Cẩm Y Dạ Hành
Chương 108 : Âm Thầm Điều Tra
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc Ăn Đậu Hũ--- 4vn.eu
Bành Tử Kỳ liên lạc trước với đường khấu lão đại của Bạch Liên giáo tại Bắc Bình, nhờ hắn chú ý hướng đi mấy người Hồ. Mọi người vốn là cùng một mạch, Bắc Bình Bạch Liên giáo lại ở chỗ xa xôi, đệ tử xuất môn bên ngoài, thường xuyên cần Bạch Liên giáo ở địa phương khác tố chức trông nom, một việc nhỏ như vậy tất nhiên một lời đáp ứng với Bành Tử Kỳ. Rất nhanh, lưu manh du côn côn đồ tại Bắc Bình, đem từng người Hồ một đang khám bệnh bốc thuốc bên trong tiệm thuốc theo dõi đến mưa gió không lọt.
Sau đó, Tây Môn Khánh dẫn Bành Tử Kỳ tới phụ cận chỗ Lạp Khắc Thân ở. Lạp Khắc Thân sống tại Bắc Bình đã bảy tám năm. vì mưu sinh, ở bản địa cùng mở ra một của hàng da, Chỉ là mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, kinh doanh ảm đạm, buôn bán chính thức của hắn là kéo mối làm ăn cho bộ lạc người Mông ở ngoài quan ngoại, là một người buôn lậu cùng làm trung gian với các thương nhân, căn bản không phải dùng cửa hàng da mưu sinh, cho nên cùng không quá mức để ý.
Bành Tử Kỳ sau khi nhận thức đại điểm chính xác, lại nghe Tây Môn Khánh kể Chỉ tiết tướng mạo Lạp Khắc Thân, liền ngồi ở một quán trà phụ cận, chậm rằi uống trà, giám thị động tình cửa hàng da chờ thời cơ những người Mông kia cùngLạp Khắc Thân bắt liên lạc với nhau.
Hạ Tầm và Tây Môn Khánh lập tức chạy tới Tạ phủ. yêu cầu Tạ Truyền Trung hiệp trợ đem hàng da thú gân vân vân chuyển đến thành Bắc Bình sau đó an bài phương pháp chuyển về Thanh châu.
Trong Tạ phủ, Tạ Vũ Phi Tạ đại tiểu thư ăn mặc quần áo mộc mạc, ngồi trên ghế lả lướt linh lung, hai con ngươi như nước mùa thu chăm chú nhìn vào một quyến sách ố vàng trên bàn, Tạ Truyền Trung và phu nhân Hoàng thị hai người không dám thở mạnh đứng hầu ở một bên.
Nhấp một ngụm trà, tư vị cùng là nhất phẩm, lật qua một tờ giấy, một lúc lâu sau. Tạ đại tiểu thư mới đem quyển sách đóng lại, Tạ Truyền Trung vội tiến lên một bước cẩn thận nói:“Cô nài nãi, người xem... như thế nào?”
“ừm...”
Tạ Vũ Phi từ chối cho ý kiến, miệng lại nhấp một ngụm trà, đầu không ngẩng mất không nhìn nói: “Vật thật. sách vỡ, những ngày này ta cùng xem qua không ít, thoạt nhìn là không có vấn đề, theo những tư liệu và chứng cứ hiện hữu đã xem qua. ngươi xác thực là một Chỉ tử tôn của Tạ gia ta”.
Vợ chồng Tạ Truyền Trung vui mừng liếc nhau một cái, Tạ Vũ Phi lại nói: “Theo thời gian xem trên gia phả, các ngươi hẳn là một Chỉ nguyên nhân bắt được Văn Thiên Tường Văn thừa tướng tại triều, trên đường áp hắn trơ lại đại đô, bị bất tới làm dân công, từ đó về sau các người định cư ở chỗ này ...”
Tạ Truyền Trung liên tục gật đầu nói: “Vâng vâng vâng, đúng là có chuyện như vậy”.
Tạ Vũ Phi hơi sờ cằm nói: “ừm. trong Tạ gia tộc phố ghi lại. cùng bởi vì binh loạn bắt dân làm tráng binh, gia tộc đệ tử phương bắc suy sụp cùng đã ghi lại, thời điêm mấy ngày hôm trước phỏng đoán lai lịch các ngươi, ta và Phi Phi cùng nói qua chuyện này, hôm nay xem ra ta đã đoán trúng, ngươi chính là một Chỉ tộc nhân hậu đại của Tạ gia ta lúc trước thất lạc”.
