Cẩm Y Dạ Hành

Chương 111 : Đổi Trắng Thay Đen

Nhóm dịch: huntercd Nguồn: Vip.vandan Đả Tự: Bảo Ngọc Ăn Đậu Hũ--- 4vn.eu “Hạ Tầm muốn gặp ta?” Tạ Vũ Phi ngạc nhiên hỏi lại Nam Phi Phi một lần nữa. Nam Phi Phi gật đầu: “Vâng, hắn nói, chờ người trong ngõ nhỏ lần trước chúng ta nói chuyện, có sự việc cấp tốc, muốn người ngay lập tức đi một chuyến”. “Đến rồi. đến rồi. ta biết mà. hắn nào có lòng tốt như vậy, chịu khoan hồng độ lượng buông tha ta, hừ! Lúc trước gắn cố tình thể hiện hào phóng, chính là vì hôm nay, vừa nghe Tạ Truyền Trung muốn công bố cho mọi người biết mình chính thức nhận tổ, Hắn liền đến gõ cửa. Dám lừa ta, tên khốn kiếp này!” Tạ Vũ Phi nghiến răng nghiến lợi nói, đột nhiên trong lòng khẽ động, nghi ngờ nói: “Không đúng nha, Phi Phi, hắn là thông qua người nhà Tạ phủ truyền tin tức cho chúng ta?” Nam Phi Phi lắc đầu, có vẻ hơi bối rối nói: “Ổ... không phải”. “Hử?” Tạ Vũ Phi có vẻ hoài nghi nhìn nàng. Nam Phi Phi chần chờ một chút, đỏ mặt nói: “Thật ra... Là Cao Thăng nói ta chuyến lời cho người”. “Cao Thăng? Cái tên bằng hữu miệng lười trơn tru của hắn?” Tạ Vũ Phi chợt bừng tinh hiểu ra: “Phi Phi. ngươi.. và hắn ở cùng một chỗ?” Nam Phi Phi nói: “Cái gì gọi là ở cùng một chỗ, thật là khó nghe”. Tạ Vũ Phi dậm chân nói: “Không ngờ, ngươi... thật sự là, chúng ta là người chuyên gạt người, không gạt được thì thôi, ngươi lại bị người lừa ngược lại. ngươi... chẳng lè để cho hắn chiếm tiện nghi rồi?” Nam Phi Phi nghiêm mặt sẵng giọng nói: “Người nói bậy chuyện gì đấy, ta đâu có bị người khác chiếm tiện nghi. Ngoài ra. chúng ta gạt người, cùng là vì có chút bất đắc dì, cùng không phải mọi chuyện đều lừa gạt người khác, Cao Thăng kia... thật ra rất tốt”. Tạ Vũ Phi nhìn chằm chằm vào mặt nàng, sau nửa ngày mới nhụt chí nói: “Bò đi bò đi, ta mặc kệ ngươi”. Nam Phi Phi nói: “Vậy Hạ Tầm muốn gặp người, người gặp hay không gặp?” Tạ Vũ Phi tức giận địa nói: “Quả thật là nữ sinh hướng ngoại, hai chúng ta là bằng hữu từ nhỏ lớn lên. còn chưa yêu nhau, vậy mà đã giúp đỡ bằng hữu của Cao Thăng nói chuyện?” Nam Phi Phi thầm nói: “Ta đây không phải là sợ hắn nói chuyện tốt của chúng ta ra sao”. Tạ Vũ Phi trầm tư chốc lát, vỗ bộ ngực sữa một cái, bi tráng nói: “Gặp! Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, ta muốn xem họ Hạ hắn là cái dạng người quỷ quái gì!” vẫn ngỏ tắt nhỏ kia. từ sau ngày đó Nam Phi Phi thường thường gặp mặt Tây Môn Khánh, hai người cùng trốn vào bên trong ngõ thì thầm nói chuyện, Hạ Tầm thì đứng đối diện đối diện với Tạ Vũ Phi. Hạ Tầm thuật lại câu chuyện một lần, lại nói: “Chuyện này quan hệ trọng đại, ta đã xác định, bọn họ nhất định mưu đồ một chuyện đại đối với người Hán ta cực kỳ bất lợi, đã biết chuyện, làm sao mà không nghĩ biện pháp làm bọn họ thất bại cho được? Nhưns trước mắt muốn cỡi bò mê đề này, cần phải có người giả mạo Na Nhân Thác Á, cần phải trong thời gian ngắn như vậy, giả trang hoàn hảo một nhân vật như vậy, đi hoàn thành một chuyện đại sự như vậy, Hạ mỗ nghi tới nghi lui. trong thiên hạ chí có cô nương