Cẩm Y Dạ Hành

Chương 116 : Đại Thúc - Loly Kề Vai Chiến Đấu

Nhóm dịch: huntercd Nguồn: Vip.vandan Đả Tự: Bảo Ngọc Ăn Đậu Hũ--- 4vn.eu Xem xét ngọn lửa lách tách trong bóng tối. Hạ Tầm lập tức đoán được đó là cái gì, hắn lập tức bước nhanh đến, dùng chân giẫm thật mạnh, nhưng tuyến thuốc dẫn lửa kia lớn bằng ngón cái, tuy khiến cho tốc độ thiêu đốt hòa tuyến không nhanh chóng bằng dây nhỏ, nhưng lại không dễ đập tất, Hạ Tầm giẫm liền mấy cước, không làm lửa trên tuyến tất, ngược lại thiếu chút nữa dẫn lửa lên ống quần của mình. Hấn mới vừa rồi còn bị giam lòng ở Yến vương phủ. trên người không có vật dư thừa, đã giẫm thử nhưng lửa vẫn cháy, thật sự không có thứ gì có thể dập tất lửa. Minh Nhi ở một bên gấp đến độ chạy loạn lên, dưới tình thế cấp bách nàng cùng duỗi ủng thô nhỏ ra giúp hắn giẫm mấy cước, kết quả trong lúc bối rối không những không tác dụng, ngược lại còn bị Hạ Tầm giẫm lên chân vài cái, chân tiểu cô nương đau đến tê rần. “Như vậy không được, như vậy không được.. Hạ Tầm giơ ánh nến chạy lên phía trước đuối theo dây dẫn, tuy đã lấy tay khép lại, gió lưu động trong huyệt động cùng không lớn, nhưng vẫn muốn dập tắt, ánh sáng tối sầm lại, Minh Nhi càng thêm sợ hãi, vén váy đuổi sát theo sau hắn. “Có rồi!”. Hạ Tầm đột nhiên kêu một tiếng, quát: “Tiểu quận chúa, chạy nhanh một chút, chạy mau!” Nói xong liền tăng tốc độ chạy, Minh Nhi không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng cầm váy đuôi sát ở phía sau. Hạ Tầm vượt qua thật xa hòa tuyến thiêu đốt. đến một ngã rè thì dừng lại, Minh Nhi ôi một tiếng đâm vào lưng hắn, bàn tay xoa xoa chóp mùi dừng lại. Hạ Tầm quay người lại, nắm lửa đèn cầy nhét vào trong tay nàng, quát: “Chiếu!” Minh Nhi giơ đèn lên. ngơ ngác hỏi: “Chiếu cái gì?” Giương mất nhìn qua, liền thấy Hạ Tầm vội vã cởi áo nới dây lưng, Minh Nhi không khỏi hét rầm lên: “Ngươi định làm gì?” Hạ Tầm vội vàng nói: “Không còn kịp rồi, dùng nước tiểu giội tắt nó”. Mặt Minh Nhi biến thành màu đỏ thẫm. xấu hố nói: “Ngươi... ngươi...” Hạ Tầm nói: “Không thể chần chờ, nếu toàn bộ Yến vương cung tan thành mây khói, tất cả mọi người phải chết ở chỗ này. Xin lỗi tiểu quận chúa, nếu có chỗ mạo phạm, thật sự là do tình thế bất đắc dì”. Hạ Tầm cởi quần, vén trường bào lên. mặt Minh Nhi đỏ bừng, tim đập thình thịch. sớm đã nghiêng đầu đi. nhưng cánh tay cầm đèn cầy lại không đám cử động. Qua một lúc, chợt nghe Hạ Tầm nói: “Quận chúa, xin... xin quay đầu đi. ta... ta tiểu không được.. Từ Minh Nhi xấu hố nói: “Người ta sớm quay đầu rồi, mới không thấy ngươi...” “A...” Lại qua một lúc nữa, Từ Minh Nhi chờ đợi đến nỗi mặt nóng đến độ có thê rán trứng gà tươi, trong lòng loạn lên, không đợi đến lúc “nắng hạn gặp mưa”, nhịn không được hỏi: “Tại sao... tại sao còn không... được?” Hạ Tầm nói: “Ta... thật sự tiểu không ra, hay là.. .quận chúa tới?” Từ Minh Nhi bị dọa cho nhảy dựng, gấp gáp nói: “Ta mới không được!” Hạ Tầm vẻ mặt đau khổ nói: “Quận chúa, đại cuộc làm trọng!”