“Cô nãi nãi...”
Tạ Truyền Trung lớn tuổi như vậy cùng không sợ xấu hố, mắt hắn đầy lệ nóng tiến lên trước một bước, bày ra một bộ dáng thân nhân tương kiến, vô cùng chân tình.
Tạ Vũ Phi vội vàng lui về phía sau một bước, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hôm nay đã chứng minh ngươi là hậu nhân Trần quận Tạ thị, ngươi cùng được nhận tố quy tông, ta rất vui mừng. Ngươi ở Bắc Bình có gia nghiệp lớn, rời đi một chuyến rất không dễ dàng, nhưng nhận thức tổ tông là một đại sự hết sức trịnh trọng, ngươi sớm muộn gì cùng phải trở về một chuyến, hướng đến liệt tố liệt tông tế cáo quỳ bái”.
Tạ ơn truyền trung liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, đây hẳn là việc cần phải làm”.
Tạ Vũ Phi lại nói: “Nói đến đây, ta đã sao ra một phần Tạ thị tộc phố, ngày khác ngươi muốn tố chức một nghi thức long trọng, là trưởng bối của ngươi, ta sẽ đích thân đem tên một mạch này của ngươi một lần nữa nhập vào tộc phố, lưu lại cho ngươi, sau này đời đời con cháu ngươi, tự ghi tên vào tộc phô, sau đó báo với gia tộc đê cùng nhất trí”.
Tố chức nghi thức long trọng?
Cái này chính là rất hợp với ý Tạ Truyền Trung, hắn còn ước mình mời mọi người đến, ở trước mặt mọi người tuyên cáo gia thế hiến hách của mình.
Tạ Truyền Trung mặt mày hớn hờ đáp ứng một tiếng, xoay người nhận từ trong tay phu nhân một cái hộp gấm, cung kính đưa lên trước mặt Tạ Vũ Phi: “Cô nãi nãi, đây là một điếm tâm ý của Truyền Trung. Truyền Trung thân là Tạ thị từ tôn. hồi hương tế tố, sao chịu nổi tổ từ đường suy sụp, hương khói thưa thớt? Khoản tiền này kính xin cô nãi nãi mang về, tu sửa tố từ đường, coi như là Truyền Trung thay mặt một mạch thất lạc bên ngoài nhiều năm, không thể cung phụng tổ tiên, xin dâng lên một điếm nho nhỏ đền bù tồn thất”.
Tạ Vũ Phi nhận hốp gấm, sức nặng làm hai tay nàng lập tức trầm xuống, nàng cùng không nhìn xem trong đó là thứ gì, tiện tay để ở một bên. thản nhiên cười nói: “Đây là một phen tâm ý của ngươi, vì hiếu kính tố tông, ta không tiện chối từ”.
Tạ Truyền Trung nói: “Đó là tất nhiên, đó là tất nhiên, đây là bốn phận cung phụng của Truyền Trung, không thể chối từ được. Truyền Trung còn chuân bị hai phần hậu lễ khác, lúc cô nãi nãi hồi hương..
Tạ Vũ Phi nói: “Cái này không cần thiết”.
Tạ Truyền Trung nói: “Vậy cùng không được, đây là hiếu tâm Truyền Trung đối với cô nãi nãi và bá tố đại nhân, phải thế, phải thế”.
Lúc này quản gia ở ngoài cửa ho khan một tiếng nói: “Lão gia, Hạ Tầm Hạ công tử và Cao Thăng Cao công tử đến phủ”.
Tạ Truyền Trung nghe xong vội nói: “Truyền Trung có khách, xin phép cáo lui, cô nãi nãi nghi ngơi trước, về nghi thức nhận tồ, Truyền Trung sẽ chuân bị thật tốt”.
Tạ Vũ Phi nhẹ nhàng ừm một tiếng, đợi vợ chồng hắn lui ra ngoài, lại lập tức khẩn trương đứng lên: “Hạ Tầm? Hắn tới làm gì?”
Tiếp đó rồi lại nhịn không được cười lên: “Hắn vốn cùng Tạ Truyền Trung trao đổi buôn bán, có thể cùng ta có quan hệ gì? Thật sự là trong lòng nghi ngờ liền sinh quỷ ám”.