mới có thể làm được”. Đôi mắt đẹp của Tạ Vũ Phi trừng lên nói: “Ngươi đây là muốn nhờ ta làm việc cho ngươi?” Hạ Tầm thành khẩn nói: “Không, là ta thinh cầu. ta hướng về cô nương xin giúp đỡ, tuyệt đối không có ý nghĩ áp chế gì hết”. Tạ Vũ Phi nhìn không chớp mắt vào mặt hắn, nước mắt nàng dần dần tràn ra: “Nhưng ngươi có suy nghi cho ta hay không? Ta đối với người tên Na cái gì Nhân cái gì Á đó một chút cùng không quen thuộc, rất có thể đế lộ chân tướng, những người kia đều là đại ác nhàn giết người không nháy mắt. ta Chỉ là một cô gái yếu đuối nho nhỏ, nhất định sẽ chết, nói không chừng trước khi chết còn có thể bị bọn họ làm nhục, ngươi nhẫn tâm để ta, một tiểu nữ tử tay trói gà còn không chặt đưa vào miệng sói như vậy, ta Chỉ muốn kiếm chút cơm ăn mà thôi. ngươi lại dùng chuyện kia áp chế, đưa ta vào miệng cọp.. Nói nói, trên mặt nàng, hai hàng lệ nóng đã ròng ròng chảy xuống gò má. Hạ Tầm bất đắc dì nói: “Cô nương, cô diễn có điếm quá.. Tạ Vũ Phi thu lại nước mắt, rất vô tội nói: “Ngươi xem. ta ngay cả lừa gạt ngươi cùng không được, còn bảo ta đi lừa gạt người khác?” Hạ Tầm trợn mắt xem thường nói: “Nói nhảm, cô còn chưa có đáp ứng, ta lại chưa bất cô đi, có cần phải khóc thành như vậy không? Ngu ngoe cùng biết cô đang giả trang”. “Là như vậy sao?” Tạ Vũ Phi nháy mắt mắt mấy cái nói: “Hình như là đã diễn quá một chút”. Nàng cười hì hì. đột nhiên lại thay đổi một bộ dáng khác nói: “Bảo ta giúp ngươi cùng được, nhưng mà... Ngươi phải đáp ứng ta một chuyện. Không có thù lao, ta sẽ không làm”. Hạ Tầm nói: “Chuyện gì?” Tạ Vũ Phi nói: “Ta còn chưa nghĩ ra, nhưng mà, mặc kệ khi nào, Chỉ cần ta nhớ ra, nói cho ngươi biết, ngươi không được cự tuyệt”. Hạ Tầm kêu lên: “Cái này làm sao có thể.. Tạ Vũ Phi cướp lời nói: “Ngươi yên tâm, ta cùng không bảo ngươi giết người phóng hòa vi phạm vương pháp, cùng sẽ không bảo ngươi ức hiếp người lương thiện, làm việc táng tận lương tâm”. Hạ Tầm giờ đây nóng như lửa đốt, người đi đến chậm một chút, sợ lòng nghi ngờ của những người kia nối lên, hận không thể bắt Tạ Vũ Phi lập tức đáp ứng, lập tức gật đầu nói: “Được, ta đáp ứng cô”. “Quân tử nhứt ngôn!”. “Khoái mã nhất tiên!” “Tốt!” Tạ đại tiểu thư âm âm cười: “Hạ công tử, ngươi muốn đưa ta đến nơi bọn họ, lừa gạt cái gì mang về đây?” *** Nhà Lạp Khắc Thân. May mấn Lạp Khấc Thân không an bài gặp mặt tại cửa hàng da của hắn, nếu không hai người hòa kế ở trong tiệm kia, tối thiêu cùng nhận ra được nữ nhân này không phải muội muội của ông chù bọn họ, mà nhà riêng của Lạp Khãc Thân Chỉ là một nhà ngói ba gian. Gian nhà trước sau có hai cái tiểu viện, Hắn một khi rời khói cửa liền khoá cửa. trong nhà không có người nào khác. Đối quần áo của Na Nhân Thác Á; biến hóa nhanh chóng thành một tiểu nha đầu chất phác khờ dại, Tạ Vũ Phi lảo đảo xông vào cửa, vệt nước mắt trên mặt vẫn chưa khô. Đám người Hi Nhật Ba Nhật, Đái Dụ Bân đang ngồi chơi nói chuyện phiếm trong nhà Lạp Khắc Thân, chờ Lạp Khấc Thân mang muội muội hắn về, đột nhiên trông thấy một tiểu cô nương tiến vào, nguyên