. Từ Minh Nhi lớn tiếng nói: “Ta không làm được, cho dù chết, tuyệt không... Tuyệt không... đến rồi, đến rồi. Hạ Tầm một bên kéo quần lên, một bên vui vẻ nói: “Quận chúa đáp ứng rồi sao? Vậy mới đúng, làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Từ Minh Nhi dậm chân nói: “Ta nói lửa đã cháy tới!” “Chuyện gì?” Hạ Tầm ngẩng đầu xem xét. quả nhiên nó đã tới, dưới tình thế cấp bách đột nhiên giật lấy nến trong tay Từ Minh Nhi, nhố ngọn nến xuống. Ngọn nến vốn Chỉ có ba cây, Hạ Tầm không biết bao lâu mới có thể đi ra ngoài, vì ngọn đèn dầu đã bị dập tắt. cho nên đã sớm bò hai cây vào trong ngực cất để dành, lúc này đem ngọn nến cuối cùng nhố xuống, nhét vào trong tay Minh Nhi. chính mình thì cầm lấy chân đế nến. Minh Nhi ngơ ngác hỏi: “Ngươi định làm gì?” Kế tiếp, Minh Nhi thấy được một màn kinh tâm làm cho nàng suốt đời khó quên: sợi hòa dược trên mặt đất không phải được buộc quá chặt chè, Hạ Tầm kéo giãn ra một ít. tạo thành vòng để trước mặt. tháo áo bào ra, để lộ bả vai, đảo ngược đế nến, hung hăng đâm tới đầu vai của mình. Một giọt, hai giọt, ba giọt máu chảy xuống, giữa ngọn nến là cây đinh làm bằng đồng đâm vào thân thể hắn, mất thấy ngọn lửa càng ngày càng gần, máu vẫn chảy quá chậm. Hạ Tầm khẽ cắn môi, đem nến đâm vào cánh tay, lại hung hăng lôi kéo xuống phía dưới, máu tươi chảy ồ ồ, biến chỗ lửa đang cháy thành một mảng máu đỏ tươi. Minh Nhi dùng tay che cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt trên vành mắt chảy ra, nàng đang cố nén không khóc thành tiếng. Rốt cuộc, lúc hoả tuyến khó khăn lắm mới đốt được đến dưới chân. Hạ Tầm hung hăng đạp một cước xuống, đầu lửa đặt ở trong vùng máu, nhanh chóng bị dập tắt. “Ngươi... ngươi không sao chứ?” Minh Nhi nơm nớp lo sợ hỏi thăm, Hạ Tầm vừa định nói chuyện, tiếng bước chân dồn đập vang lên, ánh sáng lửa bập bùng, một người giơ cây đuốc từ lối rè vội vã chạy ra, ba người vừa thấy mặt, đều trố mất nhìn nhau. Hạ Tầm thấy rõ bộ dáng người này, người nọ cùng thấy rõ bộ dáng Hạ Tầm. hai người trăm miệng một lời kêu lên: “Là ngươi?”. Người này đúng là Hi Nhật Ba Nhật, hắn dẫn đốt hỏa tuyến xong liền bắt đầu chạy lung tung trong động, kết quả lách đông lách tây không phân biệt phải trái, vậy mà lại chạy trở về. N hìn bộ dáng Hạ Tầm, lại cúi đầu xem hòa tuyến tắt ngúm dưới chân hắn. Hi Nhật Ba Nhật đột nhiên rõ ràng mọi chuyện, trong mắt hắn lóe lên vẻ dữ tợn, chậm rãi giơ cương đao trong tay lên, mặt Hạ Tầm ngưng trọng, vội vàng đem Minh Nhi kéo về phía sau, chậm rãi thủ thế... Đây là một hồi đánh nhau rất khó khăn. Hi Nhật Ba Nhật cao lớn lực lường, tay cầm lười dao sắc bén. nhưng công phu hắn am hiểu là bố chém, chiêu thức đại khai đại hợp, trong thông đạo dạng hẹp này thi triến rất không tiện. Mà thân thủ Hạ Tầm tuy linh hoạt, nhưng tay không cầm dao sắc cùng không dễ dàng di chuyển, hơn nữa hắn không thể lùi, ít nhất không thể lui về phía sau trong