Cẩm Y Dạ Hành
Chương 11 : Trời tối xin nhắm mắt
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả Tự: Banlonghoi.com
Dương Văn Hiên là một người hiểu cách hưởng thụ, bất kể là ẩm thực, ăn mặc, nơi ở, nữ nhân, hay tắm rửa, đều phi thường chú ý. Hạ Tầm từ chỗ ở của hắn, từ xe ngựa hắn đã từng ngồi qua, từ dung mạo Thính Hương cô nương, còn có phòng tắm trước mắt này, cũng có thể thấy được vài phần.
Đây là một phòng tắm chuyên môn, thiết lập trong vườn hoa hậu viện, một phòng độc lập, chung quanh trảng cỏ thơm, hoa tươi nở rộ, phong cảnh tươi đẹp, hương thơm xông vào mũi. Xa xa là hành lang cho người làm đi lại, có đường đá nhỏ thông tới đây, phía trước phòng tắm cách đó không xa là một tòa tiểu đình ngũ giác, trong đình sắp đặt bàn đá ghế gỗ, bên cạnh đình lại có trồng tùng trúc. Nếu sau khi tắm rửa, tinh thần sảng khoái mặc quần áo nhẹ, nâng trà thơm, ở trong đình này ngồi xuống, tĩnh lặng thưởng thức hoa tứ quý, thật sự là rất thích ý.
Trong phòng tắm rất làm sạch, phương tiện cũng rất đầy đủ, gian trong gian ngoài đều dùng gạch xanh lát, gian ngoài là bếp lò, có thể trực tiếp nấu nước, mùa hè ngược lại không quan trọng lắm, mùa đông thì có thể bất cứ lúc nào duy trì nhiệt độ, vậy thuận tiện hơn nhiều. Gian trong có tường giữ nhiệt, còn thế một cái một cái hồ dài năm thước rộng sáu xích, dưới có hệ thống cung cấp và thoát nước, nước tắm có thể trực tiếp đưa ra ngoài. Bởi vậy căn phòng này nền tương đối cao, ở một góc hồ có một cái giá để các dụng cụ tắm rửa.
Vài người vệ sinh hồ nước, gánh nước nấu nước, đều ở nơi đó làm việc, Tiểu Địch cũng không ngoại lệ, trước đi lấy quần áo tắm rửa trong ngoài của thiếu gia trở về, lại vén tay áo lên giúp bọn họ làm việc. Tiểu nha đầu làm việc rất dốc sức, một đôi cánh tay trần thu xếp, trời nóng nực, chỉ chốc lát sau trên trán đã rịn ra một mảng mồ hôi, một túm tóc đen nhánh thả xuống trên gương mặt, trông hồng hào khỏe mạnh đáng yêu.
Nàng trước phục thị Hạ Tầm cởi áo ngoài, sau đó tới bên cạnh hồ tắm thử nhiệt độ của nước, cái eo thon thả, cái váy mỏng màu hồng dán lên trên người, hình dáng của cặp mông hiện rõ ra, có loại đường cong mượt mà. Tâm lý của nàng, rõ ràng còn chưa tới bước để ý phòng chuyện nam nữ, hoặc là, trong tâm lý của nàng cũng không đem thiếu gia nhà mình trở thành người nên phòng?
Hạ Tầm trong lòng áy náy khẽ nói: “Không xong, về tắm rửa... Trương Thập Tam chưa nói nhiều như vậy, nàng không phải muốn theo giúp ta tắm rửa chứ? Dường như có người khảo chứng qua phương diện tập tục này, tựa như thị nữ người nhà giàu, phải cùng nam chủ nhân tắm rửa, để cho khi văn nhân nghĩa chánh từ nghiêm công kích xã hội phong kiến, trong đó lộ ra sự hâm mộ cùng đáng khinh của nó, đó là tâm lý của lũ ngụy quân tử. Nếu tiểu thị nữ xinh đẹp đáng yêu như vậy ăn mặc áo lót sát người như vậy, mà bản thân lại một năm chưa gần nữ sắc...”
“Được rồi thiếu gia, nhiệt độ của nước phù hợp”.
