Cẩm y chi hạ
Chương 56
Đi dọc bờ sông, trước mắt là hàng cây liễu tươi tốt, Kim Hạ cũng không biết hoa rơi, lá cây rơi vào xiêm áo mình lúc nào không biết. Chính là phong cảnh của Giang Nam, tiết trời mùa xuân.
Đang suy nghĩ chuyện gì đó miên man, liền nghe thấy một tiếng gọi ta:"Cháu gái của ta."
Kim Hạ quay đầu nhìn lại, Cái Thúc ( tên gọi tắt của người thúc là người hành khất mà Kim Hạ tình cờ quen biết ) nhanh chân đi hướng tới Kim Hạ, vui vẻ háo hức, trên tay cầm cái móng gà, vừa đi vừa gặm...
"Bây giờ xin cơm lại còn có gà ăn, thúc phát tài rồi?" Kim Hạ híp mắt nhìn móng gà, uể oải nói
"Chỉ là cái móng gà mà ngươi cũng đỏ mắt, cũng không phải là đùi gà...ta còn xương gà đây, ngươi có muốn ăn hay không?" Cái Thúc nói
Kim Hạ từ trong túi áo móc ra bánh nướng mà Dương Nhạc làm, đưa cho hắn:"Cái này ta cho thúc ăn, ta trong lòng đang có chuyện buồn phiền, không có tâm tư ăn uống."
Cái Thúc kỳ quái liếc nhìn Kim Hạ, nhận lấy bánh nướng trong tay hỏi:"Làm sao vậy? Là chuyện vụ án?"
"Vụ án, cũng xem như là một chuyện. Đúng rồi, lần trước chuyện đao ám khí, thúc nói không chừng có thể tìm biện pháp giải độc, tìm tới đâu rồi?" Kim Hạ hỏi hắn
"Chính là vì chuyện này mà ta tới tìm ngươi. Thuốc giải đã tìm thấy, chính là muốn tìm người bị thương để thử một lần, ngươi lần trước không phải đã nói có người bị thương sao?"
"Được, vừa đúng lúc ta cũng có việc, thúc cùng ta đi đến đó."
Kim Hạ dẫn Cái Thúc đi đến chỗ Tạ gia, một bên một mực tra hỏi rốt cuộc là ai đã có thuốc giải độc, Cái Thúc miệng đóng chặt, nửa lời cũng không để lộ.
Đến Tạ gia, sau khi gõ cửa, người làm ra mở cửa cũng nhận ra Kim Hạ, nói lão gia cùng thiếu gia mang theo hương nến đi ra cổng, rốt cuộc đi đâu cũng không biết. Thấy Kim Hạ sốt ruột, ý tốt nói cho nàng biết, Thượng Quan Đường chủ mỗi ngày ở giờ này đều ở bến đò thành Tây kiểm kê hàng hóa, nếu là có chuyện khẩn yếu, có thể tìm Đường chủ thương lượng.
Kim Hạ chỉ còn cách dẫn Cái Thúc, lao thẳng tới bến đò thành Tây.
Tại bến đò chi chít là người qua lại, Kim Hạ tìm khắp nơi, mới vừa nhìn thấy trong đình có bóng dáng của Thượng Quan Hi, hình như có người đang hướng đến tỷ tỷ bẩm báo chuyện gì
"Thượng Quan tỷ tỷ!"
Kim Hạ giương giọng kêu to, chân từng bước lên cầu thang của đình nghỉ mát, liền trước mặt nàng xuất hiện một bóng người, chính là A Nhuệ.
"....Ta có chuyện khẩn yếu đến tìm Thượng Quan Đường chủ, thật sự rất quan trọng." Kim Hạ vội vã hướng hắn nói, A Nhuệ lạnh nhạt nhìn, không nói một lời, căn bản là không muốn cho Kim Hạ mở lời.
Cái Thúc đứng ở dưới bậc thang, híp mắt quan sát A Nhuệ, một tay ngán ngẫm gãi đầu.
"A Nhuệ."
Thượng Quan Hi nhàn nhạt kêu lên một tiếng.
A Nhuệ lúc này mới lặng yên đứng sang bên cạnh, Kim Hạ lúc này mới bước vào trong, hướng Thượng Quan Hi lễ độ nói:"Thượng Quan tỷ tỷ, ta..."