Tuy nói như vậy để tự an ủi chính mình, nàng vẫn cảm giác tâm thần có chút không tập trung, đối với tiểu tử gọi là Hạ Tầm kia, nàng có loại cảm giác nguy hiểm, tựa như cảm giác linh mẫn sợ hãi khi động vật gặp phải thiên địch.
“Nhà của ta. chính là nhà đầu tiên ở ngõ vừa rồi”.
Đái Dụ Bân mắt chứa lệ nóng, nói với bọn người Lạp Khắc Thân đang thốn thức thở dài: “Tiên phụ cho dù chết vì bệnh vẫn hết sức dặn dò ta, khi còn sống nhất định phải đoạt lại giang sơn, nơi đó là địa phương tồ tiên từng sống. Ngày nay nguyên quán nhà mình gần ngay trước mặt. nhưng lại xa như chân trời, đến ta còn không được đi vào”.
Lạp Khắc Thân khuyên giải nói: “Không cần phải thương tâm. nếu như đại kế của chúng ta có thể thành công, vẫn có cơ hội một lần nữa giết trở về”.
Đái Dụ Bân buồn bã nói: “Nhưng đến lúc đó, tố trạch của nhà ta cùng đã biến thành một mảng phế tích”.
Hi Nhật Ba Nhật mất kiên nhẫn đấy hắn ra nói: “An Đáp, nam tử hán đại trượng phu, tại sao phải câu nệ hình thức, tồ trạch bị đốt, lại xây một tòa lớn gấp đôi. rộng rằi gấp đôi chẳng phải tốt hơn sao?”
Nói xong lại chuyển hướng sang Lạp Khắc Thân hỏi: “Ngươi chuẩn bị nhừng thứ đó thế nào rồi?”
Lạp Khắc Thân trước mặt Hạ Tầm và Tây Môn Khánh bộ dáng chân chất trung hậu, không hề chút tâm cơ lúc này đã một chút cũng không còn, trong mắt tràn đầy thần sắc tinh minh, vừa thấy Hi Nhật Ba Nhật hỏi, Lạp Khấc Thân vội nói: “Đại nhân yên tâm. ta phân biệt đặt hàng tại bảy tiệm rèn, bọn họ căn bản không biết tiểu nhàn định chế thứ gì, những thứ này sau khi mang về chính chúng ta tiến hành lấp ráp. Áo da quần da và dây thừng, cùng đều mua đủ, bất cứ lúc nào cùng có thể dùng”.
Hi Nhật Ba Nhật gật gật đầu, lại nói: “Chuyện này còn phải dùng đến tiểu muội của ngươi, ngươi đã nói qua cho nàng kế hoạch chúng ta chưa?”
Lạp Khắc Thân nói: “Nàng tuổi còn nhỏ vẫn chưa hiếu chuyện, ta sợ nàng biết sớm sẽ lộ ra dẫu vết. cho nên bất cứ điều gì có quan hệ đến kế hoạch đều không nói cho nàng biết. Nhưng đại nhân yên tâm, muội muội và ta sống nương tựa lẫn nhau, cảm tình rất tốt, đến lúc đó ta Chỉ nói cho nàng cần làm như thế nào, nàng nhất định sẽ không chút do dự đi làm”.
Hi Nhật Ba Nhật vui vẻ cười nói: “Tốt, vậy là tốt rồi, chuyện này không có nàng trợ giúp là không được. Muội muội của ngươi ngươi tên gì? À, Thác Á, ta nhớ gọi là Thác Á phải không?”
Lạp Khắc Thân nói: “Vâng, muội tử của ta gọi là Na Nhân Thác Á”.
“Đúng vậy đúng vậy, Nha Nhân Thác Á, tám năm trước ta gặp nàng một lần, khi đó còn là một tiểu nha đầu ngượng ngùng, trông đã rất thanh tú, giờ đây nhất định nàng đã trố mâ rất là hấp dẫn?”.
Lạp Khắc Thân tự hào nói: “Vâng, cung nữ Yến vương phủ không thể khó coi được, nhưng trong số cung nữ, tiểu muội ta cùng là một đóa hoa tươi trong veo như nước”.
Hi Nhật Ba Nhật cười ha ha nói: “Tốt, đại sự này thành công, đại hãn nhất định phong làm ta vương, đến lúc đó, muội tử ngươi không thể thiếu một vị trí Vương phi”.
Lạp Khắc Thân vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói: “Đa tạ Đại nhàn”.