Tiểu Địch cô nương nâng người lên, xoay người nhìn hắn cười ngọt ngào, nhìn thấy cặp mắt thiên chân vô tà của nàng, cùng với thân thể non nớt chưa phát dục hoàn toàn của nàng, Hạ Tầm trong lòng cảm giác phạm tội chợt đột nhiên xuất hiện, tinh thần lập tức thăng hoa: “Kiên quyết không thể! Nàng còn nhỏ, ta làm sao có thể... làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Đối mặt như vậy một thiếu nữ vị thành niên khả ái xinh đẹp, ta cho dù không làm thánh nhân, cũng phải làm một người có lương tri. Có lương tri mới có tương lai..."
Hạ Tầm ho khan một tiếng, cố ý nâng gương mặt lên, bày ra một sắc mặt làm bộ ra vẻ đạo mạo quân tử nói: “Tốt lắm, ngươi có thể đi ra, thiếu gia sẽ tự mình tắm rửa”.
Tiểu Địch ngạc nhiên liếc nhìn hắn, nhịn không được cười nói: ‘‘Người có tật xấu à? Đương nhiên chính người tắm, có tay có chân, người không tự mình tắm, chẳng lẽ còn muốn người ta tắm cho sao? Thật là, ta đi ra ngoài, khi nào tắm xong thì gọi!” Dứt lời đã nhảy nhót chạy ra ngoài, cùng vài hạ nhân chạy đến tiểu đình ngũ giác bên ngoài, ríu rít nói chuyện phiếm.
Hạ Tầm như va phải tường, hắn tự cảm thán tình cảm vĩ đại của mình, ngượng ngùng cởi quần áo đi vào trong hồ nước.
Bởi vì mấy ngày này hắn một ngày phải tắm mấy lần, trên người đã rất sạch, cho nên tắm rửa cũng rất nhanh. Tắm rửa xong, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, Hạ Tầm sau khi mặc đồ lót xong thì lớn giọng kêu gọi, Tiểu Địch mới chạy về, búi tóc thắt đai cho hắn.
Hạ Tầm đổi một bộ áo bào thêu hoa màu hồng nhạt, tóc dài vấn lên, lại mang một đôi hài lá hương bồ mềm mại tinh xảo, từng bước đi ra khỏi phòng tắm.
Đứng ở trước ngũ giác đình, nhìn sang cảnh tượng tươi đẹp trong vườn, hắn tựa như tìm được một chút cảm giác của chủ nhân Dương gia lúc trước, nhưng nghĩ tới Trương Thập Tam Cẩm Y bí điệp giấu ở sau lưng chi phối mình, sắc mặt của hắn lại có chút trầm xuống...
Bữa tối phi thường phong phú, trong Dương phủ người duy nhất có tư cách cùng thiếu gia cùng nhau ăn cơm chính là Tiểu Địch, đây là đặc quyền nàng từ nhỏ đã có, cha con Dương thị đối với phụ nữ Tiếu thị đối đãi như người một nhà vậy. Nhưng giờ phút này Tiểu Địch ngồi ở dưới tay Hạ Tầm, lại như tiểu nữ nô bị khinh bỉ, trong tay nàng bưng lấy một cái bát cơm so với bàn tay của nàng còn muốn nhỏ hơn, lấy một lát khổ qua hơi mỏng, bới ra một chén nhỏ cơm, lại dùng vẻ mặt đau khổ nhìn qua cái khay chân gà mê người trước mặt mình, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt...
Khó trách nàng lời nói đột nhiên biến ít đi, thì ra là...
Hạ Tầm hiện tại nhìn thấy, rốt cuộc nhịn không được nói: “Muốn ăn thì ăn đi, không có ai dành đâu".
“Không cần...”
Tiểu Địch lưu luyến không rời ánh mắt hướng về phía chân gà: “Người ta đang giảm béo, ăn nhiều sẽ gầy không được”.
Hạ Tầm cười nói: “Cô cũng không tính quá mập, giảm mập cái gì, tuổi này của cô đúng là lúc phát triển, cần phải ăn nhiều mới được”.
“Không tính quá mập? Đó chính là thực sự có điểm mập?”
Tiểu Địch lập tức bắt được hắn sơ hở trong lời nói, nàng hung hăng gắp vài đũa rau cỏ vào trong chén mình, vừa đau khổ nhìn cánh gà nướng hương vị rất ngon lành, oán hận nói: “Ta chỉ biết, người một mực ghi hận chuyện người ta khi còn bé chê cười người là tiểu mập mạp, người muốn báo thù, thì ít xuân thu đại mộng đi, người sẽ thấy, ta nhất định có thể gầy xuống, hừ hừ!” Nói xong nàng liền nhắm mắt làm ngơ chạy ra ngoài.