Lời Kim Hạ còn chưa dứt, đã bị Thượng Quan Hi cắt ngang lời:"Vừa đúng lúc, ta cũng có một chuyện muốn nói với ngươi...Ta vừa mới nhận được tin tức, vị cô nương được đưa tới Cô Tô nay đã mất tích."
"Cái gì?!" Kim Hạ nhất thời sửng sốt:"Cô nương khi nào lại mất tích?"
"Sau đêm thứ hai đến Cô Tô, cô nương liền mất tích. Người ở chợ thêu đều đi tìm kiếm gần một ngày, cũng không tìm thấy, lúc này mới mau báo tin tức cho ta."
"Là bị người khác bắt đi sao?" Kim Hạ căng thẳng hỏi
Thượng Quan Hi lắc đầu một cái:"Ta không rõ!"
"Từ gian phòng có vết chân nhìn ra..."
Kim Hạ nói được nửa lời thì lập tức im lặng, người ở đó cũng không phải là bộ khoái, không có kinh nghiệm trong việc tìm kiếm dấu vết. Kim Hạ thầm nghĩ, nếu là mình ở Cô Tô thì có thể nhìn qua hiện trường một chút, có thể phán đoán được cô nương rốt cuộc đã chạy trốn hay bị người khác bắt đi.
Đến Cô Tô sau đêm thứ hai, nếu Địch Lan Diệp là bị người khác bắt đi, như vậy thì người này tìm được nàng thì hành động có chút quá nhanh.
Kim Hạ sớm nghĩ tới việc này nếu bị vạch trần, nàng cùng Dương Nhạc hai người gánh vác chuyện này, không thể liên lụy Lục đại nhân. Bây giờ, nghe Thượng Quan Hi nói:"Việc này, xin ngươi về bẩm báo với Lục đại nhân."
"Tỷ tỷ, ta không muốn gạt ngươi." Kim Ha nhìn áy náy:"Việc này cũng không phải ý tứ của Lục đại nhân, mà là ta cùng Dương Nhạc sợ không gánh nổi nguy hiểm, vì lẽ đó mới cố ý mượn danh của Lục đại nhân để lừa tỷ."
"Ngươi..." Thượng Quan Hi trong mắt rõ ràng có ý tức giận:"Nói như vậy, ta là bị ngươi lừa sao?"
A Nhuệ cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Hạ.
"Không đúng không đúng, ta cùng Đại Dương thật sự không nghĩ ra cách, chỉ có thể cầu viện ở tỷ tỷ. Cách đó, đúng là thiếu sót, xin lỗi, bọn ta trong lòng cũng thật xấu hổ."
Thượng Quan Hi nhìn Kim Hạ, trong ánh mắt mang theo ý xa lánh lạnh nhạt, thật lâu cũng không nói gì.
Kim Hạ bị tỷ tỷ nhìn chằm chằm, trong lòng cũng không dễ chịu, quay đầu nhìn Cái Thúc ở bên ngoài đình, hít sâu một cái mới đối mặt tỷ tỷ nói:"Kỳ thực hôm nay ta tới là có một chuyện khác khẩn yếu, ở trong bang có vài huynh đệ bị người Đông Dương gây ra thương tích không biết bấy giờ ra sao?"
Thượng Quan Hi mặt không cảm xúc, nhìn Kim Hạ không nói lời nào.
Kim Hạ không thể làm gì khác thay vì cười gượng nói tiếp:"Ở chỗ ta có vị đại phu, có hi vọng tìm tra thuốc giải, chỉ là cần một người bị trúng độc ám khí để thử nghiệm, không biết có được hay không?"
Lời còn chưa dứt, Thượng Quan Hi đã lạnh lùng ngắt lời:"Chuyện trong bang phái, không cần người ngoài phí sức."
"Không phải, ta chỉ là..."
"Viên cô nương, ngươi hiện nay vẫn không phải là Thiếu phu nhân trong bang." Thượng Quan Hi nặng nề nói
Kim Hạ thất thần, sau một hồi mới hiểu được sự việc, vội nói:"Chuyện này...Đó là hiểu lầm, tỷ tỷ, ta không muốn làm Thiếu phu nhân, ta hôm nay đến đây chính là muốn cùng Tạ Tiêu nói rõ."
"Đó là chuyện của các ngươi, không có quan hệ gì tới ta."