Nhừng người khác nghe xong đều cười nói, hướng về phía Lạp Khắc Thân chúc mừng, ầm ì lung tung một hồi. Hi Nhật Ba Nhật nói: “Nhiều người như vậy ở trong tiểu điếm của ngươi, quá bắt mắt. Còn có nơi nào khác không, tôt nhât là tách nhau ra, đên khi tât cả chuân bị săn sàng, chúng ta lại tập hợp lại, lẻn vào Yến vương phủ”.
Lạp Khắc Thân cười nói: “Có chỗ khác, có chỗ khác, chỗ này Chỉ là nơi tiểu nhân dùng để liên lạc giao dịch, vốn cùng không ở trong này lâu, lát nữa ta sẽ đem các huynh đệ phân biệt an bài thật tốt”.
***
“Lạp Khắc Thân đem những người Mông kia đến chỗ ở của hắn. sau đó lại tiến hành sắp xếp, phân biệt người đưa đến vài địa phương, Chỉ để lại lào nhân sinh bệnh cùng một người khác”.
Hạ Tầm và Tây Môn Khánh đi gặp Tạ Truyền Trung, ba người hẹn giao dịch hàng hóa theo con đường chuẩn bị sẵn, sau khi trở lại khách sạn Duyệt Lai hơn một canh giờ, Bành Tử Kỳ cùng chạy đến, đem những gì nàng chứng kiến cùng tin tức có được nói cho Hạ Tầm nghe.
Hạ Tầm nói: “Chậm, người đưa người Mông đi tên gọi là gì, không phải mang họ người Hán sao?”
Bành Tử Kỳ nói: “Không biết tên, bất quá không phải”.
Hạ Tầm nhìn sang Tây Môn Khánh, Tây Môn Khánh mạnh miệng nói: “Có lẽ hắn có chuyện quan trọng khác, cho nên nhờ người khác chiếu cố...”
Nói đến đây, hắn cùng tự biết mình quá mức gượng ép, không khỏi cười hắc hắc một hồi.
Bành Tử Kỳ lại nói: “Ta một đường đi theo hắn, nhớ kỳ những nơi mà hắn sắp xếp cho đám người kia ở, sau đó lại thấy hắn đi tiệm thợ rèn. Kỳ quái là, Hắn không Chỉ đi đến một tiệm thợ rèn, lén lén lút lút cầm rất nhiều thứ gì đó, ta tiếp tục đi theo Hắn, bảo những bằng hữu bản địa kia đi thăm dò qua cửa hàng hắn vừa đến, kết quả ta đi theo hắn dạo qua nửa cái thành Bấc Bình, cuối cùng phát hiện hắn còn đi một chuyến đến Yến vương phủ. cùng vài tiểu nội thị chọn mua rau dưa nói vài câu gì đó, rồi hắn mới trở về cửa hàng da”.
“Yến vương phủ?”
Hạ Tầm và Tây Môn Khánh không hẹn mà cùng nhíu mày, Yến vương phủ? Nếu quả thật có chuyện gì, bọn họ đau đầu nhất chính là khi liên lụy tới nhân vật quyền quý, nếu như là phượng tử long tôn, lại càng làm người đau đầu. Người này lén lén lút lút, trời biết Hắn mưu đồ gì tại Yến vương phủ, cùng Yến vương phủ có liên quan gì? Không rồ ràng điêm này, cứ mơ hồ nhúng tay loạn, làm không tốt đầu người mất rồi cùng không biết là mình chết như thế nào.
Lúc này, ngoài cửa có người nói vài câu gì đó, Hạ Tầm và Tây Môn Khánh không nghe được, thanh âm kia giống như hát, lại như nói. khẩu âm hàm hàm hồ hồ, Bành Tử Kỳ nghe xong lại lập tức đứng lên nói:“Chờ ta một chút, ta sẽ lập tức quay lại”.
Hạ Tầm và Tây Môn Khánh cùng ngồi chờ, Chỉ một lát sau, Bành Tử Kỳ đã trở lại, trong tay bưng lấy một thứ gì đó phồng phồng, vừa để xuống bàn một hồi leng keng vang lên, một đống thiết câu thiết nhà đinh sắt miếng sất lớn nhỏ không đều xuất hiện, Tây Môn Khánh ngạc nhiên nói: “Đây là chuyện gì?”.
Bành Tử Kỳ nói: “Cái này, chính là do Lạp Khắc Thân phân biệt đặt ở trong bảy tiệm thợ rèn chế tạo ra..
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
86 chương
369 chương
195 chương
7 chương
50 chương