiếng cười thở dài nói: “Thật khoái hoạt, thật tiêu sái! Lão đệ! Bao lâu nữa lão ca mới có thể như ngươi... Nhà có thê tử hung hãn, khó, khó, khó!”. Tây Môn Khánh giục ngựa giơ roi, phi ra khỏi khe núi... Cẩm Y Dạ Hành Tác giả: Nguyệt Quan