Thượng Quan Hi lạnh lùng nói xong, quay người rời đi, Kim Hạ muốn đuổi theo, lại bị A Nhuệ ngăn cản.
"Đường chủ không muốn gặp ngươi, xin ngươi về đi." Hắn nói
"Không được, việc này tỷ ấy vẫn còn đang hiểu lầm, ta phải giải thích cho tỷ hiểu rõ ràng. Ngươi mau để ta đi." Kim Hạ trong lòng gấp gáp, tránh A Nhuệ mà đi.
A Nhuệ dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Kim Hạ, trên tay mờ ám dùng sức lực, một lát sau dùng lực mạnh mẽ, đẩy Kim Hạ phải thoái lui ra hai bước.
"Ngươi làm sao vẫn không nghe hiểu tiếng người à."
Kim Hạ trái lại dùng sức bước lên trước, vì muốn áp chế hắn sang một bên, mà dùng đao giơ thẳng vào mặt hắn.
A Nhuệ hạ cánh tay trái, xoay người tránh đòn chưởng phong của Kim Hạ, khiến Kim Hạ không thể làm gì được, ngay lúc đó, thuận theo tình thế hắn bắt giữ tay phải của Kim Hạ, dồn vào phía trước, tay trái đã vững vàng kìm lại ở cổ Kim Hạ.
Chỗ yếu thế bị áp chế, Kim Hạ không thể động đậy. A Nhuệ tay của hắn tựa như gang sắt, kiềm trên cổ nàng làm đỏ bừng khuôn mặt, suýt nữa không kịp thở.
Ngoài đình, Cái Thúc trong tay cầm một hòn đá nhỏ, vững vàng nhìn chằm chằm...
Chỉ chốc lát sau, A Nhuệ đột nhiên buông tay ra, mặt lạnh lùng nói:"Nếu còn trở lại quấy rầy Đường chủ, liền đừng trách ta thủ hạ không lưu tình." Dứt lời, hắn liền rời đi.
Kim Hạ cuống họng đau đớn, che cổ, ho liên tục, không còn gì để nói, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn đi xa. Cái Thúc đem hòn đá nhỏ ném sang một bên, chậm rãi thong thả đi đến trước mặt Kim Hạ.
"Vô cùng mất mặt! Thúc, để cho ngươi thấy ta làm trò cười." Kim Hạ không chắc chắn cổ họng của mình, đụng vào liền đau.
"Không mất mặt, không mất mặt, tiểu tử kia công phu không tồi, xem chừng toàn bộ thành Dương Châu, tính luôn cả ta và ngươi, nhiều nhất chỉ tìm ra ba người có thể đánh lại hắn." Cái Thúc nghiêng đầu nhìn vết thương trên cổ, tấm tắc nói:"Kim Cương Triền Ti Thủ, chịu cố gắng luyện được đòn này quả thật không nhiều người làm được."
"Rất lợi hại sao? Vậy ta cũng đi luyện thử."
"Ngươi nói muốn luyện là luyện được hay sao, công phu này ta nghe nói không truyền ra ngoài, lại nói là quá mức cứng rắn, cô nương nhà ngươi cũng không luyện được đâu." Cái Thúc tiếp tục tấm tắc nói:"Tiểu tử kia nhìn tuổi vẫn còn trẻ, dĩ nhiên có thể luyện thành công công phu này, quả thực không tồi!"
Kim Hạ bất mãn mà liếc hắn:"Thúc! Người cũng đừng luyến tiếc nhân tài như thế, cũng làm đau lòng ta không phải sao? Ta cả ngày hôm nay chẳng làm việc gì cảm thấy hài lòng cả."
"Ngươi đau lòng...Ta đưa ngươi móng gà để ngươi gặm?"
"Quên đi, chúng ta cần đi đến Thẩm y quán, ta đoán là còn hai ngươi bị thương."
Kim Hạ lại liếc nhìn phía Thượng Quan Hi đã đi mất, không thể làm gì được sờ cổ, quay theo hướng Thẩm y quán mà đi. Đi vòng khoảng nửa cái thành Dương Châu, rất vất vả mới đến được y quán, ở trước cửa vừa hỏi tên y đồng, mới biết hai người hôm qua nghẹn khí độc, bởi vì sợ truyền nhiễm cho người bên ngoài, đều ngưng chữa trị, liền tiếp theo là đi an táng họ.