phạm vi lớn, bởi vì đối phương một tay đao một tay cầm đuốc, hắn phải che chắn sợi hòa dược, phòng ngừa đối phương một lần nữa đốt lên. Hi Nhật Ba Nhật vung đao bố xuống, bức lui Hạ Tầm, cây đuốc dò xét dưới mặt đất, Hạ Tầm lập tức tung người phản công, nhấc chân đá vào bên cạnh, ép hắn lùi trở lại. hai người giằng co, ngươi tới ta đi giao thủ hơn mười hiệp, Hi Nhật Ba Nhật vô cùng sốt một, nếu những quan binh kia tìm đến tận đây, hắn lại bị Hạ Tầm kiềm chân, vậy hắn thật sự sẽ phải chết không nhắm mất. Hi Nhật Ba Nhật hét lớn một tiếng, đao trong tay thẳng tới. buộc Hạ Tầm phải thối lui, sau đó vung đao chém liên tục về phía trước, cây đuốc trong tay Chỉ về phía mặt đất, Hạ Tầm thấy thế lo lắng vạn phần, nhưng cương đao của Hắn chém liên tiếp, phong bế hoàn toàn góc độ tiến công của hắn. nếu như cường công chấc chắn phải ăn một đao. Hạ Tầm quay đầu lại nhìn, gặp Minh Nhi đứng ở bên cạnh hắn, lập tức thuận tay đoạt lấy một thứ, ném về phía trước, một đạo hòa tinh lóe lên rơi vào áo bào Hi Nhật Ba Nhật. “A!!” Hi Nhật Ba Nhật kêu lên một tiếng sợ hãi, hắn còn không thấy rõ đó là cái gì, Chỉ cảm giác trong tay áo truyền đến một cảm giác cực nóng, ngay sau đó trong tay áo hắn toát ra một luồng khói dày đặc, thì ra Hạ Tầm cầm non nửa ngọn nến thuận tay ném đi, vậy mà lại bắn vào trong tay áo hắn. Thừa dịp Hi Nhật Ba Nhật hoảng sợ vung tay áo lung tung, Hạ Tầm bắt lấy thời cơ lăng không nhảy lên, một cước bay đá trúng cố tay Hắn, Chỉ nghe leng keng một tiếng, thanh đao không biết bị Hắn đá đến nơi nào, Hạ Tầm cùng nặng nề rơi xuống mặt đất, Hi Nhật Ba Nhật vùng thoát khỏi ngọn nến, Hắn bất chấp ống tay áo vẫn còn bốc khói, có bị cháy quần áo hay không, lập tức huy động cây đuốc, hung hăng đập tới mặt Hạ Tầm. Hạ Tầm quay cuồng ngay tại chỗ, chân hai người va vào nhau, làm hắn ngã xuống đất. cây đuốc rơi xuống một bên, hai người bắt đầu vật lộn đánh nhau. Đánh kiếu này Hạ Tầm có thể ăn thiệt thòi, tuy nói hắn từng luyện qua dà đẩu thuật, nhưng muốn so sánh với thuật đẩu vật của người Mông cố thì thực sự chưa hẳn cao minh hơn, nhất là người ta từ nhỏ đã luyện tập, hằng ngày cười ngựa chăn dê, nhàn rỗi không có việc gì liền cùng người khác đấu vật. hơn nữa hắn cao lớn lực lường, Hạ Tầm trên cánh tay lại còn bị thương, làm sao có thể chiếm thượng phong. Minh Nhi tuy tuổi còn nhỏ, thoạt nhìn lá gan cùng nhỏ, nhưng đứng trước đại sự ý nghi ngược lại rất tinh táo, mắt thấy Hạ Tầm bất lợi, bị tráng hán Mông cổ đè xuống bên dưới, nếu đổi lại một người bình thường, tiểu nha đầu Chỉ có mười tuổi, được nuông chiều từ bé, không sợ tới mức oa oa khóc lớn. thì cùng là nhanh chân bò chạy, nàng lại có thế xông lên, lá gan thật khá lớn, nàng dùng giày nhỏ hung hăng đá vào Hi Nhật Ba Nhật. Tuy nói tiểu nha đầu này khí lực nhỏ, đá vào người không gây hậu quả gì. nhưng thực sự vô cùng khó chịu. Hi Nhật Ba Nhật và Hạ Tầm đánh một hồi, hai chân cuốn lấy hai chân Hắn, đè Hắn xuống