một đám nhanh chóng đứng lên, đánh giá nàng, cảnh giác không nói gì. Tiểu cô nương nhìn bọn họ, vừa nói vừa khóc, khóc không thành tiếng nói: “Các người... các người chính là bẳng hữu... của ca ta, đến từ bộ lạc Cáp Lạt Mãng sao? Ca của ta... hắn... hu hu hu.. Mao Y Hãn nóng nảy hỏi: “Cô nương, ca của cô là ai vậy?” Tiểu cô nương khóc nói: “Đại ca của ta chính là Lạp Khấc Thân, hắn... hắn...” Hạ Tầm đã nói với nàng, nói sáu tuổi Na Nhân Thác Á đã theo ca ca lưu lạc Trung Nguyên, tám tuổi vào Yến vương phủ làm thị nữ, ngôn ngữ Mông Cố chưa chắc nói được vài lời, nhưng nàng lo lấng những người này nồi lên lòng nghi ngờ nên dùng ngôn ngữ Mông cồ thử hắn. Nàng vừa rồi vội vàng học được mấy câu. chưa hẳn có tác dụng, cho nên một mực nắm chắc chủ động, hấp dẫn sự chú ý của bọn họ. “A, cô chính là Thác Á muội tử? Lại... lớn lên lại xinh đẹp đến vậy, đẹp như thiên tiên, Lạp Khắc Nhân Chỉ nói cô lớn lên hơi xinh đẹp, không nghi rằng lại..Hi Nhật Ba Nhật tán thường một phen, rồi mới tinh táo lại. vội vàng đồi đề tài nói: “Ca ca cô làm sao vậy?” Tạ Vũ Phi nói: “Ca ca hẹn ta hôm nay gặp mặt, nói có tộc nhân đã gặp qua ta khi ta còn bé đang ở trong nhà chờ ta, muốn dẫn ta trở về gặp các người, còn nói có một việc đại sự muốn ta hỗ trợ, ta vừa đáp ứng, thì có một tên lưu manh cướp đoạt rố điểm tâm ta làm cho ca ca, còn... còn khinh bạc ta, ca ca giận, chạy theo truy đuối hắn, kết quả ở trong hẻm nhỏ gặp phải đồng lõa của tên lưu manh kia tiếp ứng, ca ca bị bọn họ... bị bọn họ ám toán, trong lúc tranh đẩu, những người kia đã giết ca ca rồi chạy trốn, ca ca Hắn... hu hu hu.. “Cái gì?” Mấy người Mông kinh hãi, Mao Y Hãn dậm chân nói: “Nãi nài, một cái rố có quan trọng đến mức đấy không, cần gì phải làm khổ tự mình đuổi theo”. Tạ Vũ Phi lau nước mắt nói: “Ca ca không phải vì cái rố mà đuối theo, là vì... bởi vì ta bị lưu manh khi dễ. Đái Dụ Bân tinh táo nghe, đột nhiên hỏi: “Sau đó như thế nào? Cô vì sao vứt bò không để ý đến thi thể, chạy về nhà?” Tạ Vũ Phi nói: “Là ca ca trước khi lâm chung dặn dò ta, vô luận như thế nào, nhất định phải về nhà gặp tộc nhân, nói các người so với sinh tử của hắn còn quan trọng hơn. hơn nữa có đại sự bảo ta đi làm. Ta không đám trì hoãn, dây dưa lâu. quan sai chạy đến sẽ đưa ta về nha môn, như vậy cùng không biết bao lâu mới có thể thoát thân, cho nên ta bò chạy đến đây”. Nàng hai mất đẫm lệ mê ly nhìn một chút mấy người hỏi: “Các người... chính là tộc nhân của ta sao?” Hi Nhật Ba Nhật đứng lên trước nói: “Đúng vậy đúng vậy, ta là Hi Nhật Ba Nhật, cô còn nhớ rõ ta không?” Tạ Vũ Phi lui một bước, lưỡng lự phân biệt: “A! Hi Nhật Ba Nhật đại nhân, người... người so với khi còn bé bộ dáng khác thật nhiều, người không nói. ta căn bản không nhận ra”. Hi Nhật Ba Nhật nói: “Đúng vậy đúng vậy, cô biến hóa càng lớn. nếu cô không nói, ta cùng không nhận ra, ài, vật thị... vật thị.. Hấn đưa mắt nhìn Đái Dụ Bân, nhìn hắn không có ý nhắc nhỡ, vắt hết óc tưởng tượng nói: “Vật thị phi nhân. Cô ừốn cái gì, ta cùng sẽ không ăn cô”. Tạ Vũ Phi rụt rè nói: “Đại nhân... Đại nhân khi còn bé... thường khi dễ người ta...” Một câu này lại để cho nàng đoán đúng rồi. nàng đã nghe Hạ Tầm nói qua vị cô nương Na Nhân Thác Á kia lớn lên phi thường tó lệ, khi nàng còn nhỏ bộ dáng cũng sẽ không kém, Hi Nhật Ba Nhật so với nàng không lớn hơn mấy tuổi, nam hài tử còn nhỏ cùng phân biệt được đẹp xấu thế nào, bọn họ thường thích tiếp cận tiểu cô nương rất xinh đẹp, Chỉ là thủ đoạn bọn Hắn dùng để hấp dẫn chú ý tiểu cô nương xinh đẹp rất giống nhau: Trêu cợt nàng, khi dễ nàng. Hi Nhật Ba Nhật nghe xong không khỏi cười ha ha: “Ài, không phải sợ, đó là khi còn bé” Nói đến đây, đột nhiên nhớ tới việc Lạp Khắc Thân vừa mới chết, mình thật sự không nên cười to, vội vàng ngậm miệng lại. Đái Dụ Bân đột nhiên dùng ngạn ngữ Mông cố nói vài câu gì đó, Tạ Vũ Phi liếc nhìn hắn, dùng tiếng Mông cổ lấp bắp trả lời: “Lời ngươi nói ta nghe không hiểu nhiều, lúc ta rời khỏi thảo nguyên, vẫn còn quá nhỏ, đến nội cung, lại phải học tiếng phố thông Phượng Dương. Ca ca nói, các người có việc, có chuyện gì? Dùng Hán nhân nói đi”. Hi Nhật Ba Nhật vội vàng kéo nàng đến một bên, thân thiết nói: “Thác Á muội tử, sự tình là như thế này.. Hắn cần Na Nhân Thác Á phối hợp, cho nên hầu như tất cả nội dung trong kế hoạch phải nói với nàng, chờ Hi Nhật Ba Nhật nói xong, Tạ Vũ Phi căng hai nắm đấm, dùng thứ Mông cố ngữ gượng gạo của nàng kiên định nói: “Được! Ta sẽ nghe theo! Ta là người thảo nguyên, là người bộ lạc Cáp Lạt Mãng, là người được trường sinh thiên phù hộ, ca ca bị người Hán giết, ta muốn vì hắn báo thù!” Hi Nhật Ba Nhật mừng rờ, vội vàng móc từ trong lòng ngực ra một bao thuốc bột đưa cho nàng: “Ngươi đang làm việc ở sườn đông điện, đây là trường sinh thiên trợ giúp cho chúng ta thành chuyện, cửa ống thoát nước là ở chỗ này, Thác Á, cô sau khi trở về, đem thuốc này hạ vào trong thức ăn của nhừna người ở đó, đêm nay, chúng ta lẻn vào vương phủ, sau khi chuyện thành công, ta sẽ dẫn cô rời đi, rốt cuộc không cần phải ở trong này tiếp tục phục thị người khác nữa”. “Được!” Tạ Vũ Phi thận ưọng nhận thuốc, ước lượng một chút, lại vỗ vỗ ngực nhè nhẹ nói: “Ta đi trở về, quan sai chưa hẳn tìm thấy việc liên quan đến ta, nhưng nếu trở về chậm, bên vương phủ sẽ sinh nghi. Chỗ ca ca ta...” Nói đến đây, nàng lại òa khóc lên, ánh mắt Hi Nhật Ba Nhật tham lam nhìn lồng ngực mê người của nàng, đảo qua một chút rồi nói: “Thân phận chúng ta... thực cùng không tiện ra mặt, như vậy đi, chúng ta cầm chút ít tiền, bảo hai hòa kế trong tiệm của ca ca cô đi nha môn nhận thi thế, xử lý hậu sự. Thác Á, không cần phải quá đau khố, Chỉ cần cô làm tốt chuyện này, ca ca ngươi trên trời cùng sẽ vui vẻ”. “Vâng!” Tạ Vũ Phi trịnh trọng gật đầu, nhìn hán thật sâu: “Đại nhân, ta phải đi rồi”. Hi Nhật Ba Nhật bị ánh mắt mị lệ của nàng nhìn đến nỗi xương cốt mềm nhùn. thê thiếp của hắn vô số, còn tiếp nhận rất nhiều thê thiếp của phụ thân, nhưng không có một người nào xinh đẹp như thế, phong tình vô hạn, nếu không phải còn có đại sự muốn làm. Hắn thật muốn ôm tiểu mỳ nhân