"Đến chậm một bước! Còn cách một ngày..."
Kim Hạ buồn phiền xoa trán, nhưng vẫn còn một chuyện nên làm. Chuyện ở Ô An Bang, coi như Tạ Tiêu lời nói là không tính, Tạ Bách Lý nói là làm, Kim Hạ cùng Cái Thúc quay lại Tạ gia một chuyến, chỉ tiếc rằng người làm vẫn nói là bọn họ vẫn chưa về.
"Hôm nay thật sự mọi việc đều không suôn sẻ, ta nên xem ngày giờ lại ra ngoài." Kim Hạ than thở
Cái Thúc suy nghĩ một chút:"Người Đông Dương không phải là đã giết cả cái làng nào sao, ta đi dạo trong làng một chút."
"Được! Đợi tối một chút ta tới Tạ gia lần nữa, nếu bọn họ cho phép, ta lại đi tìm ngươi...Đúng rồi, ta làm sao tìm được thúc?" Kim Hạ hỏi
"Ở chỗ quan dịch ngươi ở đối diện có cái miếu thờ, ngươi đi đến bức tường phía Tây để lại lời nhắn trên bàn, mặt sau vẽ hình con gà, ta liền biết đó là ngươi."
"Vẽ hình con gà đúng không, được!"
Chia tay Cái Thúc, Kim Hạ bước chân quay trở về, đi cả nửa thành Dương Châu, bụng đã sớm đói meo. Kim Hạ kiểm tra túi của mình, mới nhớ tới gói bánh để trong túi mà Dương Nhạc đưa cho đã đưa cho Cái Thúc mất rồi, không khỏi chán nản, sớm biết nên để lại một ít.
Lúc trở về quan dịch, Kim Hạ tiến vào bếp tìm đồ ăn, lúc này đã qua giờ ngọ, chưa tới giờ cơm, nhà bếp tất nhiên là lạnh tanh không có thứ gì. Kim Hạ lục tung nhà bếp còn lại hai cái bánh bao nguội tanh, uống cùng nước trà, xem như là bữa ăn. Trên đường trở về phòng, đi ngang tiểu viện của Lục Dịch, Kim Hạ nhớ tới thủ lĩnh dặn dò, cúi đầu im lặng đi qua, rồi lại nhớ ra có chuyện khẩn yều liền quay đầu lại.
Dưới hiên phòng hắn, sân trước có vẻ yên tĩnh lạ thường, chẳng lẽ Lục Dịch không có ở trong? Hoặc là hắn ngủ trưa?
"Lục đại nhân?" Kim Hạn nhỏ giọng gọi
Lúc này Lục Dịch đang xem án thư, nghe tiếng gọi hơi nhíu mày, liền ra ngoài cửa sổ nhìn thử thấy Kim Hạ ở trong sân tiểu viện nhìn loanh quanh.
"Lục đại nhân?" Kim Hạ lại gọi một tiếng, vẫn cứ không nghe lời nào đáp lại.
Cửa phòng đóng chặt, hình như cũng vẫn là khép hờ, chính mình có nên đẩy cửa vào hay không đẩy? Kim Hạ rối rắm.
Nếu Lục đại nhân ở trong phòng, mình cứ như vậy mà đẩy cửa đi vào,có phải hay không là hành động thái quá?
Nếu Lục Dịch không ở trong phòng, nếu đẩy cửa vào,có phải hay không là trộm xông vào đây?
Nếu là thủ lĩnh ở đây, sẽ làm như thế nào? Làm như thế nào mới gọi là biết thân biết phận? Kim Hạ nhìn cánh cửa,tiếp tục rối rắm.
Cửa này nếu đẩy vào thì cũng không mở, kỳ thực nếu không mở thì lại là chuyện tốt, không phải do dự chuyện gì. Vì sao không coi là không có người bên trong, để bớt lo âu chuyện này. Kim Hạ vắt hết óc suy nghĩ.
Lục Dịch nhàn nhạt nhìn nàng ở tiểu viện ngơ ngác, đi qua đi lại, do dự hơn nửa ngày, sau đó dĩ nhiên cúi đầu đi ra ngoài.
Kim Hạ làm sao vậy?
Hắn không nhịn được liền gọi:"Viên bộ khoái!"
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
24 chương
20 chương
102 chương
30 chương