Hạ Tầm nhịn không được cười khẽ, hắn bắt đầu có chút yêu mến cái chỗ này, cũng yêu mến Tiếu Địch tiểu cô nương này, ở đây không chỉ có đời sống vật chất phong phú, mà còn có cảm giác ấm áp gia đình, nếu như hắn thật có thể thay thế Dương Văn Hiên, từ nay về sau sinh hoạt tại đây, hưởng thụ cuộc sống như vậy, như vậy không hiểu sao bị đưa đến thời không vốn không thuộc về mình này, cũng không phải khó có thể tiếp nhận như vậy...
Đáng tiếc, mộng đẹp luôn dễ dàng tỉnh. Một mình hưởng dụng bữa tối phong phú, gia nhân lại dâng một ly trà thơm, Hạ Tầm tay nâng chén trà, bắt chéo hai chân vừa mới ngồi vào trên mặt ghế, một tiếng rống giận dữ phẫn nộ, cực kỳ có lực xuyên thấu liền truyền vào lỗ tai hắn.
Không hề nghi ngờ, có thể xử dụng một cái miệng anh đào nhỏ nhắn, phát ra tiếng gầm khủng bố như vậy, phóng tầm mắt cả Dương phủ, trừ nha đầu thiếp thân Tiểu Địch của mình ra thì còn có thể là ai? Hạ Tầm không khỏi có điểm hiếu kỳ: Tiểu nha đầu này lại làm sao vậy?
Trong sân vườn có làm một cái giàn, trên giàn dây leo che lấp mặt trời, đó là nơi hóng mát tốt của một ngày mùa hè. Từng cây nho còn chưa thành thục leo ở trên giàn, ở dưới giàn nho, Tiểu Địch cùng Trương Thập Tam đang đứng đối diện, Trương Thập Tam vẻ mặt khinh thường cười lạnh, mà Tiểu Địch tức giận thở hừ hừ giương nanh múa vuốt như một con mèo nhỏ, nếu không có hai nha hoàn liều mạng lôi kéo nàng, nàng đã muốn dùng móng tay cào vào mặt Trương Thập Tam.
Hạ Tầm đi ra, nhìn thấy chính là một cục diện như vậy.
“Đã xảy ra chuyện gì, các người đang làm cái gì vậy?” Hạ Tầm sắc mặt nghiêm nghị nói.
Tiểu Địch vừa thấy hắn liền cáo trạng nói: “Thiếu gia, người ta cũng không trêu chọc hắn, ta đang yên ổn ngồi ở chỗ này, là hắn chính mình không cẩn thận, lỗ mãng đi đụng trúng làm đổ nước ô mai của người ta, chỉ có văng một chút lên trên vạt áo của hắn, hắn đã một nhát đập vỡ chén của người ta, còn nói ta... nói ta..
Trương Thập Tam chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Ta nói chẳng lẻ không đúng sao? Thiếu gia tử tế hạ nhân đó là chuyện của thiếu gia, nhưng hạ nhân phải có giác ngộ của hạ nhân, băng cất trong hầm cũng là thứ mà ngươi có thể hưởng dụng sao? Khắp thế giới có ở đâu nghe thấy, có tì nữ của gia đình nào thay chủ nhân trông coi thứ gì đó, chưa có chủ nhân cho phép đã dám tự tiện lấy dùng".
Tiểu Địch gương mặt đỏ lên, cả giận nói: “Ta không phải... Ta không phải...”
Trương Thập Tam ung dung nói: “Ngươi không phải chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi không phải nô tỳ Dương phủ, ngươi thật muốn xem mình trở thành đại tiểu thư Dương phủ sao?”
Tiểu Địch tức giận, lớn tiếng nói: “Ta lấy dùng băng trong hầm thì làm sao? Thiếu gia cho tới bây giờ cũng không nói ta, bao lâu đến phiên ngươi tới quản? Ngươi đến Dương gia mới vài ngày, ta từ nhỏ đã đi theo thiếu gia, muốn quản ta cũng không tới phiên ngươi tới nói."