bên dưới, từ bên hông lấy ra một thanh chủy thủ, nhắm vào ngực Minh Nhi đâm tới. Cái chủy thủ này dài hơn một thước, Chỉ bàng thân thể nhỏ bé của Minh Nhi, còn không bị một đao kia đâm xuyên qua? Minh Nhi sợ ngây người, muốn chạy trốn, nhưng đã không kịp phản ứng, mất thấy một đao kia sấp đâm vào trước ngực, sợ đến nàng mắt nhắm lại, trong nội tâm Chỉ nói:“Đã chết đã chết, lúc này đã chết”. Phập một tiếng, thanh âm lười dao sắc bén nhập vào cơ thể truyền đến, Minh Nhi lại không cảm giác được đau đớn. mở mắt ra xem xét. Chỉ thấy Hạ Tầm ra sức giãy dụa, từ bên dưới Hi Nhật Ba Nhật giãy dụa ra được một nửa thân thể, cáNh tay vung lên, một đao kia của Hi Nhật Ba Nhật đâm trúng cánh tay hắn. mùi đao đâm xuyên qua tay cánh tay hắn. một giọt máu tươi đỏ thẫm, từ trên mùi đao chậm rằi nhỏ xuống. Hi Nhật Ba Nhật khẽ giật mình, Hạ Tầm eo chấn động, một chân lùi về, hung hăng tống vào bụng Hi Nhật Ba Nhật, nhờ đau đớn đề cao lực lượng ra sức đá một cái, phản công đem Hi Nhật Ba Nhật đè xuống dưới, vươn tay rút ra thanh đao nhọn đang cấm trên cánh tay, máu tươi bấn ra, tung tóe lên mặt Minh Nhi, nàng sợ đến nỗi lùi lại vài bước, hầu như ngã bệt xuống đất. Tay nàng chân như nhùn ra, ngơ ngác nhìn phía trước, nhìn thấy Hạ Tầm vung chủy thủ lên đâm tới Hi Nhật Ba Nhật, cố tay bị Hi Nhật Ba Nhật nắm lấy, hai người giằng co, níu lấy áo bào đối phương, khi thì ngươi thắng thế, khi thì ta thắng thế, lăn lộn trên mặt đất như hai con dà thú. nhưng sức lực Hạ Tầm vốn yếu hơn. lại bị thương, một tay máu tươi chảy ra liên tục, bất đầu dần dần chống đỡ hết nổi, lại lần nữa bị Hi Nhật Ba Nhật đè xuống đất, còn cầm chặt cổ tay Hắn, mùi đao nhắm ngay mất hắn. hung hăng đâm xuống phía dưới. Hạ Tầm dùng hết toàn thân khí lực cố gắng ngăn cản. Hi Nhật Ba Nhật hung ác, một tay nắm chặt tóc hắn, hung hăng nện xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chết cho ta! Chết cho ta! Ta cho ngươi đi tìm chết!” Mắt thấy tình hình như thế, Từ Minh Nhi không biết lấy đâu ra dùng khí. nàng đột nhiên nhặt nến trên mặt đất lên. thân thể nhào tới, dùng toàn thân khí lực, hung hăng cầm nến trong tay đập vào sau gáy Hi Nhật Ba Nhật. “A!” Hi Nhật Ba Nhật hét thảm một tiếng, mũi nhọn của ba miếng đinh sắt loại đài dùng để cố định ngọn nến đâm vào gáy hắn. ngay sau đó thân nến làm bằng đồng cùng nặng nề gõ một cái vào đầu, Hi Nhật Ba Nhật đầu óc choáng váng, tay lập tức không còn khí lực, Hạ Tầm lợi dụng thời cơ, đao nhọn liền phập một tiếng đâm vào cố họng của hắn. Hạ Tầm đấy thi thể Hi Nhật Ba Nhật ra, ngồi xuống đất thở hồn hến. đôi chân Từ Minh Nhi như nhùn ra, quỳ gối bên cạnh Hắn, thở mạnh liên tục, một hồi giết người, thật đem nàng dọa chết khiếp. Đúng lúc này, ngọn lửa lập lòe trên cây đuốc rơi trên mặt đất, tự nhiên phụt một cái hoàn toàn tắt ngúm. trong huyệt động lập tức tối om, Từ Minh Nhi đã chịu đủ kinh hâi nên hét lên một tiếng, nhào vào ngực Hạ Tầm. vết thương trên cánh tay Hạ Tầm đau đớn một hồi, nhưng cùng biết tiểu cô nương này chưa hiểu thế sự đang rất sợ hãi, cố nén đau đớn. nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, ôn Nhu an ủi: “Ngoan, không cần phải sợ hãi, kẻ ác đã chết rồi. chúng ta an toàn, không phải sợ. Từ Minh Nhi vốn đang cố nén không khóc, nghe hắn ôn nhu khuyên bảo, ngược lại làm lòng nàng mềm yếu, nhịn không được khóc lóc nói: “Ngươi thế nào rồi, ngươi có chết hay không?” Hạ Tầm cười nói: “Đương nhiên sẽ không, thiên sơn vạn thủy đều có thể qua được, ta sao có thể chết ở chỗ này? Ta là Tiểu Cường đánh không chết”. Từ Minh Nhi mang theo âm thanh khóc lóc nói: “Ngươi rốt cuộc có mấy cái tên, tại sao lại gọi Tiểu Cường?” Hạ Tầm: “À...” Lúc này, một đạo lưu tình trong bóng đêm bay tới. giống như một đoàn quỷ hòa. Quỷ hòa đến trước mặt hai người liền dừng lại, ngọn lửa bập bùng đột nhiên tăng vọt. chiếu sáng tất cả sự vật trước mặt. Thì ra đúng là một cây đuốc, Chỉ vì người cầm cây đuốc chạy thật sự quá nhanh, áp chế ngọn lửa thiêu đốt, dưới chân hắn lại phiêu nhiên không tiếng động phát ra, trong bóng tối nhìn, Chỉ cảm giác có một đốm lửa lưu động cực nhanh. Người đến khoảng gần ba mươi tuổi, da mặt màu đen. gương mặt chinh tề, đang mặc nội hoạn y bào, hắn trông thấy thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Từ Minh Nhi, lập tức mở miệng thỡ phào, nhưng vừa nhìn thấy vết máu trên người Từ Minh Nhi. sắc mặt lập tức lại trở nên tái nhợt. Hấn không biết máu là từ trên cánh tay Hạ Tầm rơi ra. lệ quang hai mắt lóe lên, hướng đến Hạ Tầm lành lạnh hỏi: “Tiểu quận chúa bị thương?” Từ Minh Nhi lau lau hai mất đẫm lệ, thấy rõ bộ dáng hắn. nhịn không được vui mừng kêu lên: “Mã công công, ngươi tới cứu ta đến sao?” Thần sắc hoạn quan lại hòa hoãn, vội vàng hỏi: “Tiểu quận chúa, người có mạnh khòe?” Hạ Tầm mất máu quá nhiều, sức cùng lực kiệt, đầu lại bị Hi Nhật Ba Nhật hung hăng bắt lấy dập xuống đất vài cái, hắn còn tinh táo toàn bộ là nhờ một cồ ý chí kiên cường chống đỡ, lúc này gặp thái giám võ công cực kỳ cao bên người Yến vương đến. gánh nặng trong lòng liền được giải khai, mặt ngửa ngược lại, hôn mê bất tình. Từ Minh Nhi nghe Mã Tam Bảo hỏi, gật đầu đáp: “Ta không sao, ta rất tốt. A. Không hay rồi, không hay rồi, hắn té xiu, Mã công công, ngươi mau cứu hắn. ngàn vạn không thể để hắn chết. Lúc này tiếng bước chân ầm ĩ vang lên. rất nhiều quan binh hướng về phía này đuối theo, Mã Tam Bảo nhướng mày, thầm nghi: “Quận chúa thân phận tôn quý, tự nhiên hằm thân vào đây, không nên bị người nhìn thấy, nhiều người nhiều miệng, truyền ra chút ít tin tức, sẽ tốn hại đến đanh dự của quận chúa”. Nghi tới đây, Mã Tam Bảo nhanh chóng khom người nói: “Quận chúa, xin thứ cho nô tỳ vô lễ”. Nói xong liền vứt bò cây đuốc, hơi cúi thân xuống nắm chặt đai lưng Hạ Tầm nhấc hắn lên, lại duỗi rộng tay ra, đem Từ Minh Nhi nâng lên. phi thân như điện xẹt hướng vào trong ngã rè... Cẩm Y Dạ Hành Tác giả: Nguyệt Quan