Cẩm Y Dạ Hành
Chương 113 : An Nguy Sớm Tối
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc Ăn Đậu Hũ--- 4vn.eu
Bởi vì bị một tên phàm phu tục tử đánh tới cửa, khiến cho cả Yến vương phủ rối loạn, Chu Lệ tức giận đến nỗi mặt mùi đỏ bừng, lúc này người bị coi là người tàng hình Tây Môn Khánh cùng đang giật mình nhìn thấy người chân chính là người tàng hình kia, đột nhiên như quỷ mị xuất hiện ở sau lưng Hạ Tầm.
Nếu là người bình thường, Chỉ cần huy động bàn tay cùng có thể mang theo gió nhẹ, đầu lại là chỗ cực kỳ mẫn cảm, là chỗ người có thế phát giác rất nhanh, nhưng một chưởng của người nọ nhanh như sao băng, lại không mang theo một tia xao động nào, một chưởng này đánh thẳng tới gáy của Hạ Tầm, vậy mà Hạ Tầm căn bản không phát giác được sau lưng có người, chường pháp như vậy, hẳn là đem chưởng lực luyện đến âm nhu cực hạn. cảnh giới có thế một chưởng đập vờ viên gạch có đậu hủ đặt ở trên, mà đậu hủ hoàn hảo không tôn hao gì.
Một chưởng này của hắn. nếu đánh trúng, đầu Hạ Tầm nhìn bên ngoài không hề khác thường, nhưng tủy nâo bên trong đã nát thành cháo, lúc này chắc chắn tử vong, tuyệt không thể nghi ngờ. Người này lại có võ công cao minh đến như vậy! Tây Môn Khánh thấy rất rồ ràng động tác của hắn, nhất thời chí cảm thấy đầu lạnh toát.
Người này mang một đôi giày vải màu xanh, bên ngoài khoác áo bào trắng, khoảng chừng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn. chân mày rậm rạp, sắc mặt đen, chân mày cong lên cao, hai mắt sáng ngời có thần, dưới hàm trơn bóng không râu. Tay hắn thu chưởng về, nhưng lại không ly khai khòi Hạ Tầm, Chỉ là lăng lặng đứng ở đằng sau.
Hạ Tầm mặt không đối sắc, Chỉ đem lời hắn vừa nói với thủ vệ thị vệ nói lại một lần nữa, sau đó nói: “Chỉ là binh sĩ thủ ở cửa không chịu tin tưởng lời thảo dân nói, việc này thật sự không được trì hoằn, thảo dân bất đắc dì, đành phải ra hạ sách nầy, kính xin Vương gia thứ tội, xin quận chúa nương nương thứ tội”.
Từ Minh Nhi nháy mắt mấy cái, trong lòng thầm nghĩ: “Người này lúc này nói thật hay là giả?”
Chu Lệ sau khi nghe xong, thần sắc nối giận lập tức biến mất không thấy đâu, khuôn mặt trở nên ngưng trọng lên. Hắn biết rõ thân phận Hạ Tầm, nhìn bộ dáng Hạ Tầm hiện tại, thần trí tinh táo, mồm miệng lanh lợi, tuyệt không giống như một người tinh thần không bình thường, hắn chậm rằi bước đi thong thả một lát trong điện, quay đầu nhìn về phía thê tử.
Từ phi nói: “Vương gia, tình thế trọng đại, thà rằng tin là có, không thể tin là không”.
Chu Lệ gật gật đầu, trầm giọng nói: “Chu Năng, ngươi cùng nghe được chứ?”
Chu Năng hộ toàn thân giáp trụ. ôm quyền hành lễ: “Ty chức nghe được”.
Chu Lệ nói: “Rất tốt, ngươi đi cùng hắn. lập tức bắt những người kia. đồng thời thông tri Đề Hình Án Sát Sứ Ti, nghiêm tra án này”.
Tuy nói sự tình khẩn cấp, Chu Lệ xuất động nhàn mã, nhưng giờ phút này không phải là thời gian chiến tranh, toàn bộ Bấc Bình đều có quân chính tư pháp quan địa phương nha phủ để ý, hắn là Vương gia cùng khôna nên làm thay công việc của bọn họ, ngoài ra còn có những nguyên nhân khác, hắn gần đây phi thường chú ý, không cậy vào thế lực Vương gia áp chế người, tránh để người khác bắt được điếm yếu, bởi vậy chuyện này trước còn muốn thông báo cho Đề Hình Án Sát Ti, do bọn họ theo nếp cù thâm tra xử lí.