này kéo vào trong ngực trìu mến một phen, đành phải thu tâm ý lại, gật đầu nói: “Được!” Tạ Vũ Phi vội vàng ra khỏi phòng, âm thầm thỡ phào một hơi. Nàng tuy đã tính toán, cho dù bị mấy người nhìn thấu, cùng tuyệt sẽ không lập tức làm thịt nàng, bên ngoài còn có Bành Tử Kỳ từng hiển lộ qua võ công tuyệt diệu ngầm bảo hộ nàng, nhưng muốn nói không khấn trương thì đó là giả. Nhưng nàng rất yêu mến loại kích thích này, càng là trường hợp khó khăn càng thích, mỗi khi nàng dùng khả năng biêu diễn cao minh của nàng lừa gạt một số người tự cho là đúng, nàng đặc biệt hưng phấn. Trên nóc nhà đối diện Bành Tử Kỳ lặng lè ấn núp, âm thầm buông lòng nấm đấm đang nắm chặt chuôi đao ra, Đái Dụ Bân ở trong phòng vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Tại sao trùng hợp như vậy, tất cả lại nhằm vào hôm nay mà xảy ra chuyện, Lạp Khắc Thân cùng coi như một hán tử cường tráng, lại bị vài tên lưu manh đánh chết”. Hi Nhật Ba Nhật nói: “An Đáp, bệnh đa nghi của ngươi quá nặng rồi, Lạp Khắc Thân mới rời đi trong chốc lát, đột nhiên chết, trong thời gian ngấn như vậy, có khả năng có người nghĩ ra được biện pháp như vậy, tìm được người như vậy đến đây không?” Khi đó nữ nhân bình thường là không ở bên ngoài làm việc, muốn trong thời gian ngắn như vậy nghi ra một biện pháp như vậy, lại phải tìm được một nhân tuyến phù hợp, biếu hiện vừa rồi từ đầu đến cuối không có chút nào sơ hở, cái này căn bản xác thực là sự tình không thể xảy ra. Đái Dụ Bân cùng cảm thấy mình quá đa nghi, nhưng chuyện này trọng đại như thế, vốn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng hắn sinh ra điếm khả nghi, luôn cảm thấy không quá thoải mái. Hấn ngãm nghi nói: “Phái một người đi đến tiệm của Lạp Khác Thân, kéo một tên hòa kế, cùng đi phủ nha nhìn xem thử Lạp Khắc Thân có phải thật sự gặp tặc nhàn rồi bị giết hay không. Lại phái một người đi theo Thác Á. nếu như nàng thật sự đi vào Yến vương phủ, vậy chứng minh không có vấn đề!” Hi Nhật Ba Nhật cảm thấy không vui, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, cứ cân thận một chút cùng không có hại, liền miễn cường đáp ứng, nhìn mọi người đang vây quanh bên người hắn, chọn lấy hai người làm việc cẩn thận, phân phó nói: “Hai người các ngươi đi, theo như An Đáp phân phó, một người dẫn theo hòa kế của Lạp Khắc Thân đi phủ nha nhận mặt thi thể, người khác đi theo Thác Á, không cần phải kinh động nàng, thấy nàng vào vương phủ liền trở lại”. “Rõ!” Hai người đáp ứng một tiếng, bước nhanh đi ra ngoài. Cẩn thận mấy cùng có sơ sót, bất kể là Hạ Tầm hay Tạ Vũ Phi, dù sao cùng không phải thần tiên sống, tính toán không bò sót điều gì, cùng không nghĩ bọn họ sẽ bám theo. Trên thực tế cho dù Hạ Tầm và Tạ Vũ Phi nghi tới cùng vô ích, Tạ Vũ Phi là tuyệt đối không có khả năng tiến vào cửa cung Yến vương phủ. cuối cùng cùng sẽ bị người phát hiện sơ hở, giờ đây Chỉ là vấn đề thời gian. Hạ Tầm và Tây Môn Khánh sau khi biết được liền lên ngựa chạy cực nhanh tới Yến vương phủ. bọn họ phải tranh thủ thời gian! Cẩm Y Dạ Hành Tác giả: Nguyệt Quan