Trương Thập Tam khí định thần nhàn, hắn mí mắt chuyển động, chuyển hướng Hạ Tầm, trầm giọng nói: “Thiếu gia, Dương gia ta gia nghiệp càng lúc càng lớn, hạ nhân nô bộc trong phủ cũng sẽ càng ngày càng nhiều, có một số việc là nên lập ra quy củ, bằng không sau này bọn hạ nhân cả đám đều mắt không chủ thượng, lúc đó thì sao? Không quy củ không thành phương viên, Tiểu Địch tự ý lấy băng để bản thân hưởng thụ, mắt không có tôn ti làm hỏng quy củ, thiếu gia không nên dung túng nàng”.
Tiểu Địch không có sợ hãi, Dương Văn Hiên tuy là thiếu gia của nàng, trong lòng nàng thì hắn thật sự giống như thân ca ca của nàng vậy, nàng cũng không tin ca ca của mình sẽ nghe lời tên khốn kiếp này mà xử phạt mình.
Hạ Tầm đưa mắt nhìn Trương Thập Tam, Trương Thập Tam khóe miệng chứa đựng một tầng cười lạnh, trong ánh mắt âm độc mơ hồ lộ ra một cỗ sát khí.
Hạ Tầm rõ ràng, Trương Thập Tam đang mượn cái này để làm chuyện khác.
Khi ở Tá Thạch Bằng trại hắn đã nói qua, cha con Tiếu thị là người trung thành nhất đối với Dương Văn Hiên, cũng là người quen thuộc Dương Văn Hiên nhất, vì kế an toàn, phải tìm cớ để bất hòa cùng bọn họ. Trước mắt chính là Trương Thập Tam tự tạo cơ hội cho hắn, ở trong đại hộ hào môn, các hạ nhân bởi vì một câu mà được sủng ái thất sủng, cũng là chuyện tầm thường.
“Thiếu gia!” Tiểu Địch tức giận hô lên.
Hạ Tầm ánh mắt từ trên mặt Trương Thập Tam hạ xuống, rơi xuống chén nước ô mai ở dưới chân hắn. Chén bị đánh nát, nước ô mai trôi đầy đất, trên mặt đất có mấy khối băng óng ánh, bởi vì nhiễm nước ô mai, ở dưới ánh đèn phát ra màu hồng yêu dị, nhìn thấy mấy khối băng giống như là nhiễm máu vậy. Hạ Tầm phảng phất như thấy được một thi thể phụ nữ đang ở bên trong băng mà giãy dụa, hò hét, trong lòng của hắn chợt phát lạnh.
“Thiếu gia!”
Trương Thập Tam cũng lạnh lùng kêu một tiếng. Hạ Tầm thở dài, chậm rãi nói: “Tiểu Địch, đem chìa khóa hầm băng giao cho ta”.
“Cái gì?”
Tiểu Địch không dám tin tưởng vào tai mình, nàng kinh ngạc nhìn Hạ Tầm, không dám tin mà nhìn hắn, Hạ Tầm mặt lạnh xuống, giọng điệu cũng càng lạnh: “Sau này, cô không cần xen vào hầm băng trong phủ nữa”.
Tiểu Địch mũi cánh dồn dập lên xuống vài cái, vụ khí nhanh chóng mờ mịt hai mắt của nàng. Nàng cố nén tức giận từ bên hông cởi xuống cái chìa khóa, hướng trước mặt Hạ Tầm hung hăng ném tới rồi xoay người bỏ chạy đi.
Trương Thập Tam nhân cơ hội nói: “Thiếu gia người xem, nàng còn có một điểm quy củ hạ nhân sao? Chủ yếu thì nô mạnh, nếu như người người đều học nàng..."
Hạ Tầm không có tiếp lời, hắn xoay người đem chìa khóa nhặt lên cất bước đi thẳng về phía trước.
Trương Thập Tam giận dữ, chỉ là trước mắt còn có vài hạ nhân tại, thực là không nên phát tác. hắn chỉ có thể cưỡng chế tức giận, bước nhanh đuổi theo.
***
“Vì sao không lợi dụng cơ hội này, đem nàng giáng vào nội trạch?”
Chờ tới chỗ bốn bề vắng lặng, Trương Thập Tam lập tức tức giận chất vấn:“Cơ hội tốt như vậy, tại sao không buông tha? Đồ khốn kiếp, ngươi thật xem mình là Dương Văn Hiên à?"