C hu Lệ Chỉ vào Tây Môn Khánh, Chu Năng đáp ứng một tiếng, nhìn Tây Môn Khánh còn đang đứng sững sờ ở đằng kia. liền một tay kéo lấy cánh tay hắn, kéo về phía ngoài điện.
Hạ Tầm hỏi: “Vương gia, vậy còn thảo dân?”
Chu Lệ trầm trầm cười nói: “Người trước hết ở lại trong phủ bốn vương, việc này nếu như kiếm chứng là thật, có công, đương nhiên sẽ thưởng; Nếu là giả dối hư ảo, nói dối quân tình, có tội, đương nhiên sẽ phạt! Tam Bảo, đem hắn dẫn đi trước”.
Tiếng nói Chu Lệ vừa dứt. lập tức có hai gã dùng sĩ đi nhanh về phía Hạ Tầm, người đứng sau lưng Hạ Tầm hướng về phía Chu Lệ hơi khom người xuống, dùng âm thanh mang theo chút khẩu âm phía nam nói: “Vâng”.
Hạ Tầm lúc này mới cảm thấy sau lưng có người, không khỏi giật nảy mình, vô cùng kinh hãi, không nghi tới cái tên này lại như sấm bên tai.
***
“Yến vương phủ phụng mệnh bắt người, người bên trong mở cửa. theo thứ tự đi ra, không được sai sót!”
Một chỗ nhà dân bị vây quanh, người ngoài cửa tư thế hào hùng, lời nói dương dương tự đắc nhưng lại lộ ra ngữ khí khắc nghiệt.
Người Bạch Liên giáo ẩn ở phía xa trông thấy tình cảnh này liền nói với Bành Tử Kỳ: “Bành công tử, quan binh đã ra mặt. lúc này chúng ta không tiện ở lâu, lập tức rút khôi đi”.
Người bên phía Hi Nhật Ba Nhật sau khi phát giác tin tức bị lộ liền không kịp phàn nàn, lập tức bắt đầu hành động, sớm thông báo cho tất cả mọi người dời vị trí. Nhưng ừên thực tế không có Lạp Khắc Thân, bọn họ ở Bắc Bình căn bản là nửa bước khó đi. Đến cả Đái Dụ Bân cùng Chỉ ở Bắc Bình khi còn nhỏ, nhiều năm như vậy, hình dáng kiến trúc Bắc Bình đã sửa sang, tại bản địa bọn họ lại không còn người nào có thể viện trợ, ở đâu cùng không đi được, hơn nữa sắc trời đã tối, nơi này là biên thành, cửa thành quan đã đóng, thành quan còn cấm đi lại ban đêm, đến lúc đó Chỉ có thể khoanh tay chịu chết.
Đào tẩu không có hy vọng, cùng không có đường lui. Hi Nhật Ba Nhật dẹp hết tất cả vướng víu. sẵn sàng chuẩn bị quần áo nhẹ tìm nơi nương tựa đại hãn Mông cố! Người khác là lo bại trước khi lo thấng, hắn thì là tử chiến đến cùng, không lưu lại đường sống. Nếu như cứ như vậy trở về, cho dù hắn là thủ lình Chỉ sợ cùng bị đường tộc loạn đao chém chết.
B
ởi vậy đành phải chó cùng rứt giậu. Hi Nhật Ba Nhật và Đái Dụ Bân thương nghị, quyết tâm mạo hiểm lẻn vào Yến vương phủ, hôm nay cùng Chỉ có cách thành công làm nổ tung Yến vương phủ, làm cả Bắc Bình đại náo động, bọn họ mới không đi một chuyến uông công, mới có cơ hội thừa dịp trong thành hỗn loạn chạy về. Cho nên bọn họ lập tức tới cửa hàng da, dẫn theo Tịch Nhật Câu Lực Cách mới thoáng có chút tinh táo vội vàng rời đi.
Tố chức Bạch Liên giáo tại Bắc Bình Chỉ là một tố chức bang phái dân gian, muốn bọn họ công khai lấy đao cầm thương cùng người tác chiến, bọn họ thật không dám, không nói đến chuyện bọn họ có năng lực kia hay không, cho dù có bổn sự, hơn nữa lần này là trợ giúp quan phủ quan binh bắt ngoại nhân, sau khi chuyện thành công bọn họ tất nhiên sẽ đi vào trong mắt chính phủ, cho nên bọn họ Chỉ có thể âm thầm giúp đỡ.
Bành Tử Kỳ cùng không ra tay, đối phương người đông thế mạnh, nàng một người căn bản không thể khống chế, cho nên Chỉ âm thầm đi theo nhừna người này, nghi dò xét rõ nơi bọn họ định đi, chờ quan binh vừa đến, tất nhiên dễ như trở bàn tay bắt bọn họ lại, không nghi những người này càng đi càng lệch đường, đến đầm nước phụ cận tây thành, một chỗ hoang vu, cúi người xuống cùng không biết lấy những thứ gì. trong chốc lát lại không thấy bóng dáng.
Bành Tử Kỳ bị dọa cho nhảy dựng, vội lướt thân chạy tới xem xét. mới phát hiện đây là một đường ống thoát nước thối hoắc, địa phương dơ bấn này muốn một cô gái như nàng chui vào thật đúng là làm khó nàng, ngoài ra trên người nàng không mang theo hòa cụ, căn bản không thể tiến vào cái huyệt động tối om này, rơi vào đường cùng nàng đành nhanh chóng chạy về, giám thị ở những chỗ khác, bởi vì Hi Nhật Ba Nhật đi vội vàng, không kịp thông báo tụ hợp tất cả bộ hạ.
Chờ Tây Môn Khánh và quan binh vừa đến, Bành Tử Kỳ lập tức chạy về phía bọn họ nói rõ tình huống, rốt cuộc cùng bắt hết mấy người Mông Cố như con ba ba trong rọ, cá trong hù.
Trong sân tối như mực, chiếc đèn trong phòng vốn đang lập lòe cùng bị đập tắt, quan quân lớn nhỏ hô hào khắp nơi, trong nội viện không thấy trả lời. hắn lập tức vung tay lên, cây đuốc bay vào viện, thương theo sát, đao sĩ tốt cầm thuẫn tựa như sóng nước bình thường mâNh liệt mà vào. Binh mà Yến vương Chu Lệ dẫn ra, thiện thủ càng thiện công, đằng đằng sát khí. không cho ngươi cơ hội thứ hai.
Người trong phòng rốt cuộc phải hành động, cầm các loại vũ khí giản dị bắt đầu phản kháng, xông vào quan binh đang đứng đâu vào đấy, bắt đầu giết người có trật tự, bọn họ bảo trì sự tinh táo tuyệt đối, mặc dù bọn họ là một đám dùng mành gan dạ tuyệt luân, nhưng đao thương không thể đỡ, chính vì thế bọn họ thật sự phi thường tinh táo.
Dùng hết sức đánh giáp lá cà, chỉnh mình không kịp ngăn cản Vũ khí đâm tới. bọn họ liền xem như không thấy, đối với chiến hữu cực kỳ tín nhiệm, tuyệt không lui về phía sau nửa bước, để tránh cho việc trận hình xuất hiện sơ hở, binh khí lãnh khốc trong tay Chỉ để ý hướng đến chỗ hiểm của địch nhân, chém giết như vậy bình thường Chỉ trong hai ba chiêu thức liền phán định sinh tử.
Không đến thời gian nửa nén hương, Yến vương thị vệ bắt đầu quét dọn chiến trường, một đống thi thể huyết nhục mơ hồ mang ra, người Mông giấu ở trong phòng không có một người nào còn sống, Hi Nhật Ba Nhật đích thân chọn lựa những người này, xác thực đủ tiểu chuân làm tử sĩ, cận kề cái chết vẫn không sợ hãi, tuyệt không khuất phục.
Một khung cảnh giống như vậy diễn ra tại một khu nhà khác, điếm khác là, người Mông giấu kín trong phòng không kiềm chế được chủ động công kích, bọn họ chủ động công kích, đối với trận địa sẵn sàng đón quân địch của bọn thị vệ Yến vương mà nói đúng là cầu còn không được, tại địa phương trống trải, bọn họ càng dễ dàng phát huy ưu thế phối hợp tác chiến.
Ánh đao cuồng dã được cây đuốc chiếu rọi giống như từng luồng ánh sáng lập loè, bóng người chớp động đáng sợ, tiếng kim loại giao nhau kêu leng keng, âm thanh lười dao sắc bén cất nhân thể truyền đến, ngoài ra còn có âm thanh kêu đau thảm thiết do không kiềm chế được. Một người bị lá chấn lớn đập vào chân, trường thương cấm vào trong đùi, ngay sau đó đơn đao phá vờ ngực bụng, nội tạng từ trong người Mông chảy ra, hắn rú thảm, vô tình bị thiết thuẫn bài hung hăng nện vào đầu, nện đến khi nâo nát bét. oành một tiếng ngã xuống mặt đất.
Ổn định cước bộ, dùng lực đạp trên thi thể hắn, trật tự ngay ngắn di động, lại lần nữa áp dụng với người kế tiếp, vây quanh cùng công kích. Khi ở đây chấm dứt chiến đấu, Thị vệ Yến vương phủ bất sống ba người, trong đó hai người trọng thương, một người bị thương nhẹ kịp thời bắt được.
Bọn Đái Dụ Bân rất may mắn. đường thoát nước ở Yến vương phủ vẫn giống hệt với lúc triều Nguyên mới kiến tạo, không có chút nào cải biến, bọn họ mặc áo da quần da đinh hài, lại dùng mộc trượng phi trảo phụ trợ, giơ cây đuốc đi xuyên qua thế giới dưới lòng đất như mê hồn trận, lại rõ ràng không bị lạc đường.
Địa phương vài chục năm chưa từng có người tới thật ra cũng không thiếu sinh vật, con chuột, con gián, con rệp, rác rưởi các màu. tuy đường ống này chủ yếu là dẫn nước, không phải đường ống dẫn nước phục vụ cho cuộc sống hằng ngày, độ dơ bấn không cần nghĩ cùng có thể biết, trên mặt bọn họ che khăn mặt dày đặc cùng có thể ngửi thấy được mùi vị thối hoắc, may mắn bây giờ là mùa đông, ăn mặc nghiêm mật như vậy, cùng không làm bọn họ nóng nực bực bội đến ngất đi.
“Ờ đây, đi hướng bên này
Đái Dụ Bân dùng cây đuốc cúi xuống xem bản vẽ, rồi hướng chiếu lên trên vách tường, dùng tảng đá làm tiểu chí dò xét một phen, sau đó hắn Chỉ vào một huyệt động bốn phía tình mịch trong đó nói.
Yến vương phủ. tin tức liên tục cấp báo trở về, những người ở đây sau khi nhận được tin tức, đều biết Hạ Tầm nói quả nhiên không giả.
Chu Lệ lẩm bẩm: “Không ngờ, không ngờ, vậy mà ta đã ngủ trên đống hòa dược hơn mười năm. người Nguyên trước khi đi. lại có thể chôn dưới cung thất một đại họa như vậy”.
Yến vương Tam vệ Tả hộ vệ Chỉ Huy Sứ Trương Ngọc nghe thấy chạy đến nói: “Vương gia, nhân mã của ty chức đã theo như Vương gia phân phó, bao vây cả tòa cung thành, cùng đích thân chọn lựa một đội nhân mà tinh nhuệ nhất tiến vào chiếm giữ cung thành”.
“Ổ? Thì ra cái tên xấu xa kia lúc này là nói thật nha” Minh Nhi một mực đứng bên cạnh nghe tin tức, con mất hơi động một chút, liền lặng lẽ đi ra ngoài.
Từ phi không chú ý muội muội rời đi. ân cần nói với trượng phu: “Vương gia, bằng hữu Hạ Tầm quay lại truyền tin tức nói, đã có một đội Mông nhân chui vào trông nom cừ thoát nước, chưa chắc bọn họ không thể thành công, ở đây quá nguy hiểm, Vương gia cần phải tập trung tất cả nhân viên vương phủ lại, tới Bố Chính Sứ nha môn ở tạm thời, chờ bất được bọn kẻ xẩu mới được về”.
Chu Lệ vuốt cằm nói: “Ái phi nói rất có lý, tất cả mọi người trong hậu cung lập tức toàn bộ rút lui” Trong lòng hắn khẽ động, bỗng nghi đến một sự kiện, phân phó Trương Ngọc nói: “Na Nhân Thác Á kia trước là cung nữ tả điện? Tả điện tăng mạnh đề phòng, trọng điểm an bài nhân thủ. nhớ kỳ, đem người an bài ở một nơi bí mật gần đó, lúc bọn họ khởi động cơ quan ngay lập tức ra tay bắt người”.
Trương ngọc kinh ngạc nói: “Vương gia, đây là cớ gì?”
Chu Lệ trầm trầm nói: “Lợi dụng bọn họ, tìm ra cửa vào bí đạo, bằng không, cho dù giết bọn họ, mối họa chưa diệt trừ, ta sao sống yên ồn được?”
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
86 chương
369 chương
195 chương
7 chương
50 chương