Hạ Tầm giống nhau thái độ thường ngày, kính cẩn phục tùng giải thích: “Thập Tam Lang, ta tất nhiên rõ ràng tâm ý của người, chỉ là... Dương Văn Hiên đối với cha con nàng gần đây cực kỳ sủng tín, ta nếu như đột nhiên trở mặt, chẳng phải làm cho người ta nghi ngờ sao? Còn nữa, muốn đem bọn họ đuổi đi là sợ bọn họ khám phá thân phận của ta, nhưng trước mắt xem ra cha con bọn họ đối với ta cũng không có đem lòng sinh nghi, chúng ta cần gì phải vội vàng như thế.
Thập Tam Lang, người cũng nói, sự vụ lớn nhỏ trong phủ thậm chí các loại làm ăn của Dương Húc xưa nay đều là do Tiếu Quản sự quản lý, ta... ta hiện tại đối với Dương phủ này phòng ốc, cái cây, ngọn cỏ còn chưa quen thuộc, nếu như tùy tiện đem cha con bọn họ đuổi đi, các loại sự tình ta lại không quen thuộc, chẳng phải chậm trễ chính sự của Thập Tam Lang cùng Phùng đại nhân sao?”
Hắn cười bồi nói: “Cho nên, tiểu nhân cả gan không có vâng theo ý tứ của Thập Tam Lang, nếu như Thập Tam Lang cảm thấy không ổn, muốn tìm một tội danh thì còn không phải là dễ dàng sao, tiểu nhân nhất định sẽ nhanh chóng đem cha con bọn họ đuổi ra ngoài là được”.
Trương Thập Tam trên mặt âm tình bất định, sau hồi lâu đột nhiên cười hắc hắc, vỗ vỗ vai hắn, giống như cười mà không phải cười nói: “ừm, ngươi nói cũng có đạo lý, thật là lòng ta có gấp chút ít, vậy tạm thời giữ lại bọn họ đi, ngày mai Tiếu Kính sẽ hướng về phía ngươi báo cáo các trương mục, ngươi nhanh chóng ghi nhớ cẩn thận, sau đó đem chuyện làm ăn dần dần chuyển dời đến trong tay của ta, chờ chúng ta nắm giữ toàn bộ chi tiết làm ăn của Dương gia, thì cũng là lúc không cần đến bọn họ nữa...”
Hạ Tầm vội hỏi: “Khi đó lại theo như Thập Tam Lang phân phó, đem bọn họ đuổi đi xa xa”.
Trương Thập Tam hài lòng cười nói: “Đi thô, ta dẫn ngươi trước sau đi một lần, trước đem từng phòng ốc, từng cành cây, ngọn cỏ đều nhận thức tinh tường.
Bóng đêm thâm trầm, Hạ Tầm lẳng lặng nằm ở trên giường, tựa như đã ngủ, nếu như lúc này trong phòng ngọn đèn sáng lên, người ta sẽ phát hiện, hắn vẫn ăn mặc chỉnh tề.
“Làm nằm vùng, không cần phải đem ngươi đặt ở trên người đồng liêu của ngươi, phải biết rằng, phần tử phạm tội cũng biết trinh sát, cũng sẽ chú ý dấu vết của ngươi để lại, nếu như ngươi nhiều lần cùng người mình tiếp xúc, như vậy ngươi sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bạo lộ. Sau khi ngươi trở thành người nằm vùng, cảnh sát đối với ngươi sẽ bảo vệ tốt nhất, nhưng thật ra lại là không có cung cấp bất luận bảo vệ gì. Biện pháp an toàn nhất, chính là không áp dụng bất luận biện pháp gì, cho nên ngươi phải học được tự cứu như thế nào, ngươi phải tận khả năng lợi dụng tất cả những tài nguyên ở bên cạnh ngươi, tại điều kiện tiên quyết không bạo lộ thân phận, để đạt được mục đích của ngươi! Cỏ cây, đất đá đều có thể giết người!”
Hạ Tầm đột nhiên ngồi dậy, từ bên hông lấy ra một cái chìa khóa, ở dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, lẳng lặng quan sát, ánh mắt của hắn dần dần trở nên thâm trầm, khắc nghiệt hẳn lên. Tay khép lại, cầm lấy chìa khóa, Hạ Tầm ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ có một vầng trăng sáng, sáng tỏ vô cùng.
Hạ Tầm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng tung người lên, tựa như một con báo phóng ra bên ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ trăng mông lung, người dạ hành vô tung.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 1- Sát Thanh Châu
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
86 chương
369 chương
195 chương
7